Edit: Phong Nguyệt
Văn Nhiên đứng một bên, trơ mắt nhìn Mạnh Miên Đông chảy nước mắt, anh cuống quít muốn ôm Mạnh Miên Đông vào lòng an ủi, cố tình lại không thể làm như vậy.
Dựa theo tiến độ hiện tại, cả tên Mạnh Miên Đông anh cũng không biết, làm sao có thể ôm Mạnh Miên Đông vào lòng.
Anh đưa một tờ khăn giấy cho Mạnh Miên Đông, thăm dò: “Có thể tâm sự cho anh nghe không?”
Mạnh Miên Đông nhận khăn giấy, lau nước mắt, cảnh giác liếc nhìn Văn Nhiên một cái, không nói gì.
Văn Nhiên cảm nhận được sự từ chối vô hình, không dám hỏi tiếp, lảng sang chuyện khác: “Bánh pie táo ăn ngon không?”
Mạnh Miên Đông gật đầu, ăn hết miếng bánh pie táo còn lại, sau đó hỏi: “Xin hỏi hai cái bánh pie táo bao nhiêu tiền?”
Văn Nhiên mỉm cười: “Không cần tiền, bánh pie táo là sản phẩm đang thử nghiệm, còn chưa bắt đầu bán.”
Mạnh Miên Đông lại nói: “Tôi không thích ăn chùa.”
Văn Nhiên đề nghị: “Ngày mai anh định làm món mới, em có thể tới ăn thử không? Coi như trả tiền bánh pie táo hôm nay.”
Mạnh Miên Đông cảm thấy thanh niên này có chút kỳ quái, đồng thời cảm thấy vui vẻ vì thanh niên cần mình, tuy chỉ là ăn thử mà thôi.
Cậu hơi do dự, cuối cùng gật đầu: “Được, vậy ngày mai tan học tôi tới đây được không?”
“Đương nhiên là được.” Văn Nhiên xoay người gói hai cái bánh pie táo, “Hai cái này em mang về ăn khuya đi.”
“Cảm ơn anh.” Mạnh Miên Đông cầm lấy bánh pie táo từ trong tay Văn Nhiên rồi đi về phía siêu thị.
Cậu mua dầu ăn về đến nhà, vừa mở cửa ra, tức thì nhìn thấy chị gái đang ngồi trên sofa.
Chị gái nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên, nhìn cậu: “Miên Đông, em về rồi.”
Mạnh Miên Đông bỏ dầu ăn xuống, cầm bánh pie táo, hỏi chị: “Chị muốn ăn bánh pie táo không?”
Chị gái không thích đồ ngọt, lắc đầu: “Em ăn đi, ăn xong nhớ đánh răng rửa mặt, tránh bị sâu răng.”
Cô ngáp một cái: “Chị đi ngủ trước, em nhớ khóa cửa lại.”
Mạnh Miên Đông ngoan ngoãn gật đầu: “Chị ngủ ngon.”
Sau đó, cậu đi khóa cửa lại, cầm bánh pie táo trở về phòng ngủ, phòng ngủ của cậu không lớn, nhưng đây là chỗ cậu thích nhất.
Thật ra cậu đã no, chỉ đành nhìn hai cái bánh pie táo.
Nhìn một hồi, cậu bắt đầu ôn tập.
Hơn hai tháng nữa cậu sẽ thi đại học, cậu phải chăm chỉ ôn tập mới được.
Không bao lâu sau, cậu bỗng cảm thấy chăm chỉ thật vô ích, cậu là kẻ dư thừa trên thế giới này.
Đúng vậy, lẽ ra cậu phải chết ngay mới đúng.
Nếu cậu chết chị cậu sẽ rất đau lòng.
Không, sao chị cậu lại đau lòng vì một kẻ không có giá trị như cậu?
Ý niệm tự sát lên men, cậu lấy dao thủ công ra, rạch một vết thật dài trong đùi của mình.
Cậu không cảm giác được đau đớn, chỉ cảm thấy sảng khoái.
Cậu như bị ma nhập, nhìn chằm chằm máu chảy ra từ miệng vết thương, mỉm cười.
Cười một hồi, cậu ném phăng gối, chăn, nệm của mình xuống đất.
Cậu không thể ném những đồ vật dễ hư hỏng, chỉ có thể chọn gối, chăn và nệm.
Tiếp đó cậu lấy hai cái bánh pie táo ra ăn mới dần dần bình tĩnh lại.
Sau khi bình tĩnh lại, cậu ôm gối, chăn và nệm lên giường.
Mặc dù cơ thể cậu không muốn nhúc nhích nhưng cậu vẫn nghe lời đi đánh răng.
Đánh răng xong, cậu nằm lên giường, không thay đồ ngủ, cứ thế ngủ mất.
Hôm sau tỉnh dậy, cậu rời giường đi học.
Hôm nay chị cậu không làm bữa sáng, cậu mua sữa đậu nành và bánh quẩy ăn.
Trên đường đến trường, cậu đi ngang qua cửa hàng bánh ngọt, thời gian còn sớm, vậy mà cửa hàng đã mở cửa.
Thanh niên hôm qua đang đứng trước cửa, thanh niên thấy cậu, phất phất tay: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Cậu không có ai để chào buổi sáng, do đó chỉ hai từ “chào buổi sáng” đã làm trái tim cậu nóng rần lên.
Thanh niên nói chào buổi sáng xong, liền đi vào cửa hàng.
Cậu liếc nhìn cửa hàng một cái, chợt nhớ đến hương vị bánh pie táo hôm qua.
Bánh pie táo mà thanh niên làm là bánh pie táo ngon nhất cậu từng ăn, dẫu trước giờ cậu chưa từng được ăn bánh pie táo mà chỉ nghe nói.
Cậu tiếp tục đi về phía trước, mới đi được vài bước, giọng nói của thanh niên từ sau lưng vang lên: “Em thích ăn bánh mì dứa không?”
Cậu quay đầu, nghi hoặc nhìn thanh niên, thanh niên đi tới trước mặt cậu, đưa một túi giấy cho cậu: “Đây là bánh mì dứa mới ra lò.”
Cậu không nhận bánh mì dứa mà hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Văn Nhiên vốn không tính lấy tiền, chỉ là nếu không lấy tiền, Mạnh Miên Đông sẽ không đời nào nhận bánh mì dứa của anh, bèn nói: “Năm đồng.”
Mạnh Miên Đông móc năm đồng tiền xu trong túi ra đưa cho Văn Nhiên, sau đó cầm lấy bánh mì dứa.
Mãi đến khi cậu cầm bánh mì dứa đi được một quãng, cậu mới nghĩ tới một vấn đề: Chỗ này mở một cửa hàng bánh ngọt khi nào nhỉ?
Thật ra cửa hàng bánh ngọt này là do 001 chuẩn bị cho Văn Nhiên, trước kia chỗ này là một hiệu sách cho thuê đã đóng cửa, 001 chiêu mộ thêm hai nhân viên cho Văn Nhiên, tránh Văn Nhiên lo không xuể.
Cừa hàng bánh ngọt mở cửa lúc 10 giờ sáng- 8 giờ tối.
Mà bây giờ là 6 giờ 35 phút.
Đợi Văn Nhiên làm xong bánh ngọt, bánh mì muốn bán hôm nay cũng đã mười giờ.
Hơn năm giờ sáng anh đã rời giường, anh cảm thấy hơi mệt, lên lầu ngủ, tới giờ ăn trưa mới dậy.
Ăn trưa xong, anh bắt đầu chờ mong đến 5 giờ rưỡi, Mạnh Miên Đông tan học lúc năm giờ, nếu không có gì xảy ra, 5 giờ rưỡi anh có thể nhìn thấy Miên Đông của anh.
Miên Đông của anh hôm qua đã đồng ý sau khi tan học sẽ đến đây ăn thử món mới.
Bây giờ là 5 giờ 21 phút, khách trong cửa hàng không nhiều lắm, anh vừa giới thiệu các loại bánh ngọt vừa nhìn ra cửa, dẫn đến Quan Dao cười trêu: “Ông chủ, anh đang đợi bạn gái à?”
Quan Dao là một trong hai nhân viên 001 chiêu mộ giúp anh, nét đẹp ngọt ngào, đang học ở trường đại học gần đây, đến cửa hàng của anh để tích lũy kinh nghiệm xã hội, dễ bề tìm việc sau khi tốt nghiệp.
Anh nghiêm túc nói: “Tôi không có bạn gái.”
Trong lòng lại thầm bổ sung: Tôi rất nhanh sẽ có bạn trai.
Lời vừa ra khỏi miệng, không ít nữ khách hàng nhìn anh.
Quan Dao lại cười nói: “Xem ra ông chủ sẽ nhanh chóng có bạn gái.”
Anh nhanh chóng nói: “Tôi chưa có ý định quen bạn gái.”
Các nữ khách hàng nghe xong lời này, lập tức dời mắt về phía bánh ngọt.
Vì có thêm một nhóm khách vào, Quan Dao không rảnh trêu Văn Nhiên nữa, tập trung tiếp khách.
Chờ đến 5 giờ 37 phút, cửa bị đẩy ra.
Văn Nhiên lập tức nhìn sang, người tiếng vào là một phụ nữ trung niên, không phải Mạnh Miên Đông.
Anh thất vọng nghi ngờ không biết Mạnh Miên Đông có tới hay không.
Ngay sau đó, anh thấy Mạnh Miên Đông sau lưng người phụ nữ trung niên.
Mạnh Miên Đông còn chưa trưởng thành, dáng người nhỏ gầy, dẫu đang mặc đồng phục rộng thùng thình thì vẫn bị người phụ nữ trung niên che chắn.
Văn Nhiên tiến lên đón Mạnh Miên Đông, nói: “Em tan học rồi sao?”
“Đúng vậy, tôi tan học rồi.” Thanh niên quá nhiệt tình, Mạnh Miên Đông không quen, cậu chỉ có thể lý giải rằng đây là phương pháp kinh doanh, đáy lòng lại rất vui vẻ, nhìn dáng vẻ của thanh niên cứ như vẫn luôn đợi cậu tan học.
Văn Nhiên để Mạnh Miên Đông ngồi xuống vị trí trống trước, sau đó bưng bánh kem phô mai dâu tây và việt quất trong bếp ra.
Mạnh Miên Đông nhìn bánh kem phô mai dâu tây và việt quất, nhịn không được khích lệ: “Thoạt nhìn ăn rất ngon.”
Văn Nhiên tự biên tự diễn: “Ăn thử cũng rất ngon.”
Mạnh Miên Đông buồn cười, dùng muỗng múc một miếng, đưa vào miệng nếm, cười nói: “Đúng là ăn rất ngon.”
“Vậy là tốt rồi.” Văn Nhiên ngồi xuống, hỏi, “Bạn nhỏ, có thể cho anh biết tên em không?”
Mạnh Miên Đông giật mình, đáp: “Tên của tôi là Miên Đông, Mạnh Miên Đông.”
Thành tích ở trường của cậu rất tốt, năm nào cũng đứng nhất, vượt hạng nhì ít nhất mười điểm.
Không biết tại sao, mỗi lần kết bạn, tình bạn sẽ kết thúc trong vòng một tháng, nên từ khi lên cấp ba, cậu không muốn kết bạn nữa, càng lúc càng lạc đàn.
Thành tích khiến người ta đố kỵ, cộng thêm lạc đàn, vào học không bao lâu, tên cậu đã trở thành trò cười cho cả lớp, Miên Đông đảo lại là ngủ đông*, không có phụ huynh nào đặt tên con tùy tiện như vậy, cậu là đứa con không ai cần.
*Miên Đông là 眠冬, ngủ đông là 冬眠, hình như giải thích hơi trễ:)))))
Cậu không thích tên của mình, tựa như không thích bản thân mình.
Mà thanh niên trước mặt dường như rất thích tên cậu, còn lặp lại: “Miên Đông.”
Hai chữ “Miên Đông” phát ra từ trong miệng thanh niên vô cùng xuôi tai, vì giọng nói từ tính của thanh niên chăng?
Cậu lại nghe thấy thanh niên nói: “Miên Đông, chào em, anh là Văn Nhiên.”
Hết chương 152