Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm

Chương 154: Chương 154: Chứng rối loạn nhân cách ranh giới (1)




Edit: Phong Nguyệt

Thấy chị gái mang đàn ông về, Mạnh Miên Đông tự giác đeo túi xách ra ngoài.

Cậu không có nơi nào để đi, bèn ngồi trên băng ghế gần bờ sông.

Nghe nói đã có vài người chết đuối ở đây, không biết cậu nhảy xuống có chết không?

Cậu nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng không hành động.

Cậu bình tĩnh lấy vở bài tập trong túi xách ra.

Cậu thông minh từ nhỏ, chỉ nửa tiếng đã làm xong bài tập mà các bạn khác phải làm hai ba tiếng mới xong.

Qua thêm nửa tiếng, cậu đoán chị cậu xong việc rồi nên quay về nhà.

Chưa về đến nhà, cậu thấy một quả táo đỏ lăn đến bên chân mình.

Cậu cúi người nhặt quả táo, nhìn xung quanh, ánh vào mi mắt vào mắt cậu là một thanh niên, thanh niên mặc áo sơmi trắng, quần jean phá cách, trong tay ôm một bọc nilon to to, hiển nhiên quả táo trên tay cậu rớt từ đó ra.

Thanh niên bước đến trước mặt cậu, mỉm cười nói: “Chào em, cảm ơn em giúp anh nhặt táo, quả táo này tặng cho em.”

“Không cần.” Mạnh Miên Đông cầm táo ném về phía thanh niên, đi về nhà.

Mạnh Miên Đông không dùng bao nhiêu sức, quả táo nhẹ nhàng va vào thanh niên rồi lăn xuống mặt đất.

Thanh niên không để ý quả táo mà nhìn theo bóng dáng Mạnh Miên Đông, thầm nói: Miên Đông, chào em.

Đương nhiên thanh niên chính là Văn Nhiên, Văn Nhiên đến thế giới này mười phút trước, lúc ấy anh thấy mình đang ôm một bao nilon, mà Miên Đông của anh đang ngồi trên băng ghế gần sông, anh không biết tiếp cận Mạnh Miên Đông thế nào mới cố ý ném một quả táo tới chỗ Mạnh Miên Đông.

Mạnh Miên Đông ở thế giới này mắc chứng rối loạn nhân cách ranh giới, vì anh đến hơi sớm nên chứng rối loạn nhân cách ranh giới của Mạnh Miên Đông không quá nghiêm trọng.

Chứng rối loạn nhân cách ranh giới là một căn bệnh có xác suất tự tử rất cao, bệnh nhân có hành vi tự hại mạnh mẽ, ước chừng có 50% đến 70% bệnh nhân có hành vi tự sát, trong đó có 8% đến 10% bệnh nhân tự sát thành công.

Thân phận ở thế giới này của anh là chủ cửa hàng bánh ngọt, táo trong tay anh dùng để làm bánh pie táo.

Cửa hàng bánh ngọt cách nhà Mạnh Miên Đông không xa, dưới lầu là cửa hàng, trên lầu là nhà anh.

Anh liếc nhìn phương hướng Mạnh Miên Đông rời đi rồi dựa theo hướng dẫn của 001 trở về cửa hàng.

Đồng thời, Mạnh Miên Đông đã về đến nhà.

Cậu gõ gõ cửa, được chị gái cho phép liền đi vào.

Cậu bỏ túi xách lên sofa, vào phòng chị gái.

Chị gái mặc đồ ngủ tơ tằm, người đàn ông thì ngồi trên sofa hút thuốc.

Chị gái thấy cậu, bước xuống giường, đến bên cạnh người đàn ông, rút điếu thuốc trong tay hắn, bỏ vào miệng mình hút một hơi.

Chị gái không biết hút thuốc, bị sặc một cái, ho khan không ngừng, hai mắt ươn ướt.

Cậu đưa khăn giấy cho chị, sau đó thuần thục đổi ra trải giường, lấy cái cũ đi giặt giũ.

Trên ra trải giường tràn đầy mồ hôi và tinh dịch, khiến cậu muốn nôn mửa, cậu tẩy sạch rồi ném vào máy giặt, thêm bột giặt mới chạy đi nôn.

Nôn xong, cậu cẩn thận súc miệng trước khi đi ra ngoài.

Lúc cậu ra ngoài, chị gái đã tẩy trang và thay quần áo xong, sắc mặt chị gái không tốt do làm tình quá độ.

Cậu đi đến trước mặt chị gái, quan tâm nói: “Chị nên...”

Cậu chưa nói hết, chị gái đã nhàn nhạt nói: “Chị nên làm sao? Em muốn quản chị? Ngoan ngoãn đọc sách của em đi, Miên Đông.”

“Em...” Cậu muốn nói gì đó, lại nghe thấy chị gái nói: “Nếu em còn nhiều chuyện, chị sẽ đưa em đi.”

Cậu lập tức quỳ xuống, hoảng sợ nói: “Chị ơi, chị đừng đưa em đi.”

Chị gái xoa đầu cậu từ trên cao: “Nếu em không muốn bị đưa đi thì hãy ngoan ngoãn nghe lời.”

Cậu liều mạng gật đầu: “Em sẽ rất ngoan rất ngoan.”

Cậu đã bị vứt bỏ rất nhiều lần, người đầu tiên vứt bỏ cậu là mẹ cậu, ba cậu thích cờ bạc nên mẹ cậu ly hôn với ba cậu, người tiếp theo vứt bỏ cậu là ba cậu, ba cậu chê cậu phiền phức, đưa cậu cho họ hàng nuôi, cậu như quả bóng bị họ hàng đá tới đá lui, sau này ba cậu dẫn cậu về, nhưng mục đích của ông ta là biến cậu thành quỹ đánh bạc, may mà trước khi biến thành quỹ đánh bạc, ông ta bị tai nạn, sau khi được bồi thường, người chị gái hơn cậu mười tuổi mới miễn cưỡng mang cậu về.

Năm nay cậu mười sáu tuổi, học lớp mười hai, tuổi đã lớn đến nỗi không thể vào cô nhi viện, cũng không có họ hàng nào muốn nuôi, nếu bị đưa đi, không biết bị đưa đi đâu.

Mỗi lần cậu nghĩ đến vấn đề này đều đổ mồ hôi lạnh, hệt như bây giờ.

Chị gái lại rất thích dáng vẻ này của cậu.

Ngón tay chị gái lướt qua trán, lướt qua mặt mày cậu, tát cậu một cái, mắng: “Sao không chết sớm đi?”

Cậu biết người chị mắng không phải mình mà là ba cậu, ba cậu là một kẻ khốn nạn, lúc chị cậu mười lăm tuổi, lấy trinh tiết của chị cậu ra đổi chác, thua dưới tay một lão già 70 tuổi.

Chị gái trốn thoát, nhưng kết quả không tốt đẹp gì.

Để sinh tồn, chị gái nghỉ học, làm đủ mọi công việc cực nhọc, năm mười tám tuổi yêu phải một tên cặn bã.

Như không thể chạy thoát khỏi vận mệnh, chị gái lại một nữa bị bạn trai bán đi để đổi ma túy.

May mắn chị gái lại chạy thoát, kể từ đó, chị gái không yêu đương nữa mà bắt đầu làm tình nhân cho người đã có vợ.

Người đàn ông vừa nãy chính là người bao dưỡng chị cậu, một gã đàn ông đã có vợ đáng ghê tởm.

Cậu thương chị và biết ơn vì chị chịu cho cậu ở lại, mặc kệ chị nóng nảy thế nào, cậu cũng không dám phản kháng.

Đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất là cậu sợ bị vứt bỏ.

Tát xong, chị gái bình tĩnh một hồi, lại nói: “Chị đi nấu cơm.”

Chị cậu nấu cơm rất ngon, nhưng chị không thích nấu cơm.

Có điều lần nào đánh cậu xong, chị cậu cũng nấu cơm bồi thường cho cậu.

Cậu biết trong lòng chị cậu rất đau khổ, đánh cậu chỉ vì muốn phát tiết.

Trong lòng cậu cũng đau khổ, chỉ là chưa bao giờ dám biểu lộ trước mặt chị gái, con đường phát tiết của cậu chính là tự mình hại mình.

Thừa dịp chị gái nấu cơm, cậu vào phòng mình lấy con dao thủ công ra, rạch một nhát bên trong cánh tay trái, cậu không muốn ai phát hiện nên không rạch quá sâu.

Khi máu chảy ra, cậu cười cười, thè lưỡi khẽ liếm.

Đến lúc ăn tối, cậu đã trở lại là một người em trai ngoan ngoãn.

Chị gái nấu những món cậu thích ăn, ăn một hồi, cảm thấy vui vẻ lên.

Ăn tối xong, cậu bình tĩnh lấy ra trải giường trong máy giặt ra phơi.

Chị gái ngồi trên sofa xem một quyển sách tiếng Pháp, cậu biết chị gái bắt đầu học tiếng Pháp từ hai năm trước.

Cậu đến trước mặt chị gái, hỏi: “Em có thể ra ngoài một chút không?”

Cái nhà này quá ngột ngạt, cậu không ra ngoài sẽ không thở nổi.

Chị gái gật đầu, cười cười, để sách xuống, lấy một trăm tệ trong bóp đưa cho cậu, nói: “Em ra ngoài mua giùm chị một chai dầu ăn, dầu ăn trong nhà sắp hết rồi, nặng quá em cầm không nổi, một lít là được, tiền còn dư em mua món em thích ăn đi.”

Cậu cầm tiền rồi ra ngoài.

Trước khi đóng cửa lại, cậu nghe thấy chị gái nói: “Miên Đông, đi đường cẩn thận, về sớm nhé.”

Cậu không nói gì, đóng cửa lại.

Hiện tại là đầu xuân, vào đêm, bên ngoài vô cùng lạnh lẽo.

Cậu khoác áo khoác, bên trong là áo lông dày, dẫu có dày đến đâu cũng không thể ngăn được cái lạnh trong cơ thể.

Lúc đi ngang qua con sông không lâu trước đó cậu từng ngồi làm bài tập, cậu không khỏi nghĩ: Nếu nhảy xuống sông, có lạnh hơn không nhỉ?

Đi khoảng mười phút, một cửa hàng bánh ngọt đập vào mắt cậu.

Cậu rất thích ăn bánh ngọt, do dự một hồi, đẩy cửa đi vào.

Vừa đi vào, cậu liền thấy thanh niên kia.

Thanh niên có khuôn mặt rất đẹp, dưới ánh đèn ấm áp, càng giống như mặt trời, khiến cậu muốn đến gần hơn.

Thanh niên cũng nhìn thấy cậu, đến trước mặt cậu hỏi: “Em thích bánh pie táo không?”

Bánh pie táo?

Cậu bỗng nhớ đến xế chiều thanh niên mua một bọc táo, hóa ra là dùng để làm bánh pie táo ư?

Cậu không nhịn được nói: “Tôi thích ăn bánh pie táo.”

Thanh niên dẫn cậu đến một vị trí bên cạnh, lại cười nói: “Em ngồi trước đi, anh lấy pie táo ra cho em.”

Cậu hơi hối hận, cậu chưa từng bước vào cửa hàng này, không biết có đắt không, song cậu không muốn bỏ đi.

Bánh pie táo được đặt trong một cái mâm vô cùng đẹp, kết hợp với dao nĩa bạc, khiến cậu luống cuống vô cùng.

Đương lúc cậu luống cuống, thanh niên lại lên tiếng: “Em thích ăn thế nào thì ăn thế đó, không nhất định phải dùng dao nĩa.”

Cậu gật đầu, dùng tay cầm bánh pie táo lên ăn, bánh pie táo mới ra lò không lâu, làm bỏng đầu ngón tay cậu.

Cậu thả tay ra, bánh pie táo tức thì rơi xuống đất.

Cậu sợ hãi nhìn thanh niên, thấy thanh niên bước nhanh tới, cúi người nhặt bánh pie táo lên, sau đó xin lỗi: “Xin lỗi, anh quên nhắc em rằng bánh pie táo rất nóng.”

Cậu lắc đầu: “Không sao.”

Thanh niên mang bánh pie táo khác ra, lần này bánh pie táo được bọc thêm vài lớp giấy.

Cậu cắn một miếng, không biết vì sao rất muốn khóc, cắn thêm một miếng, thật sự bật khóc.

Hết chương 151

Rối loạn nhân cách ranh giới (gọi tắt là BPD, hay còn gọi là rối loạn nhân cách tâm trạng không ổn định), thể loại không biết phân biệt ranh giới hoặc hay bốc đồng, là một dạng rối loạn nhân cách. Đặc điểm chung của người có BPD bao gồm: nhiều hành vi không có kiểm soát và thể hiện sự bất thường thường từ cách họ đối xử với bản thân cho tới những mối quan hệ xã hội. Những dấu hiệu nói trên xuất hiện bắt đầu từ khi họ còn nhỏ và trong nhiều bối cảnh khác nhau.

Các triệu chứng khác có thể kể tới đơn giản từ tỏ ra khó chịu với người khác cho đến giận dữ tột độ, sợ hãi bị bỏ rơi đến tột cùng với những lý do hoàn toàn vô lý. Người có BPD đối xử với người khác một cách bất thường: vừa nãy còn khen ngợi, bây giờ đã ghét bỏ. Ngoài ra, người có BPD thường sử dụng ma túy, tự làm hại bản thân (hình thức cao nhất là tự tử.) (Wikipedia)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.