Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm

Chương 164: Chương 164: Chứng rối loạn nhân cách ranh giới (11)




Edit: Phong Nguyệt

Chẳng những không hiểu mà còn cảm thấy ngu ngốc.

Cậu biết ý nghĩ của mình quá phiến diện, mình không phải họ, cũng chưa từng yêu đương, không có tư cách trách họ ngu ngốc.

Đến khi mình yêu đương, có khi cũng ngu ngốc giống họ không chừng.

Văn Nhiên ôn nhu săn sóc thế này, yêu đương với anh chắc chắn sẽ rất hạnh phúc, Văn Nhiên tuyệt đối không để cho cậu khóc huhu.

Ôm hoài mong như thế, cậu hạ quyết tâm phải học được cách thích Văn Nhiên.

Vì thế, ngày nào cậu cũng đòi Văn Nhiên hôn mình, ngày nào cũng xem một bộ phim tình yêu kinh điển.

Cậu vốn không thường đến cửa hàng của Văn Nhiên, chẳng qua từ khi phát hiện Văn Nhiên rất được săn đón, cậu giống như gấu nâu tham ăn trông giữ mật ong, trông giữ Văn Nhiên của cậu.

Mỗi tuần cậu nhận đều được khoảng năm lá thư tình, toàn bộ bị cậu vứt đi, chưa từng mở ra xem.

Mà Văn Nhiên ngày nào cũng được người khác tỏ tình trực diện, có nam có nữ, đa số có vẻ ngoài nổi bật.

Lần nào cậu cũng ôm Văn Nhiên thể hiện chủ quyền, sau một tuần cố gắng, cậu thu hoạch được thành quả cực kì lớn—— Không còn cô gái nào đến tỏ tình nữa, có điều con trai không hề giảm bớt.

Để Văn Nhiên ở cửa hàng bánh ngọt thật nguy hiểm.

Cậu trầm tư suy nghĩ xem làm thế nào để Văn Nhiên, không bị cướp đi, mãi đến 28 tháng chạp cũng không nghĩ ra ý gì hay.

Ngày 28 tháng chạp, sau khi bán xong, Văn Nhiên đóng cửa cửa hàng lại.

Ngày 29 tháng chạp, Văn Nhiên dẫn Mạnh Miên Đông đến Thụy Điển trượt tuyết.

Mạnh Miên Đông lớn lên ở phương nam, chưa từng gặp cơn tuyết nào lớn như vậy, càng chưa thấy mặt tuyết dày như vậy, hưng phấn chạy tới chạy lui.

Văn Nhiên đứng ở một bên nhìn Mạnh Miên Đông, đột nhiên nổi ý xấu, lén vò tuyết, ném Mạnh Miên Đông.

Mạnh Miên Đông bị ném trúng sau lưng, quay đầu lại trừng Văn Nhiên, lên án: “Anh bắt nạt em.”

Văn Nhiên ra vẻ vô tội: “Em nói gì vậy?”

Mạnh Miên Đông ấm ức nói: “Rõ ràng anh lấy tuyến ném em, anh chơi xấu.”

Văn Nhiên nói dối: “Không phải anh, chắc người khác đó.”

Nơi họ đang đứng là một khu trượt tuyết nổi tiếng, có rất nhiều du khách, có lẽ thật sự không phải Văn Nhiên mà là người khác.

Mạnh Miên Đông nghĩ vậy, chạy đến trước mặt Văn Nhiên, ngoan ngoãn nói: “Chúng ta đi trượt tuyết đi.”

Vì trước đó không trang bị đồ dùng trượt tuyết nên hai người đến cửa hàng cách đó không xa mua ván, quần áo, giày, mắt kính, găng tay, nón và gậy trượt tuyết.

Hai người mua quần áo cam và đỏ để phòng ngừa khi tuyết lở dễ tìm được nhau.

Văn Nhiên biết trượt tuyết nhưng vẫn mời huấn luyện viên tới.

Trên sân trượt tuyết có đường trượt màu xanh lá, đường trượt màu lam, đường trượt màu đỏ, đường trượt màu đen, trong đó đường trượt màu xanh có dốc nông nhất, đường trượt màu đen có dốc sâu nhất.

Do Mạnh Miên Đông là người mới nên cậu học trượt tuyết trên đường trượt màu xanh dưới sự dẫn dắt của huấn luyện viên, Văn Nhiên đứng ở bên cạnh.

Trượt tuyết là môn học không hề dễ dàng, ngày đầu tiên, Mạnh Miên Đông té nhiều đến nỗi không đếm xuể.

Về tới khách sạn, Mạnh Miên Đông ôm Văn Nhiên làm nũng: “Em ngã đau lắm, anh mau an ủi em đi.”

Văn Nhiên không chịu được Mạnh Miên Đông làm nũng, cười nói: “Em muốn anh an ủi thế nào?”

“Làm tình với em.” Mạnh Miên Đông nói xong, bĩu môi “Em biết anh sẽ không đồng ý, vậy nên em muốn sau khi cửa hàng bánh ngọt khai trương, dán một thông báo trước cửa, viết ông chủ đã có bạn trai, không tiếp nhận thổ lộ của bất kỳ ai.”

Văn Nhiên bật cười: “Cho dù không viết thì anh cũng không tiếp nhận thổ lộ của bất kì ai.”

Mạnh Miên Đông kiên trì nói: “Nhất định phải viết.”

Văn Nhiên đáp ứng: “Rồi rồi.”

Mạnh Miên Đông hớn hở nói: “Vậy chúng ta đi ăn cơm đi.”

Văn Nhiên hỏi: “Nếu anh không đáp ứng, em ăn không ngon?”

Mạnh Miên Đông xoa cái bụng đang kêu ọt ọt: “Nếu anh không đáp ứng, em sẽ ăn nhiều hơn.”

Nghe Mạnh Miên Đông đáp, Văn Nhiên mới nhận ra Mạnh Miên Đông không còn lấy bản thân ra đe dọa khi không chiếm được thỏa mãn, thật tốt.

Nhưng ở thời điểm anh không chú ý, Mạnh Miên Đông có tự hại mình không?

Mạnh Miên Đông thấy Văn Nhiên sầm mặt, sợ sệt hỏi: “Văn Nhiên, em làm sai gì sao?”

Văn Nhiên lắc đầu: “Em không làm sai gì cả.”

“Miên Đông...” Anh khẽ gọi một tiếng, “Cho anh nhìn thân thể em được không?”

Mạnh Miên Đông đỏ mặt, thấp thỏm hỏi: “Anh muốn làm tình với em rồi hở?”

Văn Nhiên phủ nhận: “Anh chỉ muốn nhìn thân thể em một chút.”

“Nếu anh muốn nhìn thì em sẽ cho anh nhìn.” Mạnh Miên Đông run rẩy cởi quần áo ra, trần truồng đứng trước mặt Văn Nhiên.

Ánh nhìn của Văn Nhiên vô cùng dịu dàng, vậy mà cậu vẫn thấy không tự nhiên, cậu chưa từng bị kiểm tra thân thể thế này.

Văn Nhiên kiểm tra từng tấc da tấc thịt trên người cậu, không thấy vết thương mới nào.

Anh thở phào, mặc quần áo vào cho Mạnh Miên Đông: “Miên Đông, béo thêm một chút nữa đi.”

Trải qua gần một năm được Văn Nhiên điều dưỡng, tuy Mạnh Miên Đông cao lên không ít, gần 1m78, song thể trọng vẫn nhẹ, cởi quần áo ra, Mạnh Miên Đông gầy yếu đến mức anh không dám dùng sức, anh sợ mình sẽ bẻ gãy cậu.

Mạnh Miên Đông nắm quyền: “Em sẽ cố gắng ăn.”

Dứt lời, cậu cầm tay Văn Nhiên nói: “Anh phải cố gắng nuôi em đó.”

Văn Nhiên cầm lòng không đậu hôn vành tai Mạnh Miên Đông: “Anh sẽ cố gắng nuôi em.”

Mạnh Miên Đông cảm thấy thân thể nóng lên, vành tai bị Văn Nhiên hôn lên còn nóng hơn.

Cậu sờ vành tai một chút, hỏi: “Vừa nãy anh kiểm tra xem thân thể em có vết thương mới hay không hả?”

Thấy Văn Nhiên gật đầu, cậu nói tiếp: “Trước kia, em hay dùng dao thủ công hành hạ mình, từ khi dọn đến A thị, em đã ném nó vào thùng rác, em biết anh không thích em tự hại mình, vì thế em cố gắng không tự hại mình, đến giờ vẫn chưa bị mất kiểm soát.”

“Miên Đông của anh thật lợi hại.” Văn Nhiên đỏ mắt, “Cảm ơn em đã cố gắng.”

Mạnh Miên Đông vuốt ve mặt mày Văn Nhiên nói: “Nên là em cảm ơn anh đã ở bên em mới phải.”

“Đừng khách sáo.” Văn Nhiên bắt lấy tay Mạnh Miên Đông hôn lên, sau đó xoa bụng cậu nói, “Chúng ta đi ăn cơm đi.”

Hai người đang ở Thụy Điển, tất nhiên sẽ chọn món Thụy Điển làm bữa ăn đầu tiên của mình.

Trong khách sạn có một nhà hàng Thụy Điển, hơn nữa nhiệt độ bên ngoài rất thấp, do đó hai người không có đắn đo mà trực tiếp đến nhà hàng.

Hai người chưa từng ăn món Thụy Điển bao giờ, chọn đại vài món: Cá tuyết muối tôm, thịt viên khoai tây nghiền sốt lingonberry, cá trích muối, pitepalt, cá hồi Na Uy xông khói, raggmunk dâu mây và kem hắc mai biển.

Có vài món không quen miệng, có vài món rất ngon.

Hai người ăn tối xong thì về phòng nghỉ ngơi, Mạnh Miên Đông ngồi trên sofa xem TV, Văn Nhiên đi tắm.

Đợi Văn Nhiên tới sofa ngồi, Mạnh Miên Đông lập tức gối đầu lên đùi anh, dùng một tay ôm cổ anh, mời mọc: “Anh không hôn em à?”

Văn Nhiên mút môi Mạnh Miên Đông một hồi rồi chen vào khoang miệng Mạnh Miên Đông.

Mạnh Miên Đông bị hôn đến ngạt thở, khó nhịn sờ soạng thắt lưng Văn Nhiên, vô ý tháo bỏ đai lưng.

Áo choàng tắm mở bung, quần lót bên trong hiện ra.

Không biết xuất phát từ tâm lý gì mà sau khi kết thúc nụ hôn, Mạnh Miên Đông cứ nhìn chằm chằm quần lót của Văn Nhiên.

Văn Nhiên bị Mạnh Miên Đông nhìn đến thất thần, khi đầu ngón tay của Mạnh Miên Đông chạm tới quần lót của anh, anh đẩy Mạnh Miên Đông ra, đứng dậy nói: “Anh đi ngủ đây, Miên Đông, ngủ ngon.”

Mạnh Miên Đông không kịp đề phòng, ngã xuống sofa, ngón tay còn duy trì tư thế vừa rồi.

Cậu sờ lên môi, tiếp đó đuổi theo hỏi Văn Nhiên: “Hôm anh em có thể ngủ chung với anh không?”

“Không được.” Văn Nhiên không quay đầu, lập tức lên giường nhắm mắt lại.

Hình như mình chọc giận Văn Nhiên rồi.

Mạnh Miên Đông sợ hãi chạy đến bên giường Văn Nhiên: “Văn Nhiên, anh đừng giận em.”

“Đừng lo lắng, anh không giận em, anh chỉ giận mình.” Văn Nhiên mở mắt ra, duỗi tay xoa đầu Mạnh Miên Đông, “Ngủ ngon.”

“Sao anh lại giận mình?” Mạnh Miên Đông chờ mãi không nghe thấy tiếng trả lời của Văn Nhiên, trong bầu không khí ngột ngạt, ngoan ngoãn nói, “Thôi được rồi, ngủ ngon.”

Mạnh Miên Đông thức trắng đêm.

Lúc Văn Nhiên thấy đôi mắt gấu trúc của Mạnh Miên Đông, đau lòng nói: “Hôm nay chúng ta ở khách sạn nghỉ ngơi đi.”

Mạnh Miên Đông phản đối: “Không, hiếm khi chúng ta được đến trượt tuyết.”

Văn Nhiên thỏa hiệp, hai người rửa mặt ăn sáng, sau đó ra sân trượt tuyết.

Hôm qua Mạnh Miên Đông đã nắm được kỹ xảo cơ bản nên Văn Nhiên không mời huấn luyện viên tới nữa, làm nóng xong, dẫn Mạnh Miên Đông đến đường trượt xanh lá tập luyện.

Qua ước chừng một giờ, Mạnh Miên Đông té ngã mấy lần, cảm thấy khát nước, bèn đến cửa hàng tiện lợi mua nước uống.

Văn Nhiên vừa trượt tuyết vừa chờ Mạnh Miên Đông về.

Nào ngờ Mạnh Miên Đông còn chưa về, những khối tuyết khổng lồ đã ầm ầm lăn xuống.

—— Tuyết lở!

Như có sinh mệnh, sau khi anh rơi xuống, chúng ồ ạt chen vào tai mắt mũi miệng của anh.

May mà Miên Đông không có ở đây.

Bên kia, Mạnh Miên Đông đang chậm rãi uống nước, đột nhiên nghe thấy có người chạy vào cửa hàng, hoảng sợ nói: “Bên ngoài có tuyết lở.”

Tuyết lở!

Cậu ném chai nước, lao ra ngoài.

Phương hướng của cậu rất tốt, dù có tuyết lở cũng dễ dàng tìm được địa phương hai người trượt tuyết.

Nhưng không thấy Văn Nhiên đâu, đâu đâu cũng là tuyết trắng.

“Văn Nhiên, Văn Nhiên, Văn Nhiên, cứu mạng, ai cứu Văn Nhiên...” Cậu òa khóc, lại không có bất kì ai đến đây, xung quanh chỉ có một mình cậu.

Cậu không kêu cứu nữa, quỳ trên mặt đất, tay không đào tuyết.

Cậu phải đào Văn Nhiên của cậu ra, cậu không thể để Văn Nhiên của cậu bị chôn vùi dưới tuyết, cậu không thể đánh mất Văn Nhiên của cậu.

Thân thể nói cho cậu biết tay cậu rất đau, hình như đã đổ máu, cậu lại không cảm thấy được đau đớn, toàn bộ tâm trí cậu chỉ có mỗi Văn Nhiên.

Không biết trải qua bao lâu, cậu vẫn chưa tìm thấy Văn Nhiên.

Bên tai cậu dường như vang lên âm thanh đối thoại sáng nay: “Hôm nay chúng ta ở khách sạn nghỉ ngơi đi”, “Không, hiếm khi chúng ta được đến trượt tuyết“.

Nếu Văn Nhiên chết, cậu chính là kẻ hại chết Văn Nhiên...

Hết chương 161

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.