Mới đầu Cẩm Nam không quen với sự theo đuổi của Du Huyền Tư, thậm chí còn từ chối kha khá lần. Anh vốn cho là kẻ sống trong nhung lụa này sẽ sớm không vừa mắt mình quá thanh cao mà từ bỏ nhưng sự thật lại chứng minh Du Huyền Tư càng bị từ chối lại càng theo đuổi mạnh mẽ.
Một ngày đông nào đó, Cẩm Nam ngăn không cho Du Huyền Tư vào nhà anh.
Cẩm Nam nhíu mày nói: “Giám đốc Du, cậu nên về đi.”
Du Huyền Tư mím môi, cười một cái rồi rời đi.
Sau đó hắn ôm một bó hoa hồng đỏ hình trái tim đứng dưới trời tuyết một ngày. Hôm ấy trời rất lạnh, lạnh vô cùng. Từng bông tuyết như lông ngỗng rơi đầy đất không ngừng.
Lúc Cẩm Nam tìm được Du Huyền Tư thì toàn thân hắn đã phủ một lớp tuyết dày, cả người cứng đơ như một tảng băng điêu khắc thành. Riêng đôi mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm về phía nhà Cẩm Nam.
Khi Du Huyền Tư đặt chân vào nhà Cẩm Nam nhịn không được mà run rẩy, toàn thân trên dưới không có chỗ nào có hơi ấm.
Cẩm Nam thấy vậy cũng hơi mờ mịt, bởi từ bé tới giờ anh chưa gặp ai dũng cảm đến như thế.
Vất vả đợi đến khi Du Huyền Tư tắm nước ấm đi ra thì sắc mặt hắn rất khác thường, mặt trắng bệch, môi nhợt nhạt mà hai má lại ửng hồng. Hắn nở nụ cười yếu ớt với Cẩm Nam, nhu thuận nói khẽ: “Tiểu Nam, em khó chịu.”