Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm

Chương 159: Chương 159: Chứng rối loạn nhân cách ranh giới (6)




Edit: Phong Nguyệt

Văn Nhiên giao cửa hàng bánh ngọt cho hai nhân viên trông giữ, còn mình lái xe dẫn Mạnh Miên Đông đến thủy cung.

Thủy cung cách cửa hàng bánh ngọt hơn một tiếng lái xe, Mạnh Miên Đông cảm thấy trong xe hơi ngột ngạt, ngượng ngùng hỏi: “Mở cửa sổ thế nào vậy ạ?”

Văn Nhiên chợt nhận ra Mạnh Miên Đông chưa bao giờ ngồi xe hơi, bèn chỉ một nút trên cửa xe: “Ấn cái đó là được.”

Mạnh Miên chỉ muốn hạ xuống một chút, ai ngờ sau khi ấn một cái, toàn bộ cửa sổ đều hạ xuống, bị gió từ bên ngoài thổi vào làm ngơ ngác.

Văn Nhiên cười cười: “Ấn nhẹ là được rồi.”

Mạnh Miên Đông gật đầu, đóng lại hết, sau đó chạm nhẹ một cái, quả nhiên cửa số chỉ hạ xuống một chút.

“Miên Đông thông minh lắm.” Văn Nhiên thật lòng khen ngợi, Mạnh Miên Đông chợt nói: “Chuyện đơn giản như vậy mà được coi là thông minh ư?”

Văn Nhiên bất đắc dĩ nói: “Miên Đông, thoải mái tiếp thu khen ngợi không được sao?”

Ngoại trừ được giáo viên khen ngợi thành tích học tập, cậu chưa từng được ai khen cái gì, nghe Văn Nhiên nói thế, cậu không để ý nói: “Đúng là chuyện đơn giản mà, không có gì đáng để khen, không khác gì giáo viên khen thành tích học tập của em.”

Văn Nhiên thừa dịp đèn đỏ, xoa đầu Mạnh Miên Đông, nói: “Em hãy học cách tiếp thu khen ngợi của người khác và học cách thỏa mãn từ đó đi.”

Mạnh Miên Đông hoang mang hỏi: “Em không hiểu, được khen bởi một chuyện không đáng được khen thì có gì thỏa mãn?”

Để làm vui lòng bố mẹ, chị gái và họ hàng, Mạnh Miên Đông luôn yêu cầu bản thân phải cố gắng hết mình, nhưng không ai khen ngợi cậu, dẫn đến hình thành logic tự hỏi.

Một trong những triệu chứng lâm sàng của rối loạn nhân cách ranh giới là rối loạn nhìn nhận bản thân, không tìm thấy mục tiêu, không tìm thấy giá trị bản thân.

Văn Nhiên biết vấn đề này không thể uốn nắn một sớm một chiều, thở dài: “Đối với em, có lẽ đây là việc không đáng khen ngợi, nhưng đối với người khác, đó là một việc rất đáng khen ngợi. Nói về thành tích đi, thành tích của em tốt hơn các bạn học khác, nếu các bạn học khác đạt được thành tích của em, em nghĩ xem có đáng được khen ngợi không?”

“Nhưng họ không có khả năng đạt được thành tích của em nha.” Mạnh Miên Đông trầm tư suy nghĩ, “Nếu họ đạt được thành tích của em chắc là nên được khen ngợi, dẫu sao thành tích của em và họ chênh lệnh không nhỏ.”

Văn Nhiên hỏi: “Thành tích của em đặt trên người họ thì đáng khen ngợi, vì sao đặt trên người em thì không đáng khen ngợi nữa?”

Mạnh Miên Đông nhanh chóng nói: “Bởi vì em chắc chắc phải đạt được thành tích này.”

Văn Nhiên lắc đầu nói: “Không phải là chắc chắn phải đạt được, chỉ cần em chăm chỉ thì sẽ được khen ngợi.”

“Nhưng...” Mạnh Miên Đông vô thức phản bác, lại không biết phản bác thế nào, sau một lúc lâu mới nói: “Em không chăm chỉ bao nhiêu cả.”

Văn Nhiên nghiêm túc nói: “Em rất thông minh, chỉ là không phải cái gì học cũng có thể hiểu được hết, em không học hành vất vả như những người khác, nhưng em cũng có chăm chỉ học hành. Nếu em cảm thấy chăm chỉ của mình không đáng được khen ngợi thì hãy chăm chỉ đến khi nào em thấy mình đáng được khen ngợi thì thôi.”

Mạnh Miên Đông mờ mịt nói: “Em cho rằng bất luận em làm cái gì cũng không đáng được khen ngợi, em là một người không có giá trị, chuyện em làm đều dư thừa, không có ý nghĩa.”

Văn Nhiên nghiêm túc nói: “Anh đã nói với em rằng em rất có giá trị, nếu em lại nghĩ rằng mình là người không có giá trị, anh sẽ...”

Anh chưa nói hết, Mạnh Miên Đông đã sợ hãi bịt kín hai tai: “Em không nghe, em không nghe...”

Hiển nhiên Mạnh Miên Đông cho rằng anh muốn nói “Anh sẽ vứt bỏ em”, anh đổi sang lái một tay, vươn tay phải ra, cẩn thận gỡ tay trái Mạnh Miên Đông xuống: “Nếu em lại nghĩ rằng mình là người không có giá trị, anh sẽ không cho em ăn bánh ngọt anh làm nữa.”

Mạnh Miên Đông mở to mắt nhìn Văn Nhiên: “Có phải anh cố ý sửa lời không?”

Văn Nhiên đặt tay phải trở về tay lái, cười nói: “Vì sao anh phải cố ý sửa lời? Anh vốn định nói như vậy.”

Mạnh Miên Đông thở phào: “Vâng, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, em sẽ không nghĩ mình là người không có giá trị nữa.”

Trong lòng cậu lại nói: Em chính là một người không có giá trị.

Mạnh Miên Đông không giỏi che giấu cảm xúc, Văn Nhiên dễ dàng đọc được suy nghĩ trong mắt của cậu.

Anh không nói gì, vờ tin lời Mạnh Miên Đông.

Sau khi lái xe đến thủy cung và xuống xe, anh mở cửa xe giúp Mạnh Miên Đông, tiếp đó đến chỗ bán bóng bay, mua một quả bóng bay cá heo.

Anh đưa quả bóng bay cá heo cho Mạnh Miên Đông, nói: “Ban nãy Miên Đông rất ngoan, bóng bay cá heo này thưởng cho em.”

Trước giờ Mạnh Miên Đông chưa từng được ai mua bóng bay cho, hồi nhỏ, Mạnh Miên Đông muốn mua bóng bay mà không dám nói, cậu sợ bị ghét, lớn lên một chút, cậu không thích bóng bay nữa, khi thấy Văn Nhiên đưa bóng bay cho mình, theo phản xạ nói: “Em không còn là trẻ con nữa, em sắp trưởng thành rồi.”

Đồng thời, hốc mắt cậu phiếm hồng, cậu cúi đầu dụi mắt, sau đó làm như không có việc gì mà nhận bóng bay.

Văn Nhiên đi xếp hàng mua vé vào cổng, 280 đồng/ vé.

Khi còn chưa tới lượt Văn Nhiên, Mạnh Miên Đông bên cạnh lên tiếng: “Vé vào cổng đắt quá, chúng ta đừng vào nữa.”

Anh quay đầu nhìn Mạnh Miên Đông, ôn nhu nói: “Anh muốn vào, em vào chung với anh nhé?”

“Anh...” Mạnh Miên Đông định nói anh đi một mình đi, chẳng qua cậu không thể chống lại cám dỗ của thủy cung, “Được, em vào chung với anh.”

Khoảng ba phút sau, Văn Nhiên mua vé xong, họ check vé vào cổng, càng đi vào trong, càng thấy nhiều trẻ em cầm bóng bay, trong đó Mạnh Miên Đông lớn tuổi nhất, Văn Nhiên lại thấy biểu cảm trên mặt Mạnh Miên Đông chẳng khác gì những đứa trẻ khác.

Thật tốt vì có thể đến thế giới này khi Mạnh Miên Đông mới mười sáu tuổi.

Bước vào thủy cung, đầu tiên là nhìn thấy các loại sứa khác nhau, sau sứa là cá mập, sau cá mập là sư tử biển, sau sư tử biển là đường hầm dưới biển.

Vừa bước vào đường hầm dưới biển, họ lập tức bị các sinh vật biển vây quanh.

Mạnh Miên Đông hồ hởi nhìn trái ngó phải, nhất thời cảm hai con mắt không đủ xài.

Du khách ở đường hầm dưới biển không nhiều, Văn Nhiên dừng bước, nói: “Từ từ xem đi, chúng ta có đủ thời gian.”

Anh chợt nhớ ra mình chưa gọi điện xin nghỉ cho Mạnh Miên Đông, liền hỏi Mạnh Miên Đông: “Em biết số điện thoại của chủ nhiệm lớp không?”

Mạnh Miên Đông đọc một dãy số cho Văn Nhiên, Văn Nhiên lập tức gọi cho chủ nhiệm lớp.

Có lẽ còn đang trong tiết nên chủ nhiệm lớp không nhận điện thoại, qua nửa tiếng sau, chủ nhiệm lớp mới gọi lại: “Alo, xin lỗi số này của ai vậy?”

Văn Nhiên nói dối: “Tôi là anh trai Mạnh Miên Đông, hôm nay Mạnh Miên Đông không khỏe, nên muốn xin nghỉ một ngày.”

Cúp điện thoại xong, Mạnh Miên Đông ngẩng đầu lên nhìn Văn Nhiên nói: “Văn Nhiên, năm nay anh mấy tuổi?”

Văn Nhiên “đáng thương” hỏi: “Chẳng lẽ anh già lắm sao?”

Mạnh Miên Đông phủ nhận: “Anh không già, còn rất đẹp trai.”

Miên Đông của mình khen mình đẹp trai.

Văn Nhiên hớn hở nói: “Năm nay 25 tuổi.”

Mạnh Miên Đông tự thuật: “Năm nay em mười sáu, anh và em kém nhau chín tuổi, anh bằng tuổi với chú em.”

Chú!

Văn Nhiên cảm thấy trái tim mình tan nát, ngẫm lại, chú và cháu cũng rất mới mẻ.

Anh cố gắng đè nén những hình ảnh không dành cho thiếu nhi sắp trỗi dậy trong đầu, nghiêm trang nói: “Vậy sau này em kêu anh là chú Văn đi.”

“Chú Văn.” Mạnh Miên Đông gọi một tiếng, nhăn mũi nói, “Cảm giác thật kì cục, vẫn nên gọi Văn Nhiên thì hơn.”

Không cơ hội chú cháu play rồi.

Văn Nhiên có chút thất vọng, không bao lâu sau, anh phấn chấn trở lại, “Văn Nhiên” mới là cách gọi đúng đắn, Mạnh Miên Đông ở mấy thế giới trước đều gọi anh là “Văn Nhiên“.

Anh cười nói: “Em thích gọi Văn Nhiên thì gọi là Văn Nhiên đi.”

Mạnh Miên Đông liên tục gọi: “Văn Nhiên, Văn Nhiên, Văn Nhiên...”

Từng tiếng “Văn Nhiên” này đâm cho trái tim Văn Nhiên mềm nhũn, thật muốn hai tay dâng hết những thứ đẹp nhất thế gian cho Mạnh Miên Đông.

Trong lúc ái ý lan tràn, anh lại nghe thấy Miên Đông của anh nói: “Văn Nhiên, em có thể nắm tay anh không?”

Anh luống cuống hỏi: “Em thích nắm tay trái hay tay phải?”

Mạnh Miên Đông rầu rĩ nói: “Em muốn nắm tay trái, cũng muốn nắm tay phải, có thể nắm tay trái trước, sau đó nắm tay phải không?”

“Đương nhiên có thể.” Văn Nhiên vươn tay trái, tay trái lập tức bị tay phải Mạnh Miên Đông nắm lấy.

Vì nắm tay anh, Mạnh Miên Đông chuyển sang cầm bóng bay bằng tay trái.

Mạnh Miên Đông quá nhỏ gầy, lúc đầu băng gạc bị tay áo đồng phục che chắn, hiện tại lộ hết ra ngoài.

Mạnh Miên Đông không để ý, song Văn Nhiên lại đau lòng.

Văn Nhiên muốn nói gì đó, lại không biết nên nói gì.

Mạnh Miên Đông chăm chú nhìn các sinh vật biển, anh chăm chú nhìn Mạnh Miên Đông.

Ở thế giới thật, anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Mạnh Miên Đông hồi mười sáu tuổi, chỉ thấy qua ảnh chụp, Mạnh Miên Đông mười sáu tuổi không nhỏ gầy như thế này.

Mạnh Miên Đông nhìn hơn một tiếng mới lưu luyến rời khỏi đường hầm dưới biển.

Ra khỏi đường hầm dưới biển chính là buổi biểu diễn cá heo, vẫn chưa đến thời gian biểu diễn, họ đến hàng ghế phía trước ngồi xuống.

Một lát sau, buổi biểu diễn cá heo bắt đầu.

Mạnh Miên Đông chưa từng thấy cá heo biểu diễn, muốn hoan hô, lại phát hiện mình không thể phát ra âm thanh.

Trước đây, không ai chia sẻ niềm vui, nỗi buồn với cậu, cậu đã quen đè nén tâm trạng của mình.

Khi cá heo bắn nước tung tóe, văng trúng chân cậu, cậu bỗng nhớ đến Văn Nhiên muốn cậu làm trẻ con, thỏa sức làm nũng, thỏa sức đòi hỏi, thỏa sức nghịch ngợm, trẻ con có thể thỏa sức hoan hô nhỉ?

Cậu hơi há miệng, thử thật lâu, rốt cuộc cũng phát ra được tiếng hoan hô.

Hết chương 156

Nếu mình đoán không sai thì hai bạn đi thủy cung Chimelong Ocean Kingdom, ở Quảng Đông (ở thế giới sợ bị đỏ mặt hai bạn cũng đi ăn ở khách sạn Kingkey 100 của Quảng Đông), đây là một trong những thủy cung đẹp nhất thế giới, cũng đạt được mấy kỷ lục thế giới~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.