Ngưu Nam

Chương 147: Chương 147




Lại nói bây giờ cái tiệm trên Taobao của La Hưng Hữu mở đã có lực ảnh hưởng nhất định trên mạng rồi, tuy rằng bởi vì lượng hàng cung ứng hạn chế, lượng tiêu thụ vẫn là có vẻ rất bình thường, nhưng mà đánh giá lại cực tốt, trong diễn đàn lớn lớn nhỏ nhỏ cũng thường xuyên có thể thấy có người đề cử tiệm online nhà bọn họ.

Cái này liền khiến cho một số người nổi lên tâm tư xấu, ví dụ như gần đây còn có không ít người liên hệ La Hưng Hữu nói họ muốn cung hàng cho La Hưng Hữu, nói hiện tại cái đà của tiệm đặc sản trực tiếp làng Đại Loan tốt như vậy, không cung ứng nhiều hàng hóa rất đáng tiếc, bên La Hưng Hữu muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu, chất lượng đảm bảo. Đương nhiên, La Hưng Hữu không đồng ý.

Còn có người cùng nghề đổ tội cho bọn họ, rõ ràng xài tiền mua được đồ giá rẻ, tốt như vậy, còn không có lương tâm bình chọn kém, hoặc là lúc mới đầu vẫn tốt, qua mấy ngày đột nhiên bổ sung một cái nói đồ mua về thế này thế nọ, hễ là gặp phải loại người cùng nghề này, hòa giải cơ bản là vô dụng.

La Hưng Hữu cũng đều nhìn thấu những chuyện này rồi, dù sao mặc kệ những người này ngáng chân như thế nào, còn có nhiều khách hàng trung thực giúp bình chọn tốt của bọn họ tăng lên thôi, hơn nữa đồ của làng Đại Loan cũng không thấy không bán ra được, buôn bán nên làm gì vẫn là làm đó, chính là có đôi khi khó tránh tức giận.

“Em nói những người này, sao liền không nghĩ tích chút đức cho chính mình vậy?’. Mỗi khi La Hưng Hữu tức giận, liền nhịn không được phải nói câu này.

“Tích đức gì chứ? Người ta căn bản cũng không tin quỷ thần”. Triệu Hạ Bình vừa làm việc vừa đáp lời cùng chồng, mặc kệ là tên hay là hàng hóa bán ra đều cực kỳ giống nhau, ngay cả hình ảnh đều lấy trộm của nhà bọn họ.

Lên Taobao khiếu nại, cuối cùng hình ảnh lấy trộm bị cắt bỏ, tiệm này vẫn tồn tại, tên tiệm cũng vẫn là cái ban đầu, nguyên nhân là ba chữ “làng Đại Loan” cũng không phải độc quyền của bọn họ, người ta muốn dùng anh căn bản không quản được.

Có câu nói như vầy, người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ? Quả thật chỉ cần da mặt dày một chút có thể vô địch thiên hạ? Chưa hản, thế gian này vẫn là có lực lượng chính nghĩa.

Ngày này có một khách hàng mua mười cân gạo giá đặc biệt của cái tiệm này, nghe nói là gạo nhà nông, một cân ba tệ chín xu, mười cân miễn phí bưu phẩm mấy tỉnh phụ cận bọn họ. Sau đó người mua này nhận được gạo liền liên hệ người bán.

Khách hàng: “Ông chủ, gạo nhà anh không đúng, nấu cũng không thơm, ăn cũng không ngon, còn không bằng gạo trong siêu thị hơn hai tệ một cân nữa, nhà anh đây là gạo cũ phải không?”.

Người bán: “Không phải, chúng tôi bán toàn bộ đều là gạo mới, không có khả năng có gạo cũ”.

Khách hàng: “Quê tôi chính là làm ruộng, tôi còn ăn không ra gạo cũ gạo mới sao?”.

Người bán: “Thân, khí hậu các địa phương khác nhau, gạo trồng ra cũng khác nhau mà”. (thân: kiểu xưng hô thân mật khi gọi người khác, giống như trong tiếng anh mình viết thư lúc nào cũng mở đầu bằng Dear….)

Khách hàng: “Khác nhau dù lớn, còn có thể sai thành gạo cũ? Bỏ đi, không thèm nghe anh nói nữa, tôi muốn trả hàng”.

Người bán: “Trả hàng có thể, thân, nhưng mà ngài mua chính là sản phẩm bao bưu phẩm, phí vận chuyển qua lại ngài phải tự trả, thân, cón có túi đựng mười cân gạo là đóng gói chân không, ngài đã bóc ra rồi, phải trừ đi năm tệ tiền phí đóng gói, thân”.

Khách hàng: “Có ý gì?”.

Người bán: “Giá hàng của ngài là 39,9 tệ, bên tôi phải khấu trừ mười lăm tệ phí giao hàng và năm tệ phí đóng gói, tới khi bên tôi nhận được hàng trả về, trải qua tài vụ thẩm duyệt, sẽ lại khấu trừ phần ngài đã dùng, hơn nữa phí vận chuyển trả hàng ngài cũng phải trả, thân”.

Khách hàng: “Vậy tôi còn có thể còn lại mấy đồng hả?”.

Người bán: “Là như vậy thân, chúng tôi tuyệt đối là kinh doanh thành tín (trung thực + giữ chữ tín), trong quá trình mua sắm online phát sinh phí vận chuyển cũng là không thể tránh được, hy vọng ngài có thể thấu hiểu”.

Khách hàng: “Không đúng, là mấy người dùng gạo cũ giả mạo gạo mới trước, tại sao bắt tôi phải trả phí?”.

Người bán: “Chúng tôi tuyệt đối là kinh doanh thành tín, tuyệt đối không có bán qua gạo cũ, thân nếu cảm thấy không cách nào chấp nhận, cũng có thể lựa chọn cách khiếu nại”.

Khách hàng: “Khiếu nại? Vậy tôi phải giao tờ báo cáo kiểm nghiệm gạo nhà mấy ngời cho Taobao trước hay không?”.

Người bán: “Bình thường chỉ cần chụp hình là có thể, thân”.

Khách hàng: “Hình chụp có thể phân biệt gạo mới và gạo cũ sao, thân?”.

Người bán: “Cái này chúng tôi cũng là không có cách nào, thân”.

Khách hàng: “Bỏ đi, mấy chục tệ không thèm dày vò, coi như ông đây xui xẻo”.

Người bán: “Cảm ơn đã thấu hiểu, thân”.

Mười phút sau, khách hàng này vote đánh giá kém cho tiệm này, nội dung đánh giá là: “Làng Đại Loan thật sự là khiến tôi thất vọng triệt để, xem đề cử trong diễn đàn mới mua, kết quả phát hiện con buôn này thế nhưng dùng hàng giả, dùng gạo cũ bán như gạo mới, sau này không bao giờ tin tưởng diễn đàn đề cử”.

Lại qua hai ngày, lúc gã lên Taobao lại nhấn mở trang web của cái tiệm đó xem xem, muốn xác nhận bình chọn kém của mình hiển thị chưa, kết quả vừa vào khu bình luận, liền thấy bình chọn kém của mình bỗng nhiên đã bị đẩy lên top, bên dưới còn có người bán bình luận:

“Đồ tiệm chúng tôi là trải qua vô số cộng đồng dân mạng chứng kiến, vị người mua này nói gạo không ngon, bảo anh ta trả hàng lại tiếc phí vận chuyển, nói tới nói lui, đơn giản chính là ham món lợi nhỏ, thế gian đều có công lý tồn tại, chúng tôi là tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với loại thế lực ác này! Sẽ không cho anh một đồng tiền, lại càng không sẽ gọi điện thoại xin anh ta sửa bình chọn tốt!”.

Vị khách hàng này vừa xem liền giậm chân, ấn mở Vượng Vượng, gõ avatar chăm sóc khách hàng cửa tiệm đó: “Ông đây là thế lực ác?!!”.

Người bán: “Ngài có thể bình chọn kém, chúng tôi liền không thể gửi bình luận sao?’.

Khách hàng: “Ít nhất ông đây nói đều là nói thật!”.

Người bán: “Có ai có thể chứng minh anh chính là nói thật không? Danh dự của tiệm online chúng tôi chính là rất nhiều người đều rõ như ban ngày!”.

Khách hàng: “Mày được lắm! Mày chờ đó cho ông mày!”.

Người bán: Trực tiếp liền không trả lời nữa, uy hiếp cách máy tính, ai sẽ để nó vào mắt chứ?

Khách hàng này trong lòng một ngụm ác khí khó tiêu, tới trong diễn đàn chính mình thường xuyên lượn lờ phát tiết một trận, dân mạng bên dưới tỏ vẻ đồng tình, cũng có nhắc nhở gã lần sau chớ mù quáng theo phong trào, mua đồ trên mạng phải cẩn thận, hiện tại rất nhiều bình chọn tốt lượng tiêu thụ và vân vân đều là tự tạo, máy móc không thể tạo, liền dùng nhân công tạo, căn bản không tin được.

“Lâu chủ, tôi thấy tình huống của anh, hình như là vào sai tiệm rồi”. Qua một lát, phía dưới có người bình luận như vậy.

“Có ý gì?”. Khách hàng này liền hỏi.

“Anh đi xem xem, thông tin tên thật của người bán kia có phải La Hưng Hữu hay không, không phải La Hưng Hữu liền nói rõ anh vào sai tiệm rồi, bọn tôi thường xuyên quan tâm chăm sóc cửa tiệm này mà, anh có thể nhân vào [link liên kết] này”.

“Không phải La Hưng Hữu! Ông đây bị lừa rồi!”. Khách hàng này sau khi trải qua một hồi đối chiếu, rốt cục cũng biết chính mình tại sao sẽ xui xẻo như vậy.

Theo lý thuyết một cửa tiệm online nhỏ như của bọn họ, thật muốn làm quảng cáo, ảnh hưởng cũng không có thể lớn như vậy, liền bên trong diễn đàn bọn họ, có mấy thành viên bí mật đều bày tỏ tiệm online này rất tốt, đáng tin. Nếu đám thành viên này là quảng cáo thay người ta, này cũng không biết nói gì hơn.

Khách hàng này trước đó không nghĩ nhiều, hiện tại nghĩ lại, quả nhiên có vấn đề! Không ngờ té ra là mình vào sai chỗ! Mụ nội nó! Mày chờ cho ông mày!

Sáng hôm sau, ông chủ của tiệm online làng Đại Loan cập nhập bình luận, liền thấy phía dưới cái bình luận bị chính mình đẩy lên đầu trang kia, bỗng chốc xuất hiện một cái bình luận bổ sung gần năm trăm chữ! [nói rõ một chút, bình luận bổ sung nhiều nhất không thể vượt qua năm trăm chữ]

Nhìn kỹ nội dung bình luận bổ sung, thì ra cái khách hàng lòng có không cam lòng thế nhưng đều đăng lên hết tất cả nội dung đối thoại của bọn họ, hơn nữa còn tại phía dưới dẫn link địa chỉ của tiệm online La Hưng Hữu, cùng với so sánh hai tiệm online làng Đại Loan.

Ảnh hưởng này liền rất không tốt! Người bán vội vàng gọi điện thoại cho khách hàng này, nhưng mà người phụ nữ trong di động lại nói: “Số điện thoại quý khách gọi đã tắt máy, xin gọi lại sau”.

“Đây là làm gì vậy?’. Chiều ngày này La Mông và Tiếu Thụ Lâm đúng lúc đưa rổ và hình chụp tới nhà La Hưng Hữu, muốn đăng rổ Tiếu Thụ Lâm lên mạng bán, bọn họ vừa mới vào sân, liền thấy một nhà La Hưng Hữu đang vui vẻ vây quanh ở trước màn hình máy tính.

“Ái chà! La Mông hai em mau tới coi”. La Hưng Hữu vội vàng gọi La Mông và Tiếu Thụ Lâm đi qua.

“Đây là gì vậy?”. La Mông tới gần nhìn, chỉ thấy phía dưới một tiệm online hàng hóa y hệt, hiển thị một số bình luận dài ngoằng, phía trước có một số khen ngợi, phía sau bổ sung cũng có một cái bình luận dài như vậy.

“Đây là cái tiệm mà anh nói với em rồi đó, cũng kêu tiệm online của làng Đại Loan, lúc này gặp phải người cứng rắn, sau đó rất nhiều khách hàng lại cùng tố cáo, cú này đủ khiến bọn họ te tua rồi”. La Hưng Hữu cười nói.

“Tiệm online này không thể kinh doanh tiếp hả?”. Tiếu Thụ Lâm nhếch nhếch khóe miệng, nói.

“Này cũng không nhất định, người ta dùng tiền kéo danh dự lên, bây giờ xác định không cam lòng đâu, yên lặng một đoạn trước, tới khi đó đổi tên tiệm bán cái khác là được, dù sao qua đoạn thời gian nữa, mọi người liền quên mất việc này”. Triệu Đông Linh cô em vợ của La Hưng Hữu nói.

“Liền như bọn họ vậy, làm sao có thể dài lâu?”. La Hừng Hữu hừ hừ nói.

“Người ta căn bản cũng không muốn làm lâu dài, có thể vớt một mớ là được, anh không biết bên bọn họ, phí vận chuyển cực kỳ rẻ, rất nhiều tiệm online là năm sáu tệ, liền có thể không giới hạn cân nặng, bọn họ một bao gạo cũ bán bốn mươi tệ, phí tổn có thể ngay cả hai mươi tệ cũng chưa tới, ở bên bọn họ miễn phí bưu phẩm mấy tỉnh, phí vận chuyển cũng chưa tới mấy tệ, thấy không mắc, kỳ thật lợi nhuận cũng vẫn được, nếu thật bán được mấy ngàn mấy vạn kiện, kiếm tiền cũng không tệ lắm đâu”. Triệu Đông Linh lại nói.

“Được rồi, chỉ cô biết nhiều thôi”. Triệu Hạ Bình biết La Hưng Hữu không thích nghe những lời này, liền không để em cô nói nữa, đúng lúc thấy bọn La Mông cầm một số cái rổ rất đẹp tới đây liền chuyển đề tài: “Rổ này hai em tự đan à?”.

“Dạ, thấy được chứ ạ?”. La Mông nói.

“Không phải chỉ được đâu? Này cũng quá đẹp rồi! Hai đứa định bán cái này à?”. Triệu Hạ Bình lật xem cái rổ này, càng nhìn cũng là càng thích.

“Dạ”. Tiếu Thụ Lâm lên tiếng.

“Định bán bao nhiêu tiền một cái?’. La Hưng Hữu cũng cùng Triệu Hạ Bình cùng nhau lật xem những cái rổ này.

“Mười hai mươi tệ, xem hoa văn lớn nhỏ và mức phức tạp”. Tiếu Thụ Lâm nói.

“Vậy được, em chờ chút, anh đi lấy sổ ghi chép”. La Hưng Hữu nói xong liền lấy tập và viết từ trong ngăn kéo của bàn máy tính, Tiếu Thụ Lâm đưa ra giá tiền, gã liền viết con số xé tờ giấy ra bỏ vào bên trong cái rổ, cũng liền hơn mười phút thời gian, liền làm xong việc này rồi.

“Vậy được rồi, lát nữa mọi người có thời gian thì đăng lên, bọn em về trước”. La Mông nói xong liền đứng lên.

“Ài, La Mông à, lại nói chuyện này với em”. La Hưng Hữu gọi La Mông lại, lại hỏi La Mông, nói: “La Cảnh Lượng làng ta về rồi, em biết chứ?”.

“La Cảnh Lượng?”. Trong nhất thời La Mông thật đúng là không nhớ ra người này.

“Chính là cha Tuấn Bình đó”. Triệu Hạ Bình nhắc nhở La Mông.

“La Tuấn Bình à”. Lúc này La Mông mơ hồ nhớ tới, thời gian năm ngoái, La Mĩ Tuệ và La Mĩ Linh cùng thằng nhóc La Văn Phong, hình như là đánh một thằng nhóc tên là La Tuấn Bình.

“Chuyện lúc nào vậy?”. La Mông hỏi bọn họ, sáng nay lúc Lưu Xuân Lan và ông La tới tứ hợp viện làm mứt trái cây, cũng không có nghe hai người bọn họ nói tới.

“Đêm qua, nhiều người trong làng cũng còn chưa biết đó”. La Hưng Hữu nói, hiện tại gã cả ngày chạy đông chạy tât, trong làng không có ai thạo tin bằng gã.

“Về thì về”. La Mông suy nghĩ, hẳn là chưa tới nỗi vì mâu thuẫn của bọn trẻ con khiến quan hệ của người lớn cũng khó chịu đâu.

“Này, lại nói chuyện này với em”. la Mông vừa muốn đi, Triệu Hạ Binh lại gọi anh lại.

“Còn có chuyện gì vậy”. La Mông cười.

“Chính là đám rổ này của hai đứa, bán cho bọn chị mấy cái trước đi, đồ nhà chị đồ đạc vừa nhiều lại hỗn tạp, rất lộn xộn”. Triệu Hạ Bình cười nói.

“Đan mấy cái lớn cho anh chị được không?”. Tiếu Thụ Lâm nhìn nhìn đồ nhà bọn họ quả thật nhiều, hơn nữa đồ chứa hình tròn lại chiếm chỗ, sắp xếp cũng không chặt chẽ, nếu có thể làm lớn một chút, hẳn là sẽ tốt hơn rất nhiều.

“Ài! Vậy thật đúng là rất tốt!”. Triệu Hạ Bình rất cao hứng.

Lo lắng của La Mông về La Tuấn Bình, đó là có chút dư thừa, bởi vì liền tại lúc mấy đứa con nít này sinh ra mâu thuẫn, sau đó La Tuấn Bình liền bị đánh một trận, sau đó thằng nhóc này gọi điện thoại cho La Cảnh Lượng cha nó, nói trẻ con trong làng đánh nó, La Cảnh Lượng liền hỏi nó tại sao người ta lại đánh nó, La Tuấn Bình kể lại từ đầu tới đuôi câu chuyện, kết quả chẵng những cũng không nói động được cha nó ra mặt thay nó, còn liền trúng một chút giáo huấn hung hăng.

Thì ra La Cảnh Lượng này chính là từ nhỏ không có cha, hồi nhỏ ở trong làng cũng bị trẻ con khác bắt nạt nhiều, nghe nói con trai nhà mình mắng chửi cô bé nhà người ta là không có cha, tự nhiên là trong lòng bực tức, hận không thể lúc ấy ngồi xe về đánh con mình nở hoa luôn.

Chiều hôm sau Tiếu Thụ Lâm ngồi đan rổ ở cuối hàng lang ở tứ hợp viện, La Mông rãnh rỗi, liền chạy lên núi hái một sọt dương mai về, định ngâm thêm một chút rượu dương mai, dương mai này không để lâu được, chờ hết mùa còn muốn ăn nhưng liền khó rồi.

“Ài, ông ơi, La Mông cậu ta có nhà không vậy?”. Lúc này, bên ngoài sân đi vào một người đàn ông trẻ hơn ba mươi tuổi.

“Ở bên đó kìa”. Ông cụ đang lột vỏ đậu chỉ chỉ hướng bên hai người La Mông và Tiếu Thụ Lâm, gần đây trên núi có chút đậu tương đã có thể hái rồi, liền có không ít người già thừa dịp buổi sáng và buổi chiều lúc mặt trời chưa gắt từ trên sườn núi hái một ít trái đậu về, lúc khác bên ngoài nắng gắt, bọn họ ngay tại trong sân lột trái đậu.

“La Mông à, thằng nhóc cậu, hiện tại ở trong làng là không gặp được cậu”. Người này ánh mắt nhưng thật ra đặc biệt tốt, xa xa liền thấy một góc sân, La Mông đang đóng gói cho Tiếu Thụ Lâm, bên cạnh còn đặt một giỏ dương mai, không có việc gì liền cầm hai trái ăn.

“Hài, tôi bây giờ đều ngồi một bên chờ”. La Mông nghe được thanh âm ngẩng đầu nhìn nhìn, đoán rằng người này đại khái chính là La Cảnh Lượng, đứng lên kéo một cái ghế cho gã ta, kêu gã ngồi xuống.

“Đỉnh núi cậu chỉnh lý rất tốt, rốt cuộc phần tử trí thức chính là khác biệt, không giống chúng tôi những người không văn hóa, ài”. La Cảnh Lượng nói xong thở dài một cái, hàng so hàng, người so người, vốn gã cảm thấy chính mình cũng không tệ lắm, nhưng mà so sánh với La Mông, trong lòng, liền không biết là tư vị gì.

“Chính là chỉnh lý vớ vẩn thôi”. La Mông có chút bất đắc dĩ, bản thân hơi làm ra chút thành tích, người khác nhìn khó tránh khỏi liền sẽ đỏ mắt, người trong làng vẫn ổn, những người mới từ bên ngoài trở về, tâm tính lại hiếu thắng không chịu phục người ta, vậy liền khó nói rồi.

“Cậu cũng đừng khiêm tốn, mẹ anh còn nói với anh, trên núi cậu có Ngưu vương, là thần tiên phù hộ!”. Quả nhiên, La Cảnh Lượng này bắt đầu nói kiểu ghen tị rồi.

“Hắc, nói việc này làm gì”. La Mông nghe gã vừa nói vậy, nhiệt tình trên mặt liền giảm hai phần, Tiếu Thụ Lâm bên cạnh chỉ để ý làm việc của mình, ngay cả mí mắt cũng không nhướn.

“Sao năm nay anh lại về tại cái thời tiết như vầy?’. Người ta chạy tới Ngưu Vương trang của anh, nói như thế nào cũng là khách, La Mông cũng không thể làm lơ gã ta được.

“Đừng nhắc tới, trước đây anh chính là ở một tiệm nhỏ ở Đồng thành, năm nay hai ba ngày lại cúp nước, buôn bán làm không nỗi nữa, đúng lúc hợp đồng của tiệm hết hạn rồi, anh bàn bạc với vợ anh, liền thu dọn một chút trờ về làng”. La Cảnh Lượng nói.

“Đúng lúc hai tháng này nóng nực, nghỉ một chút trước ở trong nhà cũng được”. La Mông cười tủm tỉm đáp lời cùng gã ta.

“Miệng ăn núi lở được ở đâu chứ?”. La Cảnh Lượng lắc đầu.

“Hài, nghĩ nhiều như vậy làm gì, đúng rồi, ăn mấy trái dương mai đi?”. La Mông miệng hỏi, người đã đứng lên rồi, lấy một cái tô lớn ra từ trong căn tin, đựng một đầy một tô lớn cho La Cảnh Lượng. Mớ dương mai này mới vừa hái về, rửa bọn nó qua một lần nước, sau đó bỏ vào rổ cho ráo nước, chờ bọt nước ngoài trái dương mai khô rồi, có thể ngâm vào trong rượu trắng.

“Ái chà! Dương mai nhà cậu ngọt thật! Bọn anh ở Đồng thành cũng chưa ăn qua dương mai ngon như vầy!”. Mới vừa ăn một trái dương mai, La Cảnh Lượng liền lớn tiếng khen.

“Ăn được chứ?”. LaMông cười cười.

“Dương mai này trồng tốt thật!”. La Cảnh Lượng lại ăn hai trái dương mai, thấp giọng hỏi La Mông, nói: “Các cậu đây là có phương pháp phối chế hả?”.

“Phương pháp phối chế gì?”. La Mông hỏi gã ta.

“Anh nghe nhà người ta nói, hiện tại khoa học kỹ thuật khá phát triển, hoa quả muốn trồng ra vị gì, lớn bao nhiêu, độ ngọt bao nhiêu, nó đều có thể điều chỉnh, chỉ cần làm tốt phương pháp điều chế này là được”. La Cảnh Lượng dùng một bộ vẻ mặt cậu đừng làm bộ nữa nói.

“Nhà bọn em khác với bọn họ”. La Mông có chút bất đắc dĩ nói.

“Được rồi, nếu cậu không nói, anh cũng không hỏi. Đúng rồi, tối nay làng ta họp đó, cậu cần phải nhớ tới đó”. La Cảnh Lượng lại nói.

“Họp làm gì vậy?”. La Mông hỏi gã ta.

“Tối cậu tới đó liền biết”. La Cảnh Lượng nói xong liền đứng lên từ cái ghế: “Mấy trái dương mai này anh mang về cho vợ anh ăn chút”.

“Mấy trái sao đủ chớ?”. La Mông lại bốc một nắm lớn trừ trong sọt ra cho gã ta.

“Đủ rồi, đủ rồi…….”. La Cảnh Lượng một bên từ chối, một bên từ bên cạnh lấy một cái túi nhựa đựng đám dương mai này, sau đó cầm cái tô trả lại cho La Mông, lại nói với La Mông: “Tối họp cậu nhưng nhất định phải nhớ tới đó”.

“Được, tối em nhất định qua”. La Mông suy nghĩ, La Cảnh Lượng này tám phần là muốn mân mê chút gì đó ở trong làng, nhưng lại là cái loại người khiến người khác không bớt lo, bằng không cần toàn bộ dân làng cùng gã ta mở buổi họp gì chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.