Sống cùng Du Huyền Tư đối với Cẩm Nam mà nói thì cũng tạm được.
Du Huyền Tư ôn hòa săn sóc, khôn ngoan nhanh trí, bất cứ lúc nào cũng có thể dung hòa cảm xúc của Cẩm Nam.
Dẫu vậy Cẩm Nam vẫn không lên giường với Du Huyền Tư. Cẩm Nam hơi thiên về platonic love. Sau khi biết điều này Du Huyền Tư chỉ im lặng nhìn chằm chằm anh, oán khí trong mắt dày như sắp hóa thành thực thể.
Mãi sau Du Huyền Tư nhịn không nổi nữa lén lút bỏ vài thứ vào đồ ăn của hai người, liều lượng không nhỏ. Hậu quả là khàn cả giọng không nói được gì.
Sáng hôm sau khi Cẩm Nam tỉnh lại thì Du Huyền Tư còn đang ngủ. Kí ức ùa lại lập tức khiến anh thấy chán nản, trực tiếp đạp Du Huyền Tư xuống khỏi giường.
Tối qua làm xong cả hai đều rất mệt, miễn bàn đến tắm rửa nên hiện tại trạng thái Du Huyền Tư chật vật đến thế nào không khó tưởng tượng, lại còn bị đạp một phát, đau sắp chết. Trên người không một mảnh vải còn bị người thương mạnh bạo đá xuống giường, trong lòng hắn tủi thân vô cùng.
“Tiểu Nam, đau, sao anh lại đá em?”
Cẩm Nam trên giường lạnh lùng nhìn Du Huyền Tư, nói: “Chính cậu làm gì chẳng lẽ tự cậu không biết?”
Du Huyền Tư đang xoa eo sững sờ, chột dạ trộm nhìn Cẩm Nam.
“Cút.”
“Tiểu Nam…”
Du Huyền Tư tâm không cam tình không nguyện lượm quần áo dưới sàn lên rồi lưu luyến từng bước đi ra ngoài, chỗ phía sau nhầy nhụa hỗn độn.
Cẩm Nam nhìn đến là lại cáu.