Ngày cứ trôi qua không nhanh không chậm.
Thỉnh thoảng Cẩm Nam nghe được một ít lời đồn nói rằng Du Huyền Tư không bình thường. Bạn bè thân thích biết chuyện đều lấy tin tức trước đây đưa cho Cẩm Nam xem. Sau khi xem xong Cẩm Nam không nói gì.
Không phải anh không tin tưởng hắn mà anh biết nếu anh có phản bác hay giải thích thì cũng không thay đổi được ấn tượng về Du Huyền Tư trong đầu bọn họ.
Lúc Cẩm Nam về nhà thì Du Huyền Tư đang ngoan ngoãn ngồi trên sô pha chờ anh, đồ ăn phong phú đã bày sẵn trên bàn ăn. Hôm nay anh đi tụ hội giải sầu với vài người bạn nên về muộn, cơm canh trên bàn đã lạnh tanh.
Du Huyền Tư ngồi đoan chính trên sô pha, đầu hơi cúi xuống làm cho người ta không nhìn thấy vẻ mặt hắn. Kể cả Cẩm Nam bước vào hắn cũng không ngẩng đầu lên, phảng phất như không cảm nhận được gì khác.
“Du Huyền Tư? Du Huyền Tư?”
Cẩm Nam thấy không ổn lắm, anh đổi dép lê rồi đi tới chỗ hắn. Thấy người kia vẫn không có phản ứng gì, anh nhíu mày nói: “Du Huyền Tư, ngẩng đầu lên.”
Một lát sau hắn vẫn không có hành động nào.
Cẩm Nam mất kiên nhẫn vươn tay bóp cằm hắn cưỡng ép hắn ngẩng đầu lên thì đập vào mắt là khuôn mặt trắng bệch, khóe miệng bình thường luôn mang ý cười nay lại tản ra hơi thở âm trầm. Đôi mắt mỹ lệ cũng trở nên trống rỗng, bên trong xám xịt u ám phản chiếu hình ảnh Cẩm Nam.
Tựa hồ tới bây giờ Du Huyền Tư mới trông thấy Cẩm Nam, đôi mắt tro tàn bắt đầu sáng ngời lên như thể toàn bộ ánh sáng trong phòng đều thu hết vào trong đôi mắt ấy.
“Tiểu Nam.” Hắn giang tay gắt gao ôm lấy eo Cẩm Nam. Mặc dù tư thế này khiến hắn không thoải mái lắm nhưng trong lòng lại thỏa mãn vô cùng.
Cẩm Nam cũng có chút ngạc nhiên, anh xoa xoa đầu Du Huyền Tư vài cái rồi mới hỏi: “Cậu phát bệnh?”
Thân thể Du Huyền Tư cứng đờ, qua loa gạt anh: “Đâu có.. Mới nãy em chỉ ngẩn người chút thôi…”
Giọng nói của hắn vẫn dễ nghe như cũ nhưng vào tai Cẩm Nam lại lộ ra gì đó như là chột dạ.