Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm

Chương 188: Chương 188: Hồn phách




Edit: Phong Nguyệt

Lúc thân thể nặng nề rơi xuống đất, Mạnh Miên Đông vô thức quét mắt nhìn máu me nhầy nhụa dưới đất, chưa kịp cảm nhận đau đớn, Văn Nhiên đã ôm cậu vào lòng.

Ý thức của cậu bắt đầu tan rã, cậu không cảm nhận được nhiệt độ của Văn Nhiên, nhưng sự đau đớn của Văn Nhiên xuyên qua tủy não cậu không sót chút gì.

Xin lỗi, Văn Nhiên.

Em không nên nhảy lầu tự sát.

Em hối hận rồi.

Anh phải sống cho tốt.

Môi Văn Nhiên mấp máy, dường như nói: “Chúng ta kết hôn đi, Miên Đông.”

Cậu rất muốn rất muốn kết hôn với Văn Nhiên, chỉ là đã quá muộn.

Nếu trên đời này có quỷ, vậy thì cậu sắp biến thành một con quỷ; nếu trên đời này không có quỷ, vậy thì cậu sắp biến mất trong vũ trụ.

Văn Nhiên của cậu sẽ biến thành một người cô đơn.

Không đúng, Văn Nhiên xuất sắc như vậy, sau khi thoát khỏi bóng ma cái chết của cậu sẽ nhanh chóng có bạn trai, bạn gái mới.

Đối phương nhất định sẽ tốt hơn cậu hàng ngàn hàng vạn lần, không vô dụng giống cậu, chỉ bị chiếm thành quả nghiên cứu và bạo lực học đường đã dễ dàng bị trầm cảm, dễ dàng nhảy lầu tự sát, còn tự sát ngay trước mặt Văn Nhiên.

Cậu thật sự quá tàn nhẫn với Văn Nhiên.

Cuối cùng, phủ tay lên tay Văn Nhiên, nở nụ cười nhợt nhạt rồi tắt thở.

Linh hồn của cậu bay ra khỏi thân thể rách nát.

Hóa ra có quỷ thật ư?

Ánh mặt trời quá nóng, cậu cuống quít trốn dưới bóng cây.

Cậu ngồi xổm nhìn Văn Nhiên, Văn Nhiên đang khóc, nước mắt không ngừng nhỏ trên gương mặt thi thể, Văn Nhiên lau mãi lau mãi cũng không sạch.

Cậu chưa từng thấy Văn Nhiên khóc, cậu cho rằng người lạc quan như Văn Nhiên sẽ không biết khóc, bây giờ Văn Nhiên lại khóc vì cái chết của cậu.

Văn Nhiên...

Cậu vọt tới bên người Văn Nhiên, muốn lau nước cho anh, ngón tay lại xuyên thẳng qua đầu Văn Nhiên.

Cậu chịu đựng cảm giác bỏng rát, thử không biết bao nhiêu lần vẫn không thành công.

Cậu là quỷ, đương nhiên không thể tiếp xúc với con người.

Cậu bất lực, trơ mắt nhìn Văn Nhiên sụp đổ.

Lát sau, người xung quanh dần dần nhiều lên, qua thêm lát nữa, thi thể cậu bị cảnh sát mang đi.

Văn Nhiên còn quỳ tại chỗ, hai tay vẫn giữ tư thế ôm thi thể.

Rất lâu sau, hai tay Văn Nhiên buông thõng, thì thào: “Miên Đông, đừng rời xa anh.”

Cậu cắn môi: “Em không rời xa anh, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”

Văn Nhiên nghe không thấy câu trả lời của cậu, tiếp tục lẩm bẩm: “Miên Đông, sao em lại tự sát?”

“Bởi vì em vô dụng, yếu đuối.” Cậu thử vươn tay ôm Văn Nhiên, Văn Nhiên bỗng dưng đứng lên.

Văn Nhiên về nhà của hai người, nằm trên giường của hai người, ngoại trừ hô hấp, Văn Nhiên chẳng khác xác chết là bao.

Văn Nhiên rất nhanh sẽ phấn chấn trở lại.

Cậu vô cùng tin tưởng điều này, nào ngờ Văn Nhiên nằm trên giường cả ngày, không ăn không uống, không nói chuyện cũng không động đậy, đến khi nhận được điện thoại của cảnh sát, Văn Nhiên mới xuống giường.

Thân thể Văn Nhiên loạng choạng, chưa ra khỏi phòng ngủ đã ngã nhào.

Cậu muốn đỡ Văn Nhiên dậy, ngón tay lại xuyên qua thân thể Văn Nhiên lần nữa.

Cậu đã là quỷ, âm dương thù đồ, có thể ở bên Văn Nhiên thế này đã là một kỳ tích.

Cậu hối hận không thôi, nếu cậu không nhảy lầu tự sát thì bây giờ cậu có thể nhào vào lòng Văn Nhiên làm nũng, chứ không phải khiến Văn Nhiên đau lòng như vậy.

Cậu thấy Văn Nhiên khó khăn đứng lên, chóp mũi, cánh môi, cằm Văn Nhiên dính đầy máu tươi, có lẽ bị đụng trúng lúc té ngã.

Trước nay Văn Nhiên đều rất phong độ bình tĩnh, chưa từng chật vật thế này, cậu chính là đầu sỏ gây ra mọi chuyện.

Văn Nhiên đi rửa mặt, nấu một gói mì ăn liền ăn rồi ra ngoài.

Văn Nhiên lái xe, cậu sợ ánh nắng chiếu vào, không thể không rúc ở phía sau, nếu cậu không nhảy lầu tự sát thì giờ cậu đã được ngồi trên ghế phụ.

Ước chừng mười lăm phút sau, Văn Nhiên dừng xe trước cục cảnh sát, sau đó ôm thi thể cậu ra, đặt lên ghế phụ, nghiêng đầu hôn lên mặt thi thể: “Miên Đông, anh tới đón em về nhà.”

Thi thể đang mặc đồ ngủ con gấu, da thịt lộ bên ngoài nổi tầng tầng lớp lớp thi ban.

Hóa ra sau khi chết, thi thể mình khó coi vậy sao?

Vậy mà ánh mắt Văn Nhiên vẫn tràn đầy tình yêu, không cảm thấy ghê tởm sao?

Văn Nhiên lái xe về nhà, ôm thi thể cậu vào thang máy, may mà trong thang máy không có ai, nếu không chắc chắn sẽ bị dọa sợ.

Văn Nhiên vào nhà, đặt thi thể giường, mình cũng lên giường, dịu dàng ôm thi thể vào lòng.

Gần chạng vạng, Văn Nhiên hôn lên mi gian thi thể, nói: “Anh đi mua thức ăn, em ngoan ngoãn chờ anh về, đừng đi lung tung nhé.”

Cậu nhìn Văn Nhiên nở nụ cười ôn nhu, hoảng sợ cảm thấy Văn Nhiên đã điên rồi.

Cậu theo Văn Nhiên ra ngoài mua thức ăn, Văn Nhiên mua toàn những món cậu thích ăn, Văn Nhiên về nhà, làm một bàn thức ăn, rồi ôm thi thể cậu ngồi vào bàn ăn.

Văn Nhiên thỉnh thoảng gắp thức ăn cho thi thể, thỉnh thoảng hỏi có ngon không.

Mãi đến khi cả bàn thức ăn lạnh ngắt cũng chưa bị vơi bớt miếng nào, vẫn còn nguyên như cũ, Văn Nhiên nhìn chằm chằm chúng, thình lình đứng dậy bỏ chúng vào thùng rác.

Văn Nhiên dọn dẹp chén đũa xong, ôm thi thể tới phòng tắm, mở vòi sen.

Hơi nước bao trùm cả gian phòng, tuy cậu chỉ nhìn thấy hình bóng mờ nhạt của Văn Nhiên, lại nghe rất rõ lời Văn Nhiên nói: “Miên Đông, nước có nóng quá không? Miên Đông, đây là sữa tắm anh mới mua, em thích không? Miên Đông, hôm nay em không ăn miếng nào, em không thích hả? Mai anh sẽ làm món khác cho em nhé? Miên Đông, anh có mua trái cây, lát nữa anh gọt cho em nhé?”

Cậu không có thực thể, lại cảm thấy hốc mắt nóng bừng, sống mũi cay cay.

Nếu cậu không nhảy lầu tự sát thì tốt biết mấy.

Đáng tiếc cậu không có cơ hội làm lại.

Văn Nhiên cẩn thận lau khô thi thể, ôm thi thể lên giường, đi gọt trái cây.

Cậu nhân cơ hội này muốn thử xem có thể trở lại cơ thể không, nhưng hồn phách của cậu xuyên thẳng qua thân thể.

Là cậu vứt bỏ thân xác này, biến nó thành thi thể, nó bài xích cậu cũng là chuyện đương nhiên.

Cậu ngẩn ngơ nhìn thi thể, chẳng mấy chốc, Văn Nhiên trở lại.

Văn Nhiên dùng nĩa nhỏ xiên một miếng dưa vàng đút cho cậu, chất lỏng thoáng chảy đầy môi thi thể.

Văn Nhiên lấy khăn lau cho thi thể, đổi dưa vàng thành dưa hấu.

Thi thể cũng chỉ là thi thể, không thể ăn trái cây, dù dưa vàng, dưa hấu, thanh long hay nho... cũng không thể há miệng ăn được.

Văn Nhiên áy náy nói: “Ngày mai anh mua trái cây khác cho em ăn.”

Màn đêm dần dần buông xuống, Văn Nhiên không bật đèn, cứ vậy mà ôm thi thể ngủ.

Cậu không thể làm được gì, bèn nằm bên cạnh Văn Nhiên.

Một ngày, hai ngày, ba ngày... ngày nào Văn Nhiên cũng lặp đi lặp lại những chuyện giống nhau: Trông cậu, nấu cơm cho cậu, tắm rửa cho cậu, gọt trái cây cho cậu, trò chuyện với cậu.

-- Giống như cậu còn sống.

Văn Nhiên điên rồi sao?

Rõ ràng thi thể đã bốc mùi hôi tanh tưởi.

Cậu sốt ruột vô cùng, ngày thứ sáu, Văn Nhiên buông thi thể cậu xuống, bắt đầu lục lọi.

Văn Nhiên đang tìm cái gì?

Cậu bỗng nhớ thói quen ghi nhật ký của mình, trong nhật ký có ghi rõ quá trình trầm cảm của cậu.

Văn Nhiên mở tủ quần áo ra, tìm thấy cuốn nhật ký trong góc.

Văn Nhiên lật từng trang từng trang, cậu ngồi bên cạnh cùng xem với anh.

Xem xong ghi chép một năm gần đây, Văn Nhiên nở nụ cười tự giễu, ôm thi thể đi tắm rồi lên giường nằm.

Sau đó, Văn Nhiên hôn lên môi thi thể, đè ót thi thể, để thi thể dựa vào lòng anh.

“Rốp” một tiếng, có lẽ là xương cổ bị nứt rồi.

Văn Nhiên đau lòng sờ cổ thi thể, thấp giọng nói: “Miên Đông, xin lỗi.”

Cậu nhìn Văn Nhiên đỏ mắt, nghe Văn Nhiên không ngừng nói “xin lỗi”, không kiềm được cao giọng: “Anh không có lỗi với em, quãng thời gian gặp được anh là quãng thời gian hạnh phúc nhất đời em, là em có lỗi với anh, là em hại anh thành thế này...”

Mặc cho cậu càng lúc càng cao giọng, mặc cho cậu gào khàn giọng, Văn Nhiên vẫn không nghe thấy.

Cậu kề vào má Văn Nhiên, không nói gì nữa.

Văn Nhiên nghẹn ngào nói: “Miên Đông, anh rất nhớ em.”

“Văn Nhiên, em cũng rất nhớ anh, em muốn nói chuyện với anh, muốn vùi vào lòng anh, muốn hôn anh, muốn lên giường với anh...” Cậu thì thào, Văn Nhiên lại hối hận nói: “Em bị bệnh nửa năm, anh lại không hề hay biết gì cả, anh chỉ quan tâm công việc, không để ý đến em, đẩy hết mọi chuyện trong nhà cho em, số lần dùng áo mưa không hề ít hơn trước, sao em lại yêu thằng khốn như anh?”

“Không phải lỗi của anh, là em cố ý không cho anh biết, em không muốn làm phiền anh làm việc, em cho rằng mình nhất định sẽ khỏi, còn áo mưa là em ép anh, rõ ràng anh làm việc rất mệt mỏi mà em cứ quấn lấy anh không buông, chỉ vì không muốn anh phát hiện, chỉ vì muốn cảm nhận sự sống của mình.” Cậu ngưng mắt nhìn Văn Nhiên, bày tỏ, “Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh lắm.”

Dẫu có tình nồng ý mật đến đâu đi nữa, Văn Nhiên cũng không nghe thấy, Văn Nhiên đã ôm thi thể cậu ngủ mất.

Ngày thứ bảy, cuối cùng Văn Nhiên cũng đem thi thể cậu đi hỏa táng.

Cảm giác khi tận mắt nhìn thấy thi thể của mình bị thiêu thành tro thật quái dị, cậu nghiêng đầu không dám nhìn, Văn Nhiên lại không dời mắt.

Thiêu xong, tro cốt của cậu được bỏ vào một hủ tro tinh xảo, Văn Nhiên đem chôn ở nghĩa trang có phong thủy tốt nhất, Văn Nhiên còn mời ni cô, đạo cô, đạo sĩ, hòa thượng siêu độ cho cậu.

Trong tiếng tụng kinh, hồn phách cậu như bị xé nát, cậu không sợ đau, cậu chỉ sợ sẽ rời xa Văn Nhiên, đến địa phủ trong truyền thuyết.

Cậu không muốn rời xa Văn Nhiên chút nào.

Cậu lao đến trước mặt Văn Nhiên, yêu cầu Văn Nhiên bảo họ dừng lại đến khan cổ họng, Văn Nhiên vẫn không nghe thấy.

Văn Nhiên quỳ trước mộ phần, gương mặt phờ phạt, ánh mắt trống rỗng.

Cậu hèn mọn quỳ xuống bên chân Văn Nhiên, điên cuồng giãy giụa, rất lâu sau, ý thức bị cướp đi.

Lúc tỉnh lại, cậu hốt hoảng mở mắt ra, may mà ánh vào mi mắt là Văn Nhiên chứ không phải Diêm La Điện.

Văn Nhiên của cậu đang ngồi trước bàn làm việc, trên đầu đã thêm vài sợi tóc bạc.

Cậu nhìn chằm chằm Văn Nhiên, muốn khóc mà không thể khóc.

Cậu hối hận, cực kỳ hối hận, cậu không nên nhảy lầu tự sát

Qua khoảng nửa tiếng, cửa văn phòng bị mở ra, người tiến vào là thư ký Văn Nhiên, thư ký nói: “Văn tiên sinh, sắp tới giờ rồi, xuất phát thôi.”

Văn Nhiên gật đầu rồi đi ra ngoài.

Văn Nhiên muốn đi đâu?

Cậu theo Văn Nhiên lên máy bay đến New York.

Cậu chưa từng ngồi máy bay, trời nhá nhem tối, máy bay xuyên qua tầng mây, được tầng ánh sáng ấm áp bao phủ, cảnh tượng tráng lệ nhường này cậu chưa từng thấy, làm cậu cảm thấy mình rất gần mặt trời, rất xa mặt đất.

Văn Nhiên không nhìn ra ngoài mà nhắm mắt lại.

Cậu biết Văn Nhiên không ngủ, vì dáng vẻ khi ngủ của Văn Nhiên không phải như vậy.

Trạng thái của Văn Nhiên không tốt, trên mặt tràn đầy mệt mỏi, vành mắt thâm đen, cánh môi khô rách.

Cậu ngẩn ngơ nhìn Văn Nhiên, tiến đến gần anh

Đây là Văn Nhiên của cậu, Văn Nhiên của cậu, Văn Nhiên của cậu...

Sau khi máy bay hạ cánh, thư ký lái xe đưa Văn Nhiên đến khách sạn.

Văn Nhiên tắm xong, lên giường nằm, mở to hai mắt, không làm gì cả.

Đến đêm khuya, Văn Nhiên mới chịu ngủ.

Cậu dịch đầu tới gần cánh tay Văn Nhiên, dừng lại ở khoảng cách mấy mm, thoạt như đang tựa vào cánh tay anh.

Trời còn chưa sáng, Văn Nhiên đã tỉnh lại, đánh răng rửa mặt xong, ngồi trên sofa, nói với không khí: “Miên Đông, anh rất nhớ em.”

“Văn Nhiên, em cũng rất nhớ anh.” Dù Văn Nhiên không nghe thấy, cậu vẫn muốn biểu đạt nỗi nhớ của mình.

Khi trời sáng hẳn, Văn Nhiên được thư ký đón đến sàn giao dịch chứng khoán New York, bình tĩnh bấm chuông.

Đây mới là Văn Nhiên cậu biết.

Tiếp đó, Văn Nhiên từ chối tất cả xã giao, lên đường trở về nước.

Cậu muốn khuyên Văn Nhiên nghỉ ngơi một ngày, có điều cậu biết Văn Nhiên không nghe thấy, đành lên máy bay cùng Văn Nhiên.

Xuống máy bay, Văn Nhiên không quay lại công ty mà đến mộ cậu.

Mộ rất sạch sẽ, cậu không có bạn bè thân thích, chắc chắn là Văn Nhiên thường xuyên đến lau chùi.

Tro cốt của cậu được chôn bên dưới, hệt như đang mỉa mai cậu.

Chỉ bởi trầm cảm mà cậu đã từ bỏ sinh mệnh của mình, rời khỏi người cậu yêu nhất.

Nếu có thể làm lại, cậu nhất định sẽ không ngu xuẩn vậy nữa.

Văn Nhiên của cậu đặt hoa hồng đỏ xuống, bày cống phẩm ra, thắp nhang trước mộ phần cậu, rồi bắt đầu khui bia, uống hết lon này đến lon khác.

Một lon, hai lon, ba lon...

Bình thường Văn Nhiên không uống rượu, uống nhiều như vậy không tốt cho sức khỏe.

Cậu bỗng nghe Văn Nhiên mở miệng: “Không phải em không thích anh uống rượu à? Sao em không mắng anh?”

Cậu không kiềm được nói: “Em không mắng anh, em biết tất cả là lỗi của em. Em hi vọng anh có thể nhanh chóng tốt lên, quên em cũng được.”

Văn Nhiên suy sụp nói: “Miên Đông, nếu em sớm nói cho anh biết em bị trầm cảm thì tốt biết mấy?”

“Miên Đông, nếu người bị trầm cảm là anh thì tốt biết mấy?”

“Miên Đông, nếu người chết là anh thì tốt biết mấy?”

“Có phải ở dưới cô đơn lắm không, anh đi cùng em được không?”

“Không được, không được.” Cậu muốn ôm Văn Nhiên, lại chỉ chạm được khoảng không, cậu ngã ngồi trên mặt đất, nghẹn ngào nói, “Hãy sống... Văn Nhiên, anh hãy sống tiếp có được không?”

Chính cậu là người tự sát, nào có tư cách khuyên ngăn Văn Nhiên?

Văn Nhiên lại thâm tình nỉ non: “Miên Đông, em lạnh lắm phải không? Hai ngày nữa là ngày giỗ của em rồi, lúc em đi...”

Văn Nhiên cười một tiếng: “Lúc em đi trời hình như lạnh hơn thì phải? Sao em lại mặc đồ ngủ? Được rồi, có phải em thích nó không? Em sống lại đi, anh sẽ mua thêm mấy bộ cho em, chịu không?”

Trong lúc đó, vì trời tối, nhân viên nghĩa trang đến đây một chuyến bị anh đuổi đi.

Hôm sau, cảnh sát tới.

Văn Nhiên không về nhà mà về công ty, dùng thủ đoạn thương nghiệp trả thù thiếu gia nhà giàu đã ức hiếp cậu.

Ngày 7 tháng 1 năm thứ ba cậu tự sát, Văn Nhiên viết di chúc.

Văn Nhiên thật sự chuẩn bị tự sát, cậu ở bên cạnh gấp đến lửa sém chân mày mà không làm gì được.

Ngày 14 tháng 1, Văn Nhiên xử lý công việc cuối cùng, trở lại căn nhà đã lâu không về.

Cậu không thể ngửi thấy mùi gì, song cậu biết trong nhà nhất định nồng nặc mùi xác chết.

Ngày 17 tháng 1 -- Là ngày giỗ lần thứ 4 của cậu, 8 giờ 20 phút, Văn Nhiên đứng trên sân thượng.

Cậu nhớ mình lên sân thượng lúc 8 giờ 20 phút, 8 giờ 29 phút nhảy xuống sân thượng.

Gió trên sân thượng rất lớn, thân thể Văn Nhiên lung lay trong gió, nở một nụ cười.

- - Là nụ cười sắp giải thoát.

Cậu đứng trước mặt Văn Nhiên, liều mạng nói: “Văn Nhiên, sống tiếp, sống tiếp... Tuy anh không nhìn thấy em, nhưng em đang ở bên cạnh anh, em không hi vọng anh đi theo em, Văn Nhiên, sống tiếp, hãy quên em, tìm một người khác tốt hơn để yêu đương, kết hôn, chỉ cần anh còn sống, anh sẽ có cuộc sống mới, đúng rồi, không phải anh rất thích công việc sao? Công ty thật vất vả mới đưa ra thị trường, anh không muốn nó lớn mạnh hơn sao? Kẻ vô dụng yếu đuối như em không đáng để anh... “

Cậu chưa nói xong đã thấy Văn Nhiên không do dự nhảy xuống sân thượng, như không kịp chờ đợi đi dự bữa tiệc gì long trọng vậy.

Thân thể Văn Nhiên đang lao xuống, cậu cũng vội lao theo, cậu muốn đỡ Văn Nhiên lại không thể.

Thân thể Văn Nhiên xuyên qua thân thể cậu, bất chấp lao xuống.

Lúc sắp rơi xuống đất, hồn phách cậu tỏa ra một tia sáng, ngay sau đó, những hình ngày xưa cũ như đèn kéo quân lũ lượt ùa về: Được Văn Nhiên tỏ tình, lần đầu hôn môi, lần đầu lên giường...

Một âm thanh bỗng vang bên tai cậu: “Hệ thống 001 vì ngài phục vụ, Mạnh tiên sinh, chào ngài, ngài hiện có hai lựa chọn, lựa chọn thứ nhất là nhìn Văn tiên sinh chết, linh hồn của ngài toàn vẹn vào luân hồi; lựa chọn thứ là đảo ngược thời gian trở về trước khi Văn tiên sinh tự sát, linh hồn của ngài sẽ chịu đau đớn thay cho Văn tiên sinh. Xin hỏi ngài lựa chọn cái nào?”

Cậu không biết vì sao âm thanh này lại vang lên bên tai mình, nhưng cậu không do dự nói: “Tôi chọn cái thứ hai.”

Cậu không hỏi chọn thứ hai sẽ có hậu quả gì, cậu chỉ hi vọng Văn Nhiên sống sót thôi.

Âm thanh tự xưng là 001 nói: “Lựa chọn của ngài đã có hiệu lực, xin ngài chuẩn bị sẵn sàng.”

Thật ra không có thời gian chuẩn bị, linh hồn cậu đã đau đớn như chịu mười tám loại cực hình.

Lúc sắp mất đi ý thức lại tỉnh táo, muốn tránh thoát lại không thể động đậy.

Cậu nằm trên mặt đất, Văn Nhiên đột nhiên xuất hiện trước mắt cậu, Văn Nhiên đang nằm trên giường, đắp chiếc chăn cậu từng đắp, sải tay dưới chăn, như cậu vẫn còn sống, vẫn nằm trong lòng Văn Nhiên.

Vậy là đủ rồi, Văn Nhiên bình an là đủ rồi, chỉ là đau đớn mà thôi, cậu có thể chịu được.

Cậu chưa bao giờ kiên định thế này, song hiện thực lại như đang cười nhạo cậu.

Cậu trơ mắt nhìn linh hồn bị tách ra, đau đớn khiến cậu mất đi ý thức.

Trước khi mất đi ý thức, dường như cậu nghe thấy 001 nói: “Nếu người yêu ngài đủ yêu ngài, cũng đủ cố gắng, ngài sẽ có cơ hội trọng sinh, chúc ngày may mắn.”

Cậu không rõ ý 001, lại không có sức suy nghĩ.

Đau đớn qua đi, cậu rơi vào bóng đêm, không có tia sáng.

Không biết trải qua bao lâu, một giọng nói ôn nhu vang lên bên tai cậu -- là giọng của Văn Nhiên: “Em là Miên Đông phải không? Chào em, tôi tên Văn Nhiên.”

Văn Nhiên, Văn Nhiên, Văn Nhiên...

Mà Văn Nhiên là ai?

Hết chương 185

Khóc như tró TVT

Hôm qua là cú lừa thôi hôm nay mới là thiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.