Edit: Phong Nguyệt
Ngày kỷ niệm một năm kết hôn, hơn ba giờ sáng, Mạnh Miên Đông bật dậy từ trên giường, vì động tác quá lớn nên Văn Nhiên cũng tỉnh lại.
Văn Nhiên ngồi dậy, ôm Mạnh Miên Đông đang thở hổn hển vào lòng, lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán Mạnh Miên Đông.
Đợi hô hấp Mạnh Miên Đông ổn định, anh mới hỏi: “Miên Đông, em mơ thấy ác mộng à?”
“Em mơ thấy một ác mộng rất kỳ quái.” Mạnh Miên Đông vừa nhớ lại vừa kể cho Văn Nhiên nghe.
Sau khi Mạnh Miên Đông khỏi bệnh, Văn Nhiên đã thanh toán chi phí cho 001, lúc ấy 001 nói có thể để Mạnh Miên Đông nhớ lại mọi chuyện nhưng anh từ chối.
Quá nhiều ký ức xâm nhập vào đầu sẽ làm tinh thần Mạnh Miên Đông không chịu nổi.
Anh biết không phải Mạnh Miên Đông mơ thấy ác mộng mà là nhớ lại những chuyện đã từng phát sinh, nếu không sao Mạnh Miên Đông biết 001? Sao Mạnh Miên Đông biết những chuyện anh làm sau khi Mạnh Miên Đông chết?
Anh do dự một hồi, nói: “Miên Đông, anh cho rằng không phải em mơ thấy ác mộng.”
“Vậy nên em thật sự tự sát vì trầm cảm, còn anh...” Mạnh Miên Đông nhìn Văn Nhiên chằm chằm, “Anh thật sự đi theo em? Sao em có thể sống lại, anh đã làm gì?”
Văn Nhiên gật đầu, nghiêm túc nói: “Miên Đông, hồn phách của em rơi xuống các thế giới khác, để cứu em, anh phải đến các thế giới đó, trong các thế giới đó, em mắc phải các loại bệnh tâm lý khác nhau. Em muốn nhớ lại những ký ức này sao?”
Anh tưởng Mạnh Miên Đông sẽ do dự, nào ngờ Mạnh Miên Đông lại lập tức nói: “Muốn.”
Anh hôn lên mi gian của cậu, lo lắng hỏi: “Có vài ký ức không vui vẻ gì, vả lại nhiều ký ức như vậy em chịu nổi không?”
Mạnh Miên Đông xoay người đè Văn Nhiên, nhìn từ trên xuống: “Em không còn là Mạnh Miên Đông vô dụng yếu ớt năm đó.”
Văn Nhiên duỗi tay sờ mặt Mạnh Miên Đông: “Đúng vậy, Miên Đông của anh là người lợi hại nhất thế giới.”
Mạnh Miên Đông nhận lời khen của Văn Nhiên, lại nghi hoặc: “Làm thế nào em mới có thể có những ký ức ấy?”
Văn Nhiên cầm di động trên tủ đầu giường, gọi phục vụ khách hàng 24h, đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nữ quen thuộc vang lên: “Chào ngài, Văn tiên sinh, xin hỏi ngài muốn phục vụ gì ạ?”
Văn Nhiên ấn loa ngoài, nói: “Người yêu tôi -- chồng tôi muốn lấy lại ký ức.”
Giọng nữ nhiệt tình nói: “Đây là phục vụ kèm theo, nhưng vì ngài là khách VIP của chúng tôi nên chúng tôi không thu phí, hệ thống 001 sẽ phục vụ ngài ngay lập tức. Cảm ơn ngài đã gọi cho chúng tôi, chúc ngài sống vui vẻ.”
Cúp máy xong, âm thanh của 001 bỗng vang lên trong đầu hai người “Hệ thống 001 vì ngài phục vụ, Mạnh tiên sinh, xin ngài chuẩn bị sẵn sàng, đếm ngược bắt đầu, ba, hai, một.”
Kết thúc đếm ngược, đầu Mạnh Miên Đông đau như búa bổ, ký ức cuồn cuộn xông vào đầu cậu: Thế giới rối loạn nhân cách phục tùng, thế giới nghiện rượu, thế giới nghiện ngủ, thế giới sợ bị đỏ mặt, thế giới Fregoli, thế giới rối loạn nhân cách ranh giới.
Gần như mỗi thế giới Văn Nhiên đều vì cậu mà thương tích đầy mình, còn cậu mặc sức tổn thương Văn Nhiên.
Cậu ôm chặt Văn Nhiên, vừa chịu đựng đau đớn vừa không ngừng nói: “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...”
Văn Nhiên nhìn Mạnh Miên Đông khóc không dừng, cũng không ngừng lặp lại: “Không sao, không sao, không sao...”
Qua ước chừng năm phút, âm thanh hệ thống 001 vang lên lần nữa: “Mạnh tiên sinh, toàn bộ ký ức đã được đưa vào đầu ngài, nếu có vấn đề gì, mong ngài báo cho tôi biết.”
Mạnh Miên Đông nằm trong lòng Văn Nhiên, hữu khí vô lực nói: “Cảm ơn ngươi, tạm thời ta không phát hiện vấn đề gì.”
Hệ thống 001 kính cẩn nói: “Dịch vụ kết thúc, hệ thống 001 mong được phục vụ ngài lần nữa.”
Trí nhớ quá tải khiến Mạnh Miên Đông thiếp đi, Văn Nhiên sợ tới mức gọi điện cho phục khách hàng, sau khi nghe bảo đảm Mạnh Miên Đông sẽ tỉnh lại trong vòng tám tiếng, mới cầm lấy khăn ướt lau mặt cho Mạnh Miên Đông.
Mạnh Miên Đông khóc đến đỏ bừng mặt, thoạt nhìn hết sức đáng thương.
Từ khi hết trầm cảm, Mạnh Miên Đông không còn khóc thế này nữa.
Văn Nhiên đau lòng thở dài, lại lẩm bẩm: “Anh làm sai rồi sao? Sao vừa nãy anh không nói rằng em nằm mơ chứ?”
Hiện tại còn chưa tới bốn giờ sáng, anh buồn ngủ mà không dám ngủ.
Anh cứ vậy mà trông chừng Mạnh Miên Đông, đến 8 giờ 29 phút sáng, cuối cùng Mạnh Miên Đông cũng tỉnh lại.
Chuyện đầu tiên Mạnh Miên Đông làm sau khi tỉnh lại là hôn Văn Nhiên một cái, tiếp đó nói: “Cảm ơn anh, nếu không em sẽ không thể trở về.”
Văn Nhiên hôn đáp trả Mạnh Miên Đông: “Anh cũng cảm ơn em đã cứu anh, nếu không anh đã chết rồi.”
“Tuy anh hi sinh nhiều hơn em, cơ mà chúng ta miễn cưỡng huề nhau nhỉ? Hơn nữa...” Mặt Mạnh Miên Đông dần dần đỏ ửng, đôi môi cũng đỏ bừng, “Hơn nữa trừ thế giới nghiện ngủ, các thế giới khác anh đều có được mối tình đầu, nụ hôn đầu, lần đầu của em.”
Văn Nhiên nghiêm túc nói: “Em cũng có được mối tình đầu, nụ hôn đầu, lần đầu của anh.”
Mạnh Miên Đông ấm ức nói: “Nhưng anh mang theo ký ức đến các thế giới, dẫu thân thể chưa từng trải qua mối tình đầu, nụ hôn đầu, lần đầu nhưng linh hồn của anh đều đã trải qua, còn điêu luyện như vậy, làm em lần nào...”
Văn Nhiên mong mỏi hỏi: “Làm em thế nào?”
Mạnh Miên Đông xấu hổ, thật thà đáp: “Làm em không thể kháng cự, muốn bị anh làm mãi.”
Văn Nhiên bình tĩnh cởi một nút áo ngủ của Mạnh Miên Đông, cười gian xảo: “Suốt đêm không ra ngoài hả?”
“Ừm, suốt đêm không ra ngoài.” Mạnh Miên Đông phối hợp cởi áo ngủ của mình, lại chủ động ngậm lấy “Văn Nhiên“.
Mặc dù cậu đã bị Văn Nhiên làm vô số lần, song trong chuyện thân mật, nhất là lúc chủ động, vẫn thấy xấu hổ như trước.
Mà cậu chưa bao giờ do dự, đây là chuyện khiến cậu thoải mái, đồng thời cũng là chuyện khiến Văn Nhiên thoải mái.
Văn Nhiên hi sinh vì cậu rất nhiều, nhiều đến mức cậu muốn bật khóc.
Văn Nhiên bị cậu lạnh nhạt, bị cậu hiểu lầm, bị cậu tổn thương làm thế nào tiếp tục kiên trì?
Nếu đổi lại là cậu, có lẽ cậu đã không thể tiếp tục kiên trì.
Như cậu từng nghĩ, gặp được Văn Nhiên là kỳ tích lớn nhất đời cậu.
Nếu không gặp được Văn Nhiên, cậu đã sớm bị thiêu thành tro, chôn vùi trong bùn đất, như những gì cậu từng thấy.
- - Không đúng, nếu không gặp được Văn Nhiên, ngay cả người nhặt xác cho cậu cũng không có.
- - Không đúng, có lẽ cảnh sát nhặt xác cho cậu nhỉ?
“Miên Đông.” Suy nghĩ của cậu đột nhiên bị đánh gãy, cậu men theo âm thanh, cúi đầu xuống, bắt gặp ánh mắt bất mãn của Văn Nhiên.
Văn Nhiên dùng sức làm Mạnh Miên Đông ngã vào người anh.
Cậu khẽ rên một tiếng, vô tội nhìn Văn Nhiên, lại nghe thấy Văn Nhiên bá đạo nói: “Không được thất thần lúc lên giường với anh.”
“Xin lỗi.” Cậu mím môi cười, “Có điều đối tượng khiến em thất thần là anh, em đang nghĩ gặp anh là kỳ tích lớn nhất đời em.”
Giọng Mạnh Miên Đông nhuốm đầy tình dục, rõ ràng không cố ý, lại hấp dẫn chết người.
Văn Nhiên cảm động đến nỗi hai mắt ươn ướt, xoa nắn vòng eo Mạnh Miên Đông, dụ dỗ: “Nếu gặp được anh là kỳ tích lớn nhất đời em thì em phải quý trọng cơ hội lên giường cùng anh, nên em nhanh tiếp tục đi.”
“Ừm.” Chẳng mấy chốc, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng đốt trụi ý thức của cậu, cậu không có sức suy nghĩ gì, chỉ biết theo đuổi dục vọng nguyên thủy.
Khi ân ái triền miên kết thúc, giờ ăn trưa đã qua từ lâu.
Văn Nhiên xoa tấm lưng ướt dầm ướt dề của Mạnh Miên Đông, lát sau, tay anh trượt đến bụng Mạnh Miên Đông, xoa xoa, hỏi: “Đói bụng không?”
“Đói.” Mạnh Miên Đông cọ trán vào xương quai xanh Văn Nhiên, làm nũng: “Nấu cơm cho em ăn.”
Văn Nhiên hôn Mạnh Miên Đông một cái thật sâu rồi đi nấu cơm.
Hôm nay không phải cuối tuần, cũng không phải ngày nghỉ, để cùng nhau trải qua kỷ niệm một năm kết hôn, anh đã nghỉ làm, Mạnh Miên Đông cũng xin nghỉ phép.
Anh đã lên kế hoạch cùng Mạnh Miên Đông lăn lộn trên giường cả ngày nên hôm qua anh đã mua nguyên liệu nấu ăn trước.
Anh làm khoai lang nghiền việt quất, xà lách xào tỏi, tôm long tĩnh, cơm dứa, cá hầm cải chua, tôm hùm đất chiên trứng và bánh mì nướng “đêm đầy sao“.
Anh còn chưa đi kêu Mạnh Miên Đông, Mạnh Miên Đông đã ngửi thấy mùi thơm, bước đến ôm chặt anh từ phía sau: “Thơm quá.”
Anh quay đầu lại, không dám nhìn Mạnh Miên Đông đang trần trụi, cố gắng khống chế bản thân: “Anh ôm em đi tắm trước nhé.”
Mạnh Miên Đông nhìn theo ánh mắt Văn Nhiên, liếc thấy hai chân mình, đỏ mặt nói: “Chảy ra rồi.”
“Không được nói lời trêu người như vậy.” Văn Nhiên bế Mạnh Miên Đông lên, rửa sạch cho cậu, đổ sữa tắm vào bông tắm.
Mạnh Miên Đông gác cằm lên vai Văn Nhiên, ngây thơ nói: “Ba chữ “chảy ra rồi” này trêu người hả? Em chỉ nói sự thật thôi mà.”
Văn Nhiên bất đắc dĩ nói: “Bởi vì ba chữ nãy làm anh nhớ đến hình ảnh vừa rồi.”
“Lưu manh.” Mạnh Miên Đông nói xong, liếm môi, “Vừa rồi anh lấp đầy em.”
Cậu sờ bụng, nói tiếp: “Ở đây không có kẽ hở.”
Văn Nhiên vứt bông tắm, ôm hai má Mạnh Miên Đông, hỏi: “Em lại đang nói sự thật thôi?”
Mạnh Miên Đông nghênh đón ánh mắt Văn Nhiên, lắc đầu: “Không, em đang dụ dỗ anh đó. Anh có tiếp nhận cám dỗ không?”
Văn Nhiên lo lắng hỏi: “Không mệt sao?”
“Mệt, nhưng em muốn được anh lấp đầy hơn.” Mạnh Miên Đông vươn lưỡi liếm môi Văn Nhiên, “Hôn em.”
Văn Nhiên đương nhiên không từ chối, nhanh chóng chen vào khoang miệng Mạnh Miên Đông.
Khoang miệng Mạnh Miên Đông vừa trải qua nhiều lần nhấm nháp, vốn đã vô cùng mẫn cảm, đầu lưỡi Văn Nhiên vừa chạm vào, Mạnh Miên Đông lập tức cảm nhận được khoái cảm ngập đầu.
Văn Nhiên không làm quá, chỉ làm một lần rồi ôm Mạnh Miên Đông tắm rửa, lau khô thân thể, mặc đồ ngủ cho cậu rồi ôm Mạnh Miên Đông ngồi vào bàn ăn.
Mạnh Miên Đông hồ hởi nếm thử tất cả các món ăn một lần rồi vòi Văn Nhiên đút cậu.
Ăn bánh mì nướng xong, cậu được Văn Nhiên ôm về giường.
Nằm lên giường, cậu quấn lấy Văn Nhiên, mềm giọng: “Ngủ với em.”
Văn Nhiên bèn lên giường, khi Mạnh Miên Đông sắp lâm vào giấc ngủ, anh thành thật nói: “Lúc anh về thế giới thật, anh đã vứt đồ ngủ con gấu đi.”
Mạnh Miên Đông hơi tỉnh táo, cánh môi thoáng run rẩy, không biết nên nói gì.
Là lỗi của cậu, vì cậu mặc đồ ngủ con gấu Văn Nhiên mua để nhảy lầu tự sát, Văn Nhiên mới vứt nó đi.
Văn Nhiên nhìn Mạnh Miên Đông, chậm rãi nói: “Đợi em ngủ dậy, chúng ta đến trung tâm thương mại mua một bộ đồ ngủ con gấu khác nhé?”
Điều này có nghĩa là Văn Nhiên đã thoát khỏi bóng ma cái chết của cậu?
Mạnh Miên Đông hít mũi, sau đó cười nói: “Được, lần trước mua đồ ngủ con gấu màu trắng, lần này mua đồ ngủ con gấu màu nâu đi.”
Văn Nhiên duỗi tay ôm eo Mạnh Miên Đông, trêu ghẹo: “Gần đây em có hơi béo lên, đừng đè sập giường như gấu nâu Miên Đông nhé.”
“Em không có đè sập giường đâu, hơn nữa khi em là gấu nâu, em chỉ lông xù chứ không có béo, anh đừng tùy tiện vu oan cho em.” Mạnh Miên Đông thở hổn hển cắn Văn Nhiên một cái, “Anh là đại bại hoại.”
Văn Nhiên mỉm cười thừa nhận: “Đúng vậy, anh là đại bại hoại, đại bại hoại muốn ăn Miên Đông mỗi ngày.”
Mạnh Miên Đông bổ sung: “Anh còn là lưu manh.”
Văn Nhiên đắc ý nói: “Đúng vậy, anh là lưu manh, việc anh thích làm và làm giỏi nhất chính là lưu manh với em.”
Mạnh Miên Đông bật cười, cười một lát, lại nghiêm túc nói: “Chúng ta phải cùng nhau sống thật tốt.”
Văn Nhiên nghiêm túc nói: “Ừm, chúng ta phải cùng nhau sống thật tốt.”
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Miên Đông và Văn Nhiên hạnh phúc chào tạm biệt mọi người~
Ps: Ngoài ra tác giả còn nói có một phiên ngoại nữa nhưng mình chưa tìm thấy nên coi như tạm dừng ở đây nhé, chừng nào mình tìm thấy thì sẽ edit tiếp. Cảm ơn mọi người đã kiên trì theo dõi đến đây, nhất là những bạn theo dõi từ đầu, yêu các bạn nhiều lắm <3
TOÀN VĂN HOÀN