Edit: Phong Nguyệt
“Văn Nhiên...” Mạnh Miên Đông liếm bơ trên muỗng, mơ hồ gọi một tiếng, sau đó hâm mộ nói, “Tên anh thật ấm áp, cũng thật êm tai.”
Mạnh Miên Đông ở thế giới thật là một cô nhi, tên cậu là do viện trưởng đặt, viện trưởng không học hành gì, chỉ vì lúc đó bà thấy Mạnh Miên Đông nho nhỏ đang ngủ say sưa, lại nhặt được khi trời rét đậm nên mới đặt tên cho cậu là Miên Đông, còn Mạnh là họ của viện trưởng.
Viện trưởng không ngờ cái tên bà đặt cho Mạnh Miên Đông sẽ khiến Mạnh Miên Đông bị cười nhạo.
Văn Nhiên đau lòng không thôi, nghĩ đến tình cảnh Mạnh Miên Đông ở trường, nghĩ hành vi tự hại mình của Mạnh Miên Đông, rất muốn bảo vệ Mạnh Miên Đông ngay lập tức.
Mà hiện giờ anh chưa có tư cách đó.
Anh đành cười nói: “Anh cũng rất thích tên của em, Miên Đông.”
“Vậy à.” Anh nghe Mạnh Miên Đông nói như vậy liền biết Mạnh Miên Đông không tin, thế là nhấn mạnh: “Anh thật sự thích tên em.”
Mạnh Miên Đông không tin sẽ có người thích một cái tên tùy ý và buồn cười như vậy, bèn ngẩng đầu lên nhìn Văn Nhiên: “Sao anh lại thích cái tên này?”
Đối với Văn Nhiên, cái tên Mạnh Miên Đông này không có gì đặc biệt, chẳng qua người anh thích nhất có tên này nên Mạnh Miên Đông cũng trở thành cái tên anh thích nhất mà thôi.
Đương nhiên, bây giờ anh không thể nói thế.
Anh nhìn Mạnh Miên Đông, hỏi ngược lại: “Sao anh không thể thích cái tên này?”
Mạnh Miên Đông nhanh chóng đáp: “Bởi vì đây là một cái tên vô cùng tùy ý, vô cùng buồn cười.”
“Không được nói tên mình như thế.” Văn Nhiên khuyên nhủ, “Miên Đông, thích bản thân mình một chút, bao gồm tên của mình.”
Nói xong, anh chợt cảm thấy hành vi của mình quá đường đột.
Chớp mắt, anh thấy Mạnh Miên Đông lộ vẻ tức giận, lạnh lùng nói: “Tôi có thích mình hay không, có thích tên mình không là chuyện của tôi, chúng ta không thân, anh dựa vào đâu dạy đời tôi?”
Mạnh Miên Đông đứng phắt dậy, bước ra ngoài, tay áo vô ý đụng phải cái đĩa.
Cái đĩa rơi xuống đất, vì làm bằng sứ xương nên bể tan tành, hơn một nửa bánh kem trên đó cũng bấy nhầy.
Cậu không quay đầu lại, cơn tức giận bất thình lình khống chế thân thể cậu.
Cậu ra ngoài, còn tức tối mà trừng Văn Nhiên một cái.
Vẻ mặt Văn Nhiên vẫn ôn nhu như trước, thậm chí có chút đau lòng.
Đau lòng? Văn Nhiên chỉ là một người xa lạ, mắc gì đau lòng cậu?
Mãi cho đến đi trở về nhà, cậu vẫn chưa nguôi giận.
Chị cậu lang bạt vài năm rồi đi học nghề y tá, hiện đang làm y tá ở một bệnh viện, hôm nay chị cậu làm ca tối, đến sáng mới về nhà.
Bởi vậy, cậu không kiêng dè mà đập toàn bộ đồ đạc không dễ hỏng trong nhà một lần, rồi ngồi dưới đất gào khóc.
Khóc một hồi, cậu thấy vô cùng ấm ức, không bao lâu sau, cậu lại thấy Văn Nhiên chịu nói chuyện với cậu, chịu cho cậu ăn thử món mới đã là phước phần của cậu.
Cậu do dự hồi lâu, quyết định đến cửa hàng bánh ngọt.
Cửa hàng bánh ngọt đã đóng cửa, bên trong tối đen như mực, cậu gõ gõ cửa, không ai đáp lại.
Cậu gõ mạnh hơn, dường như muốn gõ nát cửa kính.
Đến khi không còn hơi sức, cậu ngồi xổm xuống, hệt như một chú cún con bị vứt bỏ.
Cậu nhìn ánh trăng sáng vằng vặc, bình tĩnh nói với bản thân: “Mạnh Miên Đông, mày là một kẻ không có giá trị.”
Khoảng mười phút sau, đèn trong cửa hàng bật lên, ánh đèn hắt ra từ cửa kính, hắt lên người cậu.
Cậu chợt cảm thấy thân thể được ấm áp bao lấy, quay đầu nhìn, bóng dáng Văn Nhiên lọt vào mắt cậu, Văn Nhiên mặc quần áo ở nhà, tóc còn dính nước, đẹp đến không thể hình dung.
Kế đó cửa kính được mở ra, Văn Nhiên bước đến trước mặt cậu, chìa tay ra, đồng thời quan tâm hỏi: “Tay em đỏ hết rồi, đau không?”
“Không đau.” Cậu vô thức cầm tay Văn Nhiên, lòng bàn tay Văn Nhiên vừa ẩm vừa ấm, khiến cậu muốn ỷ lại.
Cậu biết mình không thể ỷ lại vào người khác, sớm muộn tất cả mọi người sẽ vứt bỏ cậu, cậu không giữ được bất kì ai.
Khi còn nhỏ, cậu khóc lóc không cho mẹ đi, mẹ nói dối lừa cậu, rồi không trở lại nữa.
Lớn hơn một chút, cậu sống ở nhà những người họ hàng, mỗi ngày cố gắng học tập, mỗi ngày ngoan ngoãn nghe lời, kết quả đều bị xua đuổi.
Sau này ba cậu đón cậu về, cậu thường xuyên bị đánh chửi, cậu không dám phản kháng, kết quả ba cậu vẫn biến cậu thành quỹ đánh bạc.
Bây giờ cậu chỉ còn lại một người chị gái.
Còn do cậu dùng dạo thủ công cắt cổ tay uy hiếp mới ở lại.
Nếu lúc đó chị gái không mềm lòng thì bây giờ cậu chỉ còn một mình, hoặc sớm trở thành một nắm tro tàn.
Vì thế cậu không thể ỷ lại Văn Nhiên, ngay cả người cùng chung dòng máu còn không thể ỷ lại, làm sao có thể ỷ lại Văn Nhiên được?
Cậu cười cười, nghiêm túc nhìn Văn Nhiên, nói: “Vừa nãy là lỗi của em, xin lỗi.”
Một trong những biểu hiện lâm sàng của chứng rối loạn nhân cách ranh giới là khó làm chủ cảm xúc, dễ tức giận, gắt gỏng, căng thẳng, hoảng sợ, lo âu, tuyệt vọng...
Văn Nhiên không có lý do, cũng không nỡ trách Mạnh Miên Đông, ôn nhu nói: “Không, Miên Đông, em không sai, là anh quá đường đột.”
Đối diện với sự ôn nhu của Văn Nhiên, Mạnh Miên Đông hệt như một đứa trẻ luống cuống không biết làm sao.
Văn Nhiên nhìn thời gian, đã 9 giờ 15 phút, bèn nói: “Anh đưa em về nhà nhé? Em trở về một mình e là không an toàn.”
Chị gái trước giờ chỉ quan tâm cậu ngoài miệng, cậu từng thử đi đến khuya mới về nhà, chị chỉ hỏi sao lại về trễ vậy, mà Văn Nhiên lại nói muốn đưa cậu về.
Mạnh Miên Đông hoang mang: “Sao anh lại lo lắng cho an toàn của em?”
Văn Nhiên bị Mạnh Miên Đông hỏi đến nghẹn lời, một lát sau mới đáp: “Bởi vì anh rất thích em.”
Anh biết Mạnh Miên Đông sẽ không liên tưởng đến chuyện tình yêu nên mới nói vậy.
Quả nhiên, Mạnh Miên Đông hỏi: “Em không có chỗ nào đáng yêu, sao anh lại thích em?”
Văn Nhiên mỉm cười: “Vì em thích ăn bánh ngọt anh làm.”
Mạnh Miên Đông tiếp tục hỏi: “Chắc chắn người khác cũng thích bánh ngọt của anh, anh cũng rất thích người khác?”
Văn Nhiên phủ nhận: “Anh không thích người khác, khi người khác ăn bánh ngọt anh làm, trên mặt họ không có cảm giác thỏa mãn giống em.”
Mạnh Miên Đông lẩm bẩm: “Hóa ra lúc em ăn bánh ngọt có cảm giác thỏa mãn ư?”
Văn Nhiên khẳng định: “Đúng vậy, thỏa mãn của em làm anh có cảm giác thành tựu.”
Thật ra anh không hề nói dối, cùng lắm chỉ là tránh nặng tìm nhẹ.
Mạnh Miên Đông sờ mặt mình, sau đó nói: “Vậy phiền anh đưa em về nhà.”
Văn Nhiên gật đầu, lại nói: “Em chờ anh một lát được không? Anh đi sấy khô tóc với thay quần áo.”
“Ừm.” Mạnh Miên Đông nhìn lên cầu thang sau bếp, rồi ngồi lên ghế.
Trong tủ kính không còn bánh ngọt nữa, đó là lẽ hiển nhiên, Văn Nhiên làm bánh ngon vậy mà.
Nếu ngày nào cậu cũng được ăn thì tốt quá...
Cậu chưa đi làm, phải sống dựa vào chị gái, đợi đến lúc cậu có thể kiếm tiền, muốn ăn bao nhiêu cái thì ăn bấy nhiêu cái, thông minh như cậu, chắc chắn sẽ kiếm rất nhiều tiền, thậm chí có thể bảo Văn Nhiên chỉ làm cho một mình cậu ăn.
Cậu bỗng trở nên lạc quan, rồi không bao lâu sau lại thấy bi quan.
Văn Nhiên xuống dưới lầu, nhìn sắc mặt biến hóa của Mạnh Miên Đông, thầm thở dài.
Khi đến trước mặt Mạnh Miên Đông, anh làm như không thấy gì, mỉm cười: “Đi thôi, anh đưa em về nhà.”
Ra khỏi cửa hàng bánh ngọt, anh khóa cửa lại.
Từ cửa hàng bánh ngọt đến nhà Mạnh Miên Đông chỉ mất 15 phút.
Mạnh Miên Đông đi chậm hơn Văn Nhiên, ánh mắt không tự chủ mà dính chặt trên tay Văn Nhiên.
Cậu nhịn nhịn, không muốn nhịn nữa, nhìn Văn Nhiên nói: “Em có thể nắm tay anh không?”
Văn Nhiên hơi ngạc nhiên, nhưng không chần chờ, lập tức đưa tay ra.
Tay anh lập tức bị Mạnh Miên Đông nắm lấy, tay Mạnh Miên Đông rất lạnh, lạnh như đá vậy.
Anh không dám nắm chặt quá, sợ làm Mạnh Miên Đông đau, chỉ nắm tay Mạnh Miên Đông bỏ vào trong túi áo khoác.
Mạnh Miên Đông cảm nhận được ấm áp trước giờ chưa từng có, đến cửa nhà rồi mà vẫn không muốn buông ra.
Không được, cậu không thể ỷ lại Văn Nhiên.
Vì thế, cậu rút tay ra, nhìn anh nói: “Cảm ơn anh đưa em về.”
Vào nhà, cậu bắt đầu dọn dẹp căn nhà bị cậu làm rối tung rối mù.
Dọn dẹp xong, cậu đi làm bài tập.
Mấy bài tập này rất dễ, chỉ một tiếng mà cậu đã làm xong năm đề.
Làm đề xong, cậu hoàn thành các bài tập còn lại rồi đi ngủ.
Cậu mơ thấy ác mộng, mẹ cậu trong ác mộng mắng: “Năm đó tao không nên sinh mày ra.”
Cậu không biết phản bác như thế nào, bất lực òa khóc.
Khi cậu tỉnh dậy, trên mặt đầy nước mắt, cậu lấy khăn giấy lau khô mới rời giường.
Cậu đánh răng rửa mặt xong rồi đi học.
Khi đi ngang qua cửa hàng bánh ngọt, cậu lại nhìn thấy Văn Nhiên.
Văn Nhiên chỉ nhìn một cái đã phát hiện đôi mắt Mạnh Miên Đông hơi sưng, sợ kích thích đến Mạnh Miên Đông, không dám quan tâm, chỉ nhìn cậu nói: “Chào buổi sáng, Miên Đông.”
Dứt lời, anh nhét túi giấy trong tay mình vào tay Mạnh Miên Đông.
“Chào buổi sáng, Văn Nhiên.” Mạnh Miên Đông nhìn túi giấy, thấy bên trong đựng một đống bánh nhân đậu đỏ, liền hỏi, “Bao nhiêu tiền?”
“Ba đồng.” Văn Nhiên biết chị Mạnh Miên Đông không cho Mạnh Miên Đông bao nhiêu tiền tiêu vặt, bèn nói ít đi một nửa giá.
Mạnh Miên Đông trả tiền cho Văn Nhiên, đi vài bước, vẫy tay nói: “Em đi học nhé.”
Văn Nhiên cũng vẫy vẫy tay: “Trên đường cẩn thận.”
“Vâng ạ.” Mạnh Miên Đông vừa cắn một miếng bánh vừa đi.
Vì Văn Nhiên, cả ngày cậu đều rất vui, có điều khi sắp sửa đến nhà, tâm tình của cậu nhanh chóng hạ xuống, người đàn ông kia lại tới nữa.
Cậu vừa nhìn thấy xe người đàn ông kia, liền quay người đi.
Nếu là bình thường, cậu sẽ ra băng ghế gần bờ sông làm bài tập, hôm nay cậu lại muốn đến cửa hàng của Văn Nhiên.
Cửa hàng của Văn Nhiên rất đông khách, Văn Nhiên đang tiếp khách, giờ cậu bước vào có quấy rầy Văn Nhiên không?
Lát sau, cậu tức giận nghĩ: Văn Nhiên nên vây quanh mình mới đúng!
Cậu cố gắng đè nén cơn tức, lồng ngực phập phồng, đang định tới bờ sông, lại thấy Văn Nhiên ra khỏi cửa hàng, chào hỏi cậu: “Miên Đông, em tan học rồi hả?”
Không biết vì sao, cơn tức của cậu dễ dàng bị nụ cười Văn Nhiên xua tan.
Cậu ngẩng đầu lên, hỏi Văn Nhiên: “Em có thể làm bài tập trong cửa hàng anh không?”
“Đương nhiên có thể, có điều trong cửa hàng ồn lắm.” Văn Nhiên đề nghị, “Nếu em không ngại, anh dẫn em lên lầu nhé?”
Lên lầu? Hôm qua Văn Nhiên từ trên lầu xuống, Văn Nhiên sống trên lầu?
Cậu ngượng ngùng: “Không cần, ở dưới lầu được rồi.”
“Ừm.” Văn Nhiên dẫn Mạnh Miên Đông vào tiệm, pha một tách chocolate nóng cho Mạnh Miên Đông.
Mạnh Miên Đông bưng tách chocolate uống, chocolate vừa ngọt vừa ấm, làm cậu thoải mái vô cùng.
Cậu không nỡ uống hết, làm một bài, uống một hớp, rốt cuộc chocolate lạnh ngắt.
Cậu đang muống uống hết phần còn lại, nào ngờ bị Văn Nhiên đoạt lại.
Cậu khó hiểu nhìn Văn Nhiên, Văn Nhiên mang một tách chocolate nóng hôi hổi khác cho cậu.
“Cảm ơn.” Cậu thấy hai mắt mơ hồ, chắc là vì hơi nóng.
Cậu nhìn Văn Nhiên xuyên qua làn hơi nóng, Văn Nhiên đã đi tiếp khách, bất kể là sườn mặt hay vóc dáng của Văn Nhiên đều rất đẹp.
Qua thật lâu, cậu mới nhận ra mình vẫn luôn nhìn Văn Nhiên.
Cậu uống cạn tách chocolate đã nguội, rồi tập trung làm bài tập.
Khi làm xong tất cả bài tập, cậu biết mình phải đi tạm biệt Văn Nhiên.
Sau khi ở cùng chị gái, ngoại trừ nấu cơm, tất cả việc nhà đều do cậu làm, có lẽ bây giờ người đàn ông kia đã rời đi, cậu không thể không về giặt ra trải trường.
Cậu bỏ bài tập vào túi xách, đi về phía Văn Nhiên, lúc đến trước mặt Văn Nhiên, môi cậu giật giật, cuối cùng thốt: “Em có thể ngồi thêm một lát không?”
Tất nhiên Văn Nhiên sẽ không từ chối Mạnh Miên Đông: “Miên Đông muốn ăn tối chung không?”
“Ăn tối?” Mạnh Miên Đông lắc đầu rồi gật đầu, “Ừm, em muốn ăn tối chung với anh.”
Đến khi ăn tối, cậu mới phát hiện không phải ăn riêng với Văn Nhiên, ngoại trừ Văn Nhiên còn có hai nhân viên trong cửa hàng.
Đây là một chuyện rất bình thường nhỉ? Cậu không hiểu sao thấy không vui, rõ ràng vừa rồi Văn Nhiên nói ăn tối chung với cậu mà..
Cậu bắt đầu hờn dỗi, hung hăng nhai nuốt.
Văn Nhiên đặt món ở một nhà hàng có tiếng ở gần đây, Mạnh Miên Đông chỉ ăn chung với chị một lần mà vẫn nhớ rõ hương vị.
Không ngờ hương vị trong trí nhớ khó ăn đến vậy.
Ăn xong, cậu không thể không về nhà, nếu rề rà nữa, lỡ chọc giận chị gái, chị vứt bỏ cậu thì phải làm sao?
Cậu vội vàng nói với Văn Nhiên: “Em đi đây, tạm biệt.”
Chạy được mấy bước, cậu nghe Văn Nhiên ở đằng sau nói: “Miên Đông, chạy chậm một chút, coi chừng té.”
Cậu không khỏi oán giận: Anh là mẹ em hay gì mà sợ em bị té.
Cơ mà mẹ cậu chưa từng lo lắng cho cậu như thế, ngày nào mẹ cũng nghĩ làm sao thoát khỏi cậu.
Cậu dừng bước, quay đầu nói: “Em sẽ để ý.”
Vốn một bụng hờn dỗi, vậy mà chỉ cần đối diện với Văn Nhiên, tất cả đã không còn.
Cậu không chạy nữa mà đi từ từ về nhà.
Quả nhiên xe của người đàn ông đó không còn ở đây, chị gái đang ngồi trên sofa, trên bàn trà là chén mì ăn liền còn thừa.
Chị gái liếc nhìn cậu một cái, hỏi: “Em đói bụng chưa? Trong phòng bếp còn mì ăn liền, nếu em đói bụng thì tự nấu lên ăn, ăn xong nhớ đi giặt ra trải giường, sau đó lau chùi nhà cửa.”
Cậu không dám trái ý chị gái, ngoan ngoãn gật đầu, đi giặt ra trải giường.
Trên ra trải giường, không chỉ có tinh dịch mà còn có máu, cậu đột nhiên nhớ hôm nay chị mình tới tháng.
Cái tên khốn nạn!
Cậu tức giận lại không biết làm sao, giặt ra trải giường xong, nôn mửa một trận.
Súc miệng xong, cậu bắt đầu lau nhà.
Chị gái ngồi trên sofa xem sách, không hỏi vì sao cậu không nấu mì ăn.
Lau nhà xong, cậu đem tất cả mọi vật dụng ra lau một lần.
Làm xong hết thảy, chị gái không còn ngồi trên sofa nữa, chắc đã đi ngủ rồi.
Cậu chợt cảm thấy cô đơn.
Cậu mặt dày mày dạn ép chị gái cưu mang mình rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Hoàn toàn không có ý nghĩa gì.
Cậu và chị gái là máu mủ ruột rà, nhưng cũng không khác người xa lạ là bao, họ chưa bao giờ tâm sự, chị gái cũng chưa từng hỏi cậu học hành thế nào, cậu sắp thi đại học rồi, chị gái cũng chưa từng hỏi xem cậu muốn học đại học gì, chuyên ngành gì.
Có khi chị gái quên mất năm nay cậu phải thi đại học rồi cũng nên.
Cậu ngồi phịch xuống, trùng hợp chỗ chị gái ngồi hồi này, chẳng có độ ấm nào.
Rất lạnh.
Cậu ôm chặt mình, co ro trên sofa.
Cậu bỗng nhảy xuống sofa, vọt tới trước cửa phòng chị, liều mạng đập cửa: “Chị, chị, chị, chị đừng bỏ em, em sẽ rất rất ngoan...”
Chị gái trong phòng nhàn nhạt nói: “Mau đi ngủ đi, Miên Đông, ngày mai em phải đi học.”
Chị gái định vứt bỏ cậu sao?
Ngày mai chị gái sẽ không còn ở đây nữa?
Không...
Cậu sợ hãi đến mức bật khóc, khóc đến khàn giọng, chị gái mới chịu mở cửa.
Chị gái thở dài: “Miên Đông, đứng lên đi, chị sẽ không bỏ rơi em.”
Cậu nhìn vẻ mặt của chị liền biết lời này chỉ có lệ, nhưng cậu đã thấy thỏa mãn.
Cậu bật dậy, ôm chặt chị gái, vui vẻ nói: “Thật tốt quá.”
Chị gái để cậu ôm một lát, đẩy cậu ra, nói: “Đi ngủ đi.”
“Dạ dạ.” Cậu buông chị gái ra, nín khóc, cười nói, “Chị ngủ ngon.”
Cậu vừa bước đi, chị gái lập tức đóng cửa phòng lại.
Cậu mất mát vào phòng tắm, cởi quần áo ra, cậu thấy thân thể mình trải dài thương tích, phần lớn đã mờ sẹo.
Cậu bấu chặt đùi mình, sau khi cảm giác được đau đớn, trong lòng mới thấy hơi thoải mái.
Tắm rửa xong, cậu đi ngủ, cậu lại mơ thấy ác mộng, trong ác mộng, ba cậu hiền từ ôm lấy cậu còn bé xíu, đút cậu ăn cơm, tiếp đó bóp cổ cậu, vặn hỏi: “Sao hôm đó mày chạy trốn?”
Đúng vậy, cậu đã bỏ chạy khi tình cờ nghe được ba cậu muốn biến cậu thành quỹ đánh bạc, ba cậu bắt cậu về nên mới bị tai nạn xe.
Cậu là người hại chết ba mình.
Cậu là hung thủ giết người.
Nếu cậu không chạy trốn, nếu cậu ngoan ngoãn nghe theo lời ba cậu, ba cậu sẽ không chết.
Hết chương 153