Edit: Phong Nguyệt
Văn Nhiên lấy khăn giấy lau nước mắt cho Mạnh Miên Đông, chờ Mạnh Miên Đông ngừng khóc, anh mới xoa đầu Mạnh Miên Đông nói: “Nhanh đi ngủ đi, Miên Đông.”
Mạnh Miên Đông không nói gì, xoay người đến phòng để hành lý, lát sau trở ra, dâng chứng minh nhân dân, sổ hộ khẩu, thẻ ngân hàng mà chị cậu để lại bằng hai tay cho Văn Nhiên, nói: “Trong thẻ ngân hàng này có 50 vạn, mật mã là sinh nhật em, anh có thể lấy 50 vạn trong đó, coi như trả ơn anh đã thu nhận em.”
Văn Nhiên không cầm lấy mà ôn nhu nói: “Em cất đi, không cần đưa cho anh, anh không cần em trả ơn.”
Văn Nhiên làm từ thiện à? Sao lại không cần mình trả ơn?
Mạnh Miên Đông nghĩ không ra, nỗi bất an lại trỗi dậy.
Cậu ném chứng minh nhân dân, sổ hộ khẩu, thẻ ngân hàng sang một bên, bổ nhào vào lòng Văn Nhiên, van nài: “Hôm nay em có thể ngủ chung với anh không?”
Văn Nhiên biết Mạnh Miên Đông sợ bị anh vứt bỏ, khẽ vỗ lưng Mạnh Miên Đông, nói: “Được, em lên giường ngủ trước đi, anh tắm xong rồi đi ngủ.”
Mạnh Miên Đông ngoan ngoãn gật đầu, buông Văn Nhiên ra.
Văn Nhiên cầm quần lót và đồ ngủ đi tắm rửa, sau khi anh tắm rửa và sấy tóc xong đi ra ngoài, Mạnh Miên Đông vẫn còn ngồi trên sofa.
Anh đến trước mặt Mạnh Miên Đông, dắt tay Mạnh Miên Đông nói: “Chúng ta đi ngủ đi.”
“Ừm.” Mạnh Miên Đông vui vẻ được Văn Nhiên dẫn đi ngủ.
Mỗi người ngủ một bên giường, chiếc giường rộng khoảng 1m5, vì Mạnh Miên Đông quá nhỏ nên chỗ trống ở giữa rất lớn.
Văn Nhiên biết Mạnh Miên Đông sợ tối, chừa đèn ngủ, lại nói: “Miên Đông, ngủ ngon.”
“Văn Nhiên, ngủ ngon.” Tuy Mạnh Miên Đông chúc Văn Nhiên ngủ ngon rồi nhắm mắt lại, nhưng cậu không ngủ mà nhìn Văn Nhiên ngủ.
Mãi đến hơn một giờ sáng, cậu mới chịu đi ngủ do mệt mỏi và mất máu quá nhiều.
Có điều tới 4 giờ sáng, cậu lại bừng tỉnh.
Cậu mở to mắt Văn Nhiên, Văn Nhiên đưa lưng về phía cậu, cậu không kiềm được mà chôn mặt lên lưng Văn Nhiên.
Hành động này làm cậu cảm thấy vô cùng an toàn, sau đó, cậu sợ Văn Nhiên phát hiện sẽ ghét bỏ cậu, lập tức lui về vị trí ban đầu.
Nằm trên giường thêm một hồi, cậu khẽ bước xuống giường.
Lúc ở chung với chị gái, ngoài trừ nấu cơm, tất cả các việc khác đều là cậu làm, bây giờ ở chung với Văn Nhiên, cậu cũng nên làm việc nhà trước khi đi học.
Trước tiên, cậu giặt quần áo tối qua hai người thay ra, tiếp đó bắt đầu lau nhà.
Văn Nhiên bị động tĩnh đánh thức, anh quay đầu nhìn, không phát hiện Mạnh Miên Đông đâu, thoáng chốc sợ hết hồn.
Khi thấy tia sáng ấm áp xuyên qua cửa sổ, anh mới thở phào.
Anh xuống giường, mang dép lê, vừa mở cửa ra liền thấy Mạnh Miên Đông đang lau nhà.
Có lẽ Mạnh Miên Đông sợ đánh thức anh, động tác rất nhẹ nhàng, lau nhà mà như đang chỉnh sửa một bức tranh nổi tiếng.
Hôm qua Mạnh Miên Đông cắt cổ tay, hiện giờ chắc vẫn còn đau.
Anh thở dài, bước đến trước mặt Mạnh Miên Đông nói: “Trước khi tay em khỏi hẳn đừng lau nhà.”
Mạnh Miên Đông không phát hiện Văn Nhiên tới gần, nghe thấy giọng Văn Nhiên, giật bắn mình, tiếp đó cười lấy lòng: “Vậy có thể giặt quần áo không? Có thể quét nhà không? Có thể lau vật dụng không? Có thể đến cửa hàng giúp đỡ không?”
“Cái gì cũng không được làm.” Văn Nhiên khuyên nhủ, “Miên Đông, tay em còn bị thương, huống chi bây giờ đã là tháng tư, tháng sáu em phải đi đại học rồi, nếu em khăng khăng muốn làm việc nhà thì chờ sau khi đại học rồi làm.”
“Nhưng em...” Mắt Mạnh Miên Đông thoáng ươn ướt, “Em không muốn trở thành kẻ ăn không ngồi rồi, lâu dần anh cũng sẽ thấy em là trói buộc giống như chị em.”
Văn Nhiên kìm lòng không đặng ôm lấy Mạnh Miên Đông, an ủi: “Anh sẽ không bao giờ cảm thấy em là trói buộc, em cứ yên tâm ỷ lại anh.”
Mạnh Miên Đông vứt cây lau nhà, trở tay ôm Văn Nhiên, nói: “Em không sao, em rất thông minh, chẳng những luôn đứng đầu lớp mà còn luôn đứng đầu thành phố, khi đó, em vẫn làm việc nhà mỗi ngày, làm việc nhà không ảnh hưởng đến thành tích của em.”
Văn Nhiên nghe Mạnh Miên Đông nói như vậy, biết lời của mình không lọt tai vào cậu, bèn lặp lại: “Miên Đông ngoan, tin anh, cả đời này anh luôn ở bên em.”
“Em sẽ rất ngoan rất ngoan, nhưng em vẫn muốn làm việc nhà.” Mạnh Miên Đông khiêm tốn cười, “Hơn nữa tay của em không đau chút nào.”
Phỏng chừng Mạnh Miên Đông đã quen rồi, dù gì Mạnh Miên Đông cũng đã tự hại mình từ hồi vừa lên cấp hai.
Tim Văn Nhiên đau như cắt, buông Mạnh Miên Đông ra, cẩn thận nâng đầu ngón tay Mạnh Miên Đông, nhìn băng gạc trắng, nói: “Anh biết chắc chắn rất đau, Miên Đông, không sao hết, ở trước mặt anh, em không cần phải đè nén tâm tình của mình, anh hi vọng em có thể tâm sự với anh.”
Mạnh Miên Đông hoang mang hỏi: “Anh không thấy phiền phức ư?”
Văn Nhiên hỏi: “Vì sao lại thấy phiền?”
Mạnh Miên Đông nói một cách đương nhiên: “Sao anh lại không thấy phiền? Khi còn nhỏ em rất khó chiều, không thoải mái chỗ nào sẽ khóc lóc với ba mẹ và chị gái, muốn họ an ủi em, một lần hai lần, họ còn có kiên nhẫn, về sau, họ chỉ cảm thấy phiền.”
“Anh không giống họ, anh không thấy phiền.” Văn Nhiên khích lệ, “Vậy nên nếu em không thoải mái chỗ nào hoặc có gì muốn nói thì cứ nói cho anh nghe.”
Mạnh Miên Đông không tin, chỉ là nghe Văn Nhiên nói như vậy vẫn thấy rất vui.
Cậu nhìn Văn Nhiên nói: “Chuyện hiện tại em muốn nói chính là hãy cho em làm việc nhà.”
Văn Nhiên bất đắc dĩ nói: “Được rồi, em có thể làm việc nhà, có điều phải chờ sau khi tay em khỏi hẳn.”
Mạnh Miên Đông lập tức hỏi: “Vậy trước khi tay em hỏi hẳn, em có thể làm gì?”
Văn Nhiên đáp: “Làm bài tập.”
Mạnh Miên Đông truy hỏi: “Ngoại trừ làm bài tập?”
Văn Nhiên cười nói: “Cố gắng học hành, cố gắng sinh hoạt.”
“Nhưng...” Thấy Mạnh Miên Đông còn muốn ra sức “cống hiến”, Văn Nhiên ngắt lời: “Miên Đông, hôm nay em muốn đi học hay muốn ở nhà nghỉ ngơi?”
Đối với Mạnh Miên Đông, có đi học hay không cũng không khác nhau, giáo viên toàn giảng nội dung cậu đã biết.
Sở dĩ ngày nào cậu cũng đi học là vì cậu không có chuyện gì khác để làm, quan trọng hơn là để làm đứa trẻ ngoan.
Nghe Văn Nhiên hỏi vậy, cậu nhanh chóng nói: “Em không muốn đi học, em muốn ở cạnh anh.”
Văn Nhiên gật đầu: “Lát nữa anh xuống lầu làm bánh ngọt, em ở cạnh anh tự học nhé, nếu mệt thì lên lầu ngủ.”
“Ừm.” Mạnh Miên Đông sờ sờ bụng, “Có thể ăn sáng trước không?”
Văn Nhiên bật cười: “Anh đi đánh răng rửa mặt, em thay quần áo rồi ngồi trên sofa chờ anh.”
Anh đi hai bước, lại quay đầu nhìn Mạnh Miên Đông: “Không được lau nhà nữa, nếu không anh sẽ không dẫn em đi ăn sáng.”
Mạnh Miên Đông hít mũi nói: “Em biết rồi, em sẽ ngoan ngoãn chờ anh.”
Khi Văn Nhiên rửa mặt xong, quả nhiên thấy Mạnh Miên Đông ngồi nghiêm chỉnh trên sofa chờ anh, hệt như đang chờ kiểm tra.
Miên Đông thế này làm anh đau lòng không thôi.
Anh đến trước mặt Mạnh Miên Đông, nói: “Đi thôi, chúng ta đi ăn sáng.”
Mạnh Miên Đông ngẩng đầu lên, nở một nụ cười thật tươi với Văn Nhiên, sau đó đứng dậy, theo Văn Nhiên xuống lầu.
Bây giờ là 5 giờ 17 phút, xuống lầu, Văn Nhiên hỏi: “Em thích ăn gì?”
Mạnh Miên Đông không đắn đo nói: “Em muốn ăn bánh ngọt anh làm.”
Văn Nhiên cười cười: “Bây giờ làm thì ít nhất một tiếng sau mới ăn được, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn được không?”
“Được.” Bất luận Văn Nhiên nói muốn ăn cái gì, Mạnh Miên Đông cũng sẽ đồng ý, chỉ cần Văn Nhiên đừng đuổi cậu đi là được.
Văn Nhiên thấy sợ hãi toát ra từ dưới đáy mắt Mạnh Miên Đông, theo bản năng ôm Mạnh Miên Đông một cái mới mở cửa.
Dường như Văn Nhiên rất thích ôm mình, mình cũng rất thích được Văn Nhiên ôm, cái ôm của Văn Nhiên rất ấm, cẩn thận ngẫm lại, ngoại trừ Văn Nhiên, đã lâu rồi không có ai chủ động ôm cậu.
Mạnh Miên Đông đi về phía trước, ôm Văn Nhiên từ phía sau.
Văn Nhiên không đi nữa, để Mạnh Miên Đông ôm một hồi.
Mạnh Miên Đông cọ trán lên lưng Văn Nhiên một cái rồi buông Văn Nhiên ra.
Văn Nhiên dẫn Mạnh Miên Đông đi ăn bánh quẩy đậu nành, ăn xong, anh mua nguyên liệu nấu ăn rồi về cửa hàng, chuẩn bị làm bánh.
Một mình anh lo không xuể, nếu khách không đặt trước, một ngày anh chỉ làm mười kiểu bánh ngọt.
Dạo trước, anh bắt đầu tuyển thợ làm bánh, có điều chưa tìm được người thích hợp.
Hôm nay anh phải làm mười kiểu bánh ngọt, lần lượt là bánh su kem, mousse sữa chua, bánh Baumkuchen trà xanh, Ichigo Daifuku, bánh crepe xoài ngàn lớp, bánh babka nhân đậu, bánh mì ngũ cốc, bánh mì dứa, bánh mì cuộn chà bông và bánh mì mì xào.
Anh bận đến chân không chạm đất, thẳng đến 10 giờ rưỡi mới làm xong.
Trong lúc đó, Miên Đông của anh không tự học mà nhìn chằm chằm anh, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Anh biết Mạnh Miên Đông muốn hỗ trợ, lại sợ gây phiền phức, sợ anh ghét bỏ.
Ngày thường, sau khi làm xong, anh sẽ ngủ bù, chẳng qua hôm nay dậy trễ hơn mọi ngày, anh không thấy mệt mỏi chút nào, bèn nói với Mạnh Miên Đông: “Miên Đông, anh dẫn em ra ngoài chơi nhé?”
Mạnh Miên Đông đã lâu không ra ngoài chơi, hớn hở hỏi: “Đi đâu chơi?”
Văn Nhiên đề nghị: “Đi thủy cung được không?”
“Thủy cung?” Mạnh Miên Đông từng nghe các bạn học nhắc đến thủy cung, nghe nói vé vào cổng rất đắt, cỡ hơn hai trăm đồng.
Vì thế, cậu lắc đầu nói: “Em không muốn đến thủy cung.”
Mạnh Miên Đông mào biết đôi mắt đã bán đứng mình, Văn Nhiên nhéo má trái Mạnh Miên Đông nói: “Miên Đông, năm nay em mười sáu tuổi phải không? Không cần quá hiểu chuyện đâu, làm trẻ con không tốt sao?”
Trước đây chưa có ai nói với Mạnh Miên Đông như thế, cậu bỗng đỏ mắt, nghẹn ngào nói: “Chị em lúc nào cũng nói em phải kiên cường, em đã là người lớn. Em thật sự có thể không cần hiểu chuyển, có thể làm trẻ con ư?”
“Thật sự có thể, trước mặt anh, em có thể thỏa sức làm nũng, thỏa sức đòi hỏi, thỏa sức nghịch ngợm.” Mạnh Miên Đông ở thế giới này hoàn toàn không có tuổi thơ, khi còn nhỏ bị đá tới đá lui như quả bóng cao su, không ai cần, Văn Nhiên hy vọng có thể dùng hết khả năng của mình, cho Mạnh Miên Đông một tuổi thơ đến muộn.
Hết chương 155