Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm

Chương 165: Chương 165: Chứng rối loạn nhân cách ranh giới (12)




Edit: Phong Nguyệt

Nếu Văn Nhiên chết rồi thì cậu cũng dứt khoát chết theo Văn Nhiên luôn, dù sao không có Văn Nhiên, cậu chỉ còn một mình, chẳng có gì lưu luyến.

Ở nơi hai người chia lìa, cậu đào mãi đào mãi mà không thấy Văn Nhiên, cậu không thể cứu Văn Nhiên kịp thời, có lẽ anh đã tắt thở rồi.

Thời điểm vàng để cứu người gặp tuyết lở là mười lăm phút đầu, quá mười lăm phút, dẫu có được cứu, lục phủ ngũ tạng cũng tổn thương.

75% người bị vùi dưới tuyết sẽ tử vong sau 35 phút, khả năng sống sau 130 phút chỉ có 3%.

Cậu nghe thấy tiếng gió gào thét, nhìn máu rơi trên nền tuyết, bất chợt ngừng tay, nằm phịch lên nền tuyết, phủi tuyết đọng trên người mình.

Tuyết đọng trên người cậu ngày càng nhiều, đầu óc lại trống rỗng, không thấy khó chịu, cũng không thấy thoải mái.

Nước mắt trên mặt sớm đã cạn, ngay cả sức lực khóc cũng không có, cậu chỉ lẳng lặng chờ đợi tử vong.

Thậm chí cậu hi vọng sẽ gặp một trận tuyết lở, vậy thì cậu và Văn Nhiên đều chết giống nhau, còn thoải mái hơn một chút.

Cậu hạ quyết tâm muốn chết, không hề nhận ra đây gọi là chết vì tình.

Lúc cậu nhắm hai mắt lại, một âm thanh yếu ớt vang lên: “Miên Đông, anh ở đây...”

Cậu phủi tuyết ra, ngồi dậy, nương theo âm thanh nhìn sang, vậy mà thật sự là tay áo màu cam của Văn Nhiên, hơn nửa thân thể Văn Nhiên bị vùi dưới tuyết.

Cậu vọt tới trước mặt Văn Nhiên, túm chặt tay anh, cố gắng kéo anh ra ngoài.

Cậu không biết sức mình lớn đến vậy, cố gắng một hồi, thật sự kéo Văn Nhiên ra được.

Do quán tính, hai người ngã nhào xuống nền tuyết.

Cậu ngưng mắt nhìn Văn Nhiên, nhào vào lòng anh, òa khóc, mồ hôi và nước mắt làm ướt đẫm khuôn mặt cậu.

Văn Nhiên sợ tuyết lở đến, vội đỡ Mạnh Miên Đông lên, ôn nhu nói: “Chúng ta về khách sạn đi.”

“Ừm.” Mạnh Miên Đông không ngừng khóc thút thít, lấy tay trái lau nước mắt, tay phải khảm sâu vào tay Văn Nhiên.

Lúc trở lại khách sạn, Mạnh Miên Đông đã khóc sưng mắt mà vẫn chưa thể ngừng.

Văn Nhiên ngồi lên sofa, ôm Mạnh Miên Đông ngồi lên đùi, nhẹ nhàng vỗ tấm lưng đang run rẩy của Mạnh Miên Đông: “Anh không sao, Miên Đông đừng khóc.”

Tuyết lở kéo dài cỡ một hai phút, anh không có thời gian chạy trốn.

001 tự khởi động dưới trạng thái khẩn cấp, dò đến tảng đá gần nhất, tuy nửa cơ thể không tránh khỏi việc bị chôn dưới tuyết, nhưng dưới tác dụng của tảng đá và khe hở, anh có thể thuận lợi hô hấp.

Anh định tích trữ nhiệt lượng chờ đội cứu viện đến, song 001 phát hiện sự tồn tại của Mạnh Miên Đông nên anh bèn lên tiếng.

Anh thuận lợi được Mạnh Miên Đông cứu ra, sống sót sau tai nạn, còn Mạnh Miên Đông khóc như thể mình mới là người bị vùi trong tuyết, cận kề tử vong vậy.

Anh dỗ cả buổi cũng không dỗ được, nếu không phải anh đang mặc đồ trượt tuyết không thấm nước thì chắc đã ướt nhẹp.

Để Mạnh Miên Đông không khóc nữa, anh túm cằm Mạnh Miên Đông, hôn xuống.

Môi Mạnh Miên Đông dính đầy nước mắt, có chút mặn, có chút lạnh, khi đầu lưỡi của anh đặt lên khóe môi cậu, cậu ngoan ngoãn hé miệng ra.

Mạnh Miên Đông bị Văn Nhiên hôn, thân thể vẫn run nhè nhẹ, chưa hoàn hồn, tay chân cậu ôm chặt Văn Nhiên, qua một hồi lâu, thân thể mới chịu thả lỏng.

Cậu ngừng khóc, quệt nước mắt lung tung trên người Văn Nhiên, rồi nhìn Văn Nhiên trông có vẻ vô cùng chật vật: “Hôn em lần nữa.”

Văn Nhiên lập tức thỏa mãn cậu, cậu biết mình chỉ muốn chiếm hữu Văn Nhiên, yêu đương và hôn môi với Văn Nhiên chỉ vì muốn độc chiếm Văn Nhiên hơn, không hiểu vì sao môi lưỡi của cậu chủ động nghênh đón, nó thích Văn Nhiên sao?

Có lẽ qua thêm một chút thời gian nữa, thân thể cũng sẽ thích Văn Nhiên, tiếp đó trái tim cậu cũng thích Văn Nhiên.

Nếu là vậy thì tốt quá.

Cậu rất muốn rất muốn thích Văn Nhiên, nếu có thể thích Văn Nhiên, cậu sẽ hoàn toàn độc chiếm Văn Nhiên.

Sau khi kết thúc nụ hôn, cậu không ngừng gọi tên Văn Nhiên: “Văn Nhiên, Văn Nhiên, Văn Nhiên...”

Văn Nhiên bắt lấy cổ tay Mạnh Miên Đông, nhìn hai tay đầy thương tích của cậu, cúi đầu hôn mỗi ngón tay một lần.

Mạnh Miên Đông bị Văn Nhiên hôn đến nhũn người, khàn khàn nói, “Hôm nay em có thể ngủ chung với anh không?”

Mạnh Miên Đông càng ngày càng dính người, Văn Nhiên rất khó xử, lại không nỡ từ chối Mạnh Miên Đông, không thể không đồng ý.

Anh bảo khách sạn mang cồn iot và băng dán không thấm nước đến, cẩn thận rửa sạch, khử trùng vết thương cho Mạnh Miên Đông, sau đó dán băng lên.

Mạnh Miên Đông cảm thụ được ôn nhu của Văn Nhiên, ngón tay như sinh ra trên người Văn Nhiên, dán băng xong rồi mà vẫn không rút về được.

Qua thật lâu, cậu mới luyến tiếc hôn một cái thật vang lên má Văn Nhiên, tiếp đó vui vẻ đi tắm rửa.

Cả người cậu đổ đầy mồ hôi vì cứu Văn Nhiên, còn khóc một hồi, thật sự không thoải mái.

Văn Nhiên chờ Mạnh Miên Đông vào phòng tắm mới cởi vớ ra.

Chân trái của anh rất đau, chắc là bị thương rồi.

Anh do dự không biết có nên nói cho Mạnh Miên Đông không, nửa sợ Mạnh Miên Đông lo lắng, nửa sợ Mạnh Miên Đông sớm muộn gì cũng phát hiện.

Chờ Mạnh Miên Đông ra ngoài, anh nói: “Chân trái của anh bị bong gân rồi.”

Sắc mặt Mạnh Miên Đông bỗng chốc trắng bệch, hỏi: “Có đau không, có cần đến bệnh viện không?”

“Bây giờ đến bệnh viện đi.” Văn Nhiên đoán có lẽ không phải gãy xương, cũng không phải nứt xương, chỉ đề phòng bất trắc mới nói như vậy.

Hai người nhờ quầy lễ tân gọi taxi giúp, rồi đến bệnh viện chụp CT, sau khi xác định xương cốt không có vấn đề mới về khách sạn.

Vừa về đến phòng, Văn Nhiên nói: “Miên Đông, em lên giường nằm trước đi, anh đi tắm.”

“Em...” Mạnh Miên Đông xấu hổ nói, “Em đi với anh, phòng ngừa anh bị trượt chân.”

“Không cần, em lên giường trước đi.” Văn Nhiên không thể tiếp nhận ý tốt của Mạnh Miên Đông, anh không thể lộ cơ thể trước mặt Mạnh Miên Đông được.

“Được rồi.” Mạnh Miên Đông không dám ép buộc Văn Nhiên, ngoan ngoãn lên giường.

Phòng bọn họ thuê là phòng hai người, Văn Nhiên không có ở đây, cậu ma xui quỷ khiến chôn mặt vào gối đầu, hít một hơi thật sâu.

Cậu cảm thấy mình giống như kẻ nghiện, còn Văn Nhiên là ma túy.

Cùng lúc đó, Văn Nhiên cởi quần áo ra, phát hiện trên người trầy xước, không nghiêm trọng lắm.

Đề phòng lát nữa phát sinh khác thường, nhân lúc tắm rửa anh làm một lần rồi mới mặc đồ ngủ, lên chiếc giường có Mạnh Miên Đông.

Mạnh Miên Đông bổ nhào vào lòng Văn Nhiên, nghĩ mà hãi: “Anh còn sống thật tốt quá.”

“Cảm ơn em đã cứu anh.” Văn Nhiên vuốt những sợi tóc đã khô của Mạnh Miên Đông, “Điều duy nhất anh nghĩ lúc đó là thật may em không có ở đây, Miên Đông, như em cảm thấy thật may khi anh còn sống, anh cũng thật may khi em còn sống.”

“Ừm, em sẽ cố gắng sống.” Mạnh Miên Đông từng nhiều lần dùng tự sát uy hiếp Văn Nhiên, nếu là đổi lại lúc ấy, dẫu cậu có hứa với Văn Nhiên sẽ cố gắng sống cũng chỉ vì giữ chân Văn Nhiên, hiện tại lời này lại phát ra từ nội tâm.

Chỉ có sống mới có thể ở bên Văn Nhiên.

Chỉ có sống mới có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Văn Nhiên.

Cậu lắng nghe nhịp tim của Văn Nhiên, cảm thấy an tâm chưa từng có.

Văn Nhiên của cậu còn sống là chuyện tốt đẹp nhất thế gian.

Ban đầu họ dự định ở Thuỵ Điển mười ngày, vì không có nhiều chuyến bay và rất khó đổi vé, quan trọng nhất là chân trái của Văn Nhiên sưng lên, họ ở khách sạn tám ngày rồi về nước như lịch trình.

Do tuyết lở, sân trượt tuyết đóng cửa, hôm sau, nghe nói còn ba người mất tích chưa tìm được, e là dữ nhiều lành ít.

Sau hôm tuyết lở là 30 tháng chạp, cũng là đêm giao thừa.

Văn Nhiên chúc năm mới ba mẹ qua điện thoại, phát mỗi người một bao lì xì.

Ba mẹ cũng phát lì xì cho anh.

Cúp điện thoại xong, anh đau lòng về phía Mạnh Miên Đông.

Ba Mạnh Miên Đông đã chết vì tai nạn, nhưng mẹ và chị gái vẫn còn, vậy mà chẳng có ai để ý đến Mạnh Miên Đông.

Mạnh Miên Đông bắt gặp tầm mắt Văn Nhiên, không để tâm: “Em có anh là đủ rồi.”

Văn Nhiên biết Mạnh Miên Đông không phải không để tâm mà là tỏ ra mạnh mẽ.

Anh không chọc thủng, chỉ thầm thở dài trong lòng, nói: “Giao thừa vui vẻ, Miên Đông.”

“Giao thừa vui vẻ, Văn Nhiên.” Hai mắt Mạnh Miên Đông hơi nhòe, đã lâu không có ai nói với cậu “Giao thừa vui vẻ“.

Đối với cậu, giao thừa và ngày thường không khác gì nhau.

Khi Văn Nhiên xuất hiện, giao thừa liền trở nên khác biệt với ngày thường.

Văn Nhiên nhéo má Mạnh Miên Đông, lấy bao lì xì đã chuẩn bị từ trước đưa cho Mạnh Miên Đông.

Mạnh Miên Đông nhận bao lì đỏ, nước mắt tuôn như đê vỡ, ôm chặt Văn Nhiên, nức nở: “Trong trí nhớ của em, chưa từng có người lì xì cho em, anh là người đầu tiên.”

Văn Nhiên dùng tay lau nước mắt cho Mạnh Miên Đông: “Miên Đông ngoan, đừng khóc.”

Mạnh Miên Đông chờ mong hỏi: “Nếu em ngoan, năm sau anh còn phát lì xì cho em chứ?”

Văn Nhiên nghiêm mặt nói: “Nếu em ngoan, năm nào anh cũng phát lì xì cho em, dù em bạc đầu, anh cũng phát cho em.”

Mạnh Miên Đông ra lệnh cho mình không được khóc nữa, đi rửa mặt, sau đó trở lại bên cạnh Văn Nhiên nói: “Có phải em ngoan lắm không?”

Văn Nhiên khen ngợi: “Đúng vậy, Miên Đông của anh ngoan lắm.”

Mạnh Miên Đông thỏa mãn ngồi xuống sofa, dựa vào Văn Nhiên, cọ lên người Văn Nhiên.

Trái tim Văn Nhiên từng chút từng chút mềm nhũn, gọi bảo khách sạn mang khoai tây chiên, mực rim hành, gà rán và coca tới, kế đó bật TV lên, cùng Mạnh Miên Đông xem liên hoan giao thừa.

Liên hoan giao thừa vô cùng náo nhiệt, có thêm người bên cạnh càng ấm áp hơn.

Khi tiếng chuông 0 giờ vang lên, Văn Nhiên hôn Mạnh Miên Đông, nói: “Miên Đông, năm mới vui vẻ.”

“Văn Nhiên, năm mới vui vẻ.” Môi Mạnh Miên Đông dính dầu mỡ, cậu dùng khăn giấy lau khô rồi chủ động hôn Văn Nhiên.

Hết chương 162

Chương mới đã xong nhưng giờ mệt quá không check nổi nữa, vừa mở facebook lên tự dưng thấy hệ thống hết hàng, may mà tui mua bản thường, không thì khóc tiếng chó:)))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.