Edit: Phong Nguyệt
Cậu bừng tỉnh giữa cơn ác mộng, trời chưa sáng, trong bóng đêm đen kịt, cậu chỉ nghe được tiếng thở hổn hển của mình.
Cậu ngồi trên giường, ép bản thân ngủ tiếp, mà làm sao cũng không ngủ được.
Bật đèn lên mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Cậu muốn gõ cửa phòng chị gái, bảo chị gái an ủi cậu, rồi lại sợ chị gái ghét bỏ.
Cậu mở to mắt chờ đến hừng đông, hừng động đến, cậu lập tức vọt tới phòng chị gái, gõ gõ cửa, nói: “Chị ơi!”
Chị gái không trả lời cậu, một lát sau, cửa mới được mở ra.
Chị gái ngáp: “Có chuyện gì?”
“Em mơ thấy ba hỏi sao em chạy trốn.” Mạnh Miên Đông làm nũng, “Em rất sợ, chị ôm em một cái được không?”
Chị gái không hề quan tâm: “Không phải em hay mơ thấy cái này à? Sao còn chưa quen?”
“Em...” Quả thật cậu thường hay mơ thấy cái này, lúc đầu chị cũng an ủi cậu, mấy lần sau không còn kiên nhẫn nữa.
Giống như chị nói, cậu hay mơ thấy giấc mơ này, sao còn chưa quen? Sao còn run bần bật? Sao còn thấy lạnh lẽo? Sao còn thở hổn hển chứ?
Cậu đúng là một kẻ vô tích sự.
Nghĩ vậy, cậu nhìn chị gái nói: “Xin lỗi, em không quấy rầy chị sớm thế này.”
Chị gái không nói gì, nhìn cậu một cái rồi đóng cửa.
Cậu đứng trước phòng chị gái một chốc mới đi đánh răng rửa mặt.
Cậu mặc đồng phục, đeo túi xách ra khỏi nhà, bất giác bước nhanh hơn.
Cậu thấy Văn Nhiên ở xa xa, Văn Nhiên vẫy vẫy tay với cậu.
Cậu nhất thời cảm thấy vui vẻ, muốn chạy đến trước mặt Văn Nhiên, bỗng nhớ tới Văn Nhiên từng dặn dò cậu coi chừng té ngã, không chạy nữa mà bước nhanh đến trước mặt anh.
“Chào buổi sáng, Miên Đông.” Văn Nhiên đưa túi giấy cho Mạnh Miên Đông, nói, “Bánh mì cà ri, năm đồng.”
Mạnh Miên Đông lấy năm đồng trong túi ra đưa cho Văn Nhiên mới cầm bánh mì cà ri.
Bánh mì cà ri rất thơm, cậu không nhịn được mà há mồm cắn một miếng trước mặt Văn Nhiên.
Mỗi ngày Văn Nhiên đều chuẩn bị những bữa sáng khác nhau cho cậu, nào là bánh mì dứa, bánh mì nhân đậu đỏ, bánh mì cà ri...
Cậu không còn muốn suy đoán nguyên nhân gì là, chỉ muốn mỗi ngày đều được ăn bữa sáng Văn Nhiên làm và nghe một tiếng chào buổi sáng của Văn Nhiên thôi.
Cứ như vậy qua một tháng, ngoại trừ lúc người đàn ông kia không tới, cậu ở nhà với chị, cậu thường đến chỗ Văn Nhiên làm bài tập, làm bài tập xong, cậu cọ đến hơn chín giờ tối, tiếp theo để Văn Nhiên đưa cậu về nhà.
Lúc cậu ý thức được mình đã ỷ lại Văn Nhiên, cậu bắt đầu lo sợ bất an.
Chỉ cần cậu bắt đầu ỷ lại người nào, người đó nhất định sẽ vứt bỏ cậu.
Sớm muộn gì Văn Nhiên cũng vứt bỏ cậu, cậu lo lắng mãi, nào biết chị gái là người vứt bỏ cậu trước.
Ngày đó, cậu thi tháng về nhà, hiếm khi thấy chị gái làm một bàn đồ ăn chờ cậu.
Chị gái ngồi trên ghế, ôn hòa nói: “Miên Đông, rửa tay ăn cơm đi.”
“Dạ.” Mạnh Miên Đông vui vẻ chạy tới phòng bếp, cẩn thận rửa tay bằng dung dịch, sau đó ngồi vào bàn.
Cậu không dám động đũa trước, bị chị gái giục mới cầm đũa gắp một miếng thịt lợn hấp lên ăn.
Chị gái hiếm thấy hỏi: “Em sắp thi đại học phải không? Em thích học đại học gì? Chuyên ngành gì?”
Cậu không có hứng thú với tương lai của mình nên cũng không suy nghĩ xem phải học đại học gì, chuyên ngành gì.
Vì thế cậu đáp: “Em chưa nghĩ xong, chị có ý kiến gì không?”
Chị gái mỉm cười: “Chỉ cần đại học và chuyên ngành Miên Đông thích là được, đương nhiên, ngành có tiền đồ thì càng tốt. “
Cậu nghiêng đầu nói: “Em không thích đại học nào, cũng không thích chuyên ngành nào cả.”
“Vậy em chọn ngành nào có tiền đồ đi.” Chị gái lại nói, “Nhanh ăn đi, nếu không sẽ nguội mất.”
Ăn tối xong, Mạnh Miên Đông đi rửa chén, rửa chén xong, vừa ra khỏi phòng bếp, liền nghe chị gái nói: “Lại đây.”
Cậu ngoan ngoãn bước tới trước mặt chị gái, chị gái hít một hơi, nói: “Miên Đông, chị quyết định đi Pháp...”
Thấy Mạnh Miên Đông muốn mở miệng, cô lập tức nói: “Chị chưa từng nghĩ muốn dẫn em theo, chị muốn đi Pháp du học, thư trúng tuyển đã gửi về, sau khi đến nước Pháp, chị sẽ bắt đầu cuộc sống mới của chị, Miên Đông, em cũng bắt đầu cuộc sống mới của em đi. Nhà này chị để lại cho em, chị cũng để 50 vạn lại cho em. Nếu sau này em có chuyện gì có thể gọi cho chị, chị có thể giúp được thì chị nhất định sẽ giúp, nhưng chị sẽ không sống chung với em nữa.”
Mạnh Miên Đông không tin vào lỗ tai mình, cậu mở to mắt, cười lấy lòng: “Chị nói gì vậy? Em không nghe rõ.”
Chị gái nhẫn tâm nói: “Miên Đông, em đã sắp 17 tuổi, chị tin em có thể sống một mình.”
Nước mắt Mạnh Miên Đông ồ ạt chạy xuống, cậu sắp bị chị gái vứt bỏ.
Đừng...
Mình không muốn bị vứt bỏ...
Cậu vọt tới phòng bếp lấy dao phay ra, để trên cổ tay mình, uy hiếp: “Nếu chị đi, em sẽ tự sát!”
Chị gái cười khổ: “Em đừng liên lụy chị được không? Chị mệt lắm rồi, ngày nào chị cũng như cái xác không hồn, nếu không bắt đầu cuộc sống mới, có lẽ chị còn chết sớm hơn em, chị biết em muốn có người chăm sóc, có điều Miên Đông à, chị không muốn chăm sóc em, cái sở thích lấy bản thân ra uy hiếp của em quá đáng sợ.”
Mạnh Miên Đông thấy chị gái không mềm lòng, bèn rạch một nhát trên cổ tay mình, máu lập tức tuông ra.
“Tách, tách, tách...”
Chị gái bình tĩnh gọi 120, báo địa chỉ xong, đặt một thẻ ngân hàng lên bàn trà, nói: “Mật mã là sinh nhật em, bảo trọng nhé, tạm biệt.”
Cô không do dự bước ra ngoài.
Cô biết mình không thể do dự nữa, nếu do dự nữa, cô sẽ tiếp tục bị Mạnh Miên Đông trói buộc.
Mạnh Miên Đông vội vã đuổi theo, chỉ thấy khói xe.
Cậu đến phòng chị gái nhìn, quả nhiên, một số bộ quần áo của chị gái đã biến mất, mấy bộ quần áo còn lại bị chị vứt bỏ, hệt như cậu.
Chị cậu đã sớm sắp xếp đâu ra đó, rõ ràng hơn một tháng trước, chị cậu đã đồng ý sẽ không vứt bỏ cậu.
Chị cậu là kẻ lừa đảo.
Cậu quỳ xổm trước tủ quần áo của chị gái, quét mắt nhìn cổ tay mình, dùng dao phay rạch thêm một nhát.
Màu máu chói mắt như đang châm chọc cậu.
Cậu là một kẻ không có giá trị, vẫn nên đi chết đi, chết đi sẽ không còn đau khổ.
Cậu ngồi phịch xuống đất, đầu óc trống rỗng.
Không biết qua bao lâu, trong đầu óc trống rỗng của cậu đột nhiên xuất hiện bóng dáng của Văn Nhiên.
Văn Nhiên, Văn Nhiên, Văn Nhiên...
Cật vứt dao phay, lao ra khỏi nhà, chạy bạt mạng đến cửa hàng bánh ngọt.
Khách trong cửa hàng bánh ngọt không nhiều, cậu không nghĩ tới chuyện khách có bị dọa không, đẩy cửa đi vào.
Cậu nhìn quanh quất, không thấy Văn Nhiên đâu, tiếng kinh hô dường như vang bên tai.
Cậu hỏi vị khách ở gần mình nhất: “Văn Nhiên ở đâu?”
Người nọ sợ đến sắc mặt trắng bệch, lui ra sau vài bước, nhanh chóng ra khỏi cửa hàng bánh ngọt.
Cậu lại hỏi một người khác, cũng không nhận được câu trả lời.
Cỡ chừng một phút sau, trong cửa hàng không còn một bóng khách.
Cậu đành đến trước mặt nhân viên cửa hàng, hỏi: “Văn Nhiên đâu?”
Nhân viên cửa hàng —— Quan Dao run rẩy nói: “Ông chủ đi siêu thị, chắc sắp trở lại rồi.”
“Vậy thì tốt quá.” Mạnh Miên Đông ngồi xuống cái ghế bình thường mình hay ngồi, dùng tay trái bị thương chống cằm, ngó ra cửa.
Máu từ từ trượt xuống, làm ướt nửa ống tay áo, rồi trượt xuống khuỷu tay, tạo thành một vũng máu dưới đất.
Không bao lâu, cậu nghe thấy tiếng xe cứu thương, nhưng không muốn đi lên.
Quan Dao đứng sang một bên, gọi điện thoại cho Văn Nhiên.
Năm phút sau, Văn Nhiên xuất hiện.
Khi anh nhìn thấy Mạnh Miên Đông nhuốm máu, trái tim như muốn ngừng đập, sắc mặt trắng nhợt, còn nhợt hơn cả Mạnh Miên Đông.
Anh ném bọc nilon xuống đất, chạy đến trước mặt Mạnh Miên Đông nói: “Theo anh đến bệnh viện.”
Mạnh Miên Đông kỳ quái hỏi: “Sao phải đến bệnh viện, trong khi chẳng có ai quan tâm sống chết của em?.”
“Anh quan tâm sống chết của em, rất quan tâm.” Văn Nhiên lấy một chiếc khăn tới, bịt cổ tay trái Mạnh Miên Đông lại, “Nhanh theo anh đến bệnh viện.”
“Anh rất quan tâm sống chết của em, vậy anh có không vứt bỏ em không?” Mạnh Miên Đông biết những gì mình đang làm hệt như những gì mình đã làm với chị gái trước kia, cậu đang bỉ ổi uy hiếp Văn Nhiên.
Chị gái không sợ uy hiếp của cậu, không do dự vứt bỏ cậu, chắc chắn Văn Nhiên cũng vậy.
Nào ngờ, Văn Nhiên gấp đỏ mắt nói: “Cả đời này anh sẽ không vứt bỏ em, Miên Đông ngoan, theo anh đến bệnh viện.”
“Được, em theo anh đến bệnh viện.” Mạnh Miên Đông không tin Văn Nhiên, rất nhiều người nói sẽ không vứt bỏ cậu, sự thật thì sao, tất cả đều là lời nói dối, tất nhiên cái gọi là “Cả đời này anh sẽ không vứt bỏ em” của Văn Nhiên cũng là lời nói dối.
Nói dối cũng được, ít nhất Văn Nhiên sẽ tạm thời không vứt bỏ cậu nhỉ?
Cậu đứng dậy, cười cười, theo Văn Nhiên ra khỏi cửa hàng.
Mỗi bước đi của cậu đều lưu lại một vệt máu đỏ, hệt như trong phim kinh dị.
Cậu bình tĩnh nghĩ thế, lại mơ hồ nghe thấy tiếng xe cứu thương.
Xe cứu thương đến nhà cậu —— Nhà chỉ có mình cậu, sau khi không thấy ai liền trở về.
Văn Nhiên mở xe, để cậu ngồi trên ghế phụ, dặn dò: “Cầm chắc khăn để máu chảy ít chảy ra hơn.”
Cậu cười nói: “Chảy ít hay chảy nhiều có khác gì không?”
“Miên Đông...” Văn Nhiên xoa đầu Mạnh Miên Đông, nói, “Hãy tiếp tục sống, anh ở bên cạnh em.”
“Tiếp tục sống.” Mạnh Miên Đông lặp lại, ngoan ngoãn nói, “Em sẽ tiếp tục sống, nhưng nếu anh vứt bỏ em, em sẽ chết ngay trước mặt anh.”
Bệnh nhân mắc chứng rối loạn nhân cách ranh giới sợ nhất là cô đơn và vứt bỏ.
Bệnh nhân không thể xử lý tốt các mối quan hệ của mình, có lúc sẽ cực kì lạc quan, có lúc sẽ cực kì bi quan, lúc đối phương thỏa mãn yêu cầu của bệnh nhân, bệnh nhân sẽ nghĩ rằng đối phương là người thân mật nhất; lúc đối phương không thỏa mãn mình, bệnh nhân sẽ công kích, mỉa mai, chế giễu đối phương.
Vì lẽ đó, bệnh nhân không thể thành lập các mối quan hệ lâu dài.
Đến khi cực độ cô đơn, bệnh nhân sẽ tự mình hại mình, sử dụng ma túy, rượu chè, tình dục, phạm tội... để giảm bớt cảm giác cô đơn.
Hiện tại Mạnh Miên Đông lấy tự mình hại mình để giảm bớt cảm giác cô đơn, đồng thời lấy tự mình hại mình uy hiếp anh.
Anh đau lòng không thôi, hứa hẹn một lần nữa: “Cả đời này anh sẽ không vứt bỏ em.”
Cuối cùng Mạnh Miên Đông cũng nở một nụ cười: “Cảm ơn anh, Văn Nhiên, anh tốt với em nhất.”
Văn Nhiên khởi động xe, bệnh viện không xa, mười phút là đến.
Anh dẫn Mạnh Miên Đông đến phòng cấp cứu, vết thương Mạnh Miên Đông rất sâu, may mà không ảnh hưởng đến gân cốt.
Đợi bác sĩ băng bó xong, anh dẫn Mạnh Miên Đông về.
Anh lái xe đến nhà Mạnh Miên Đông, Mạnh Miên Đông không chịu xuống xe mà cầu xin: “Kể từ hôm nay, em có thể sống chung với anh không?”
Văn Nhiên giật mình, hỏi: “Chị em đâu?”
“Chị em muốn đến Pháp bắt đầu cuộc sống mới, chị không cần em...” Mạnh Miên Đông cố gắng cười, “Chắc vì em quá hư chăng?”
Văn Nhiên nghĩ lại liền thông suốt, Mạnh Miên Đông cắt cổ tay uy hiếp chị mình, cô ta không quan tâm, dứt khoát rời đi, Mạnh Miên Đông bèn quay sang uy hiếp anh.
Anh thầm thở dài, không hỏi nữa, chỉ nhìn Mạnh Miên Đông nói: “Em đồng ý với anh một điều kiện, anh sẽ đồng ý sống chung với em.”
Hai mắt Mạnh Miên Đông sáng lên, hỏi: “Điều kiện gì?”
Văn Nhiên nghiêm túc nói: “Không được tự mình hại mình nữa.”
“Em không cố ý làm như vậy, chỉ là em không thể khống chế được bản thân, hơn nữa...” Mạnh Miên Đông đỏ mắt, “Em là một kẻ không có giá trị gì, nếu không làm như vậy thì sẽ không có ai chịu ở cạnh em.”
Văn Nhiên ôm chặt Mạnh Miên Đông, để Mạnh Miên Đông vùi mặt vào lòng mình, từng chữ từng chữ nói: “Đối với anh, em là một người cực kỳ có giá trị, em đừng tự coi thường mình, giống như anh đã nói, cả đời này anh sẽ ở bên cạnh em. Em tin tưởng bản thân mình một chút, tin tưởng anh một chút đi.”
Cái ôm của Văn Nhiên thật ấm, cậu sợ Văn Nhiên hối hận, không dám hỏi sao Văn Nhiên đối xử tốt với cậu như vậy.
Vùi mình trong lòng Văn Nhiên một lúc, cậu cọ trán vào lòng anh, nói: “Ừm, em đồng ý với anh sẽ không tự mình hại mình nữa.”
Văn Nhiên gật đầu, hỏi: “Có muốn về nhà lấy vài thứ không?”
“Ừm.” Mạnh Miên Đông nhìn chằm chằm Văn Nhiên, “Anh có thể đi chung với em không?”
Bởi vì đồng phục trên người Mạnh Miên Đông dính toàn máu khô, khi vào nhà Mạnh Miên Đông, Văn Nhiên đề nghị: “Tắm rửa một cái rồi đi.”
Mạnh Miên Đông liên tục lắc đầu: “Em muốn đến nhà anh tắm.”
Sợ anh nhân lúc cậu tắm bỏ đi?
Văn Nhiên không chọc thủng: “Vậy đến nhà anh tắm.”
Mạnh Miên Đông một bên sửa soạn đồ dùng cần thiết, một bên dòm Văn Nhiên.
Chị cậu không cần cậu, Văn Nhiên là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cậu, tuyệt đối không thể mất Văn Nhiên được.
Chỉ mất năm phút cậu đã sửa soạn xong, sau đó cậu bước đến trước mặt Văn Nhiên, ngoan ngoãn nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Ừm, chúng ta đi thôi.” Văn Nhiên giúp Mạnh Miên Đông xách hành lý, mở cửa xe cho Mạnh Miên Đông.
Anh phát hiện Mạnh Miên Đông luôn căng thẳng, thẳng đến khi vào cửa hàng bánh ngọt, lên lầu mới thả lòng.
Trên lầu có hai phòng một sảnh, sau khi anh để hành lý vào một phòng khác, liền nói với cái đuôi nhỏ phía sau: “Mau đi tắm rửa đi.”
“Ừm, em đi ngay.” Mạnh Miên Đông nhanh nhẹn lấy khăn, sữa tắm, bông tắm, quần lót và đồ ngủ, lại nhìn Văn Nhiên một cái thật sâu mới đi tắm
Cậu tắm rất nhanh, năm phút sau đã đi ra.
Khi thấy Văn Nhiên còn ở đây, cậu vô thức sờ trái tim, để nó bình tĩnh lại.
Văn Nhiên không nói gì, đến phòng bếp nấu sữa bò, sau đó rót sữa bò vào ly, đưa cho Mạnh Miên Đông.
Mạnh Miên Đông cầm lấy ly sữa bò, uống một hớp, sữa bò không nóng lắm, khiến cả thân thể cậu ấm lên.
Văn Nhiên nhìn Mạnh Miên Đông uống xong mới cầm lấy ly rỗng đặt trên bàn trà, cười nói: “Từ nay về sau, nơi này chính là nhà của em. Miên Đông, hoan nghênh em về nhà.”
Mạnh Miên Đông bỗng rơi nước mắt, cậu lau nước mắt nói: “Em đã về.”
Hết chương 154
Bắt đầu quá trình bao dưỡng~