Ngưu Nam

Chương 148: Chương 148




Buổi tối trong làng họp, Tiếu Thụ Lâm không có hứng thú đối loại chuyện này, liền không đi cùng La Mông, tự gã lên núi hái một chút dương mai, định lát nữa mang qua cho Tiếu lão đại.

Đừng tưởng rằng thêu hoa thoải mái, gần đây dì Vân và các cô con gái gặp một khác hhàng khá gấp gáp, tuy rằng phí giao hàng nhanh cũng khá cao, nhưng mà người quả thật là thật vất vả, trong khoảng thời gian này, Tiếu lão đại đã hoàn toàn sa vào ông chồng đâu bếp của gia đình rồi.

La Cảnh Lượng này vừa về chưa tới hai ngày liền muốn tìm toàn bộ dân làng mở cuộc họp gì đó, khiến cho người trong làng cũng có hơi bàn tán, chẳng lẽ hắn ta cũng muốn bao núi? Chính là bây giờ không khí khô nóng, hoa màu trong ruộng đều sắp chết khô rồi, bây giờ còn ai còn sẵn lòng bao núi chứ?

“Sáng nay La Cảnh Lượng tìm tôi nói muốn làm du lịch nông thôn, tôi suy xét một mình tôi cũng không làm chủ việc này được, tìm mọi người cùng nhau bàn bạc một chút”. Trên sân phơi, trưởng làng La Toàn Thuận rất nhanh liền công bố đáp án.

“Ớ, du lịch nông thôn à”. Nhóm dân làng vừa nghe không phải có người bao núi, cũng không được phát tiền, nhất thời lại đều ngừng xì xào rồi.

“Mọi người đều phát biểu một chút, có ý tưởng gì đối chuyện này”. Trưởng làng La Toàn Thuận trong miệng nói như vậy, chính mình lại không hề bày tỏ thái độ.

“Nếu muốn nói chuyện này, vậy tôi đi về trước đây”. Lúc này một ông lão trong làng tên là La Trường Thiết, từ sân phơi đứng lên liền muốn đi.

“Ôi chao, ông nóng vội cái gì? Chờ nói xong xong việc lại đi cùng mọi người”. La Toàn Thuận giữ ông ta lại.

“Có gì để nói chứ, tôi một ông lão tám mươi tuổi còn có thể hầu hạ được những người thành phố sao? Thật làm, răng đều bị người cười rớt rồi”. La Trường Thiết nói xong cũng không phản ứng những người khác giữ lại, trực tiếp đi trở về nhà.

“Trường Thiết nói rất đúng, hiện tại làng ta cũng không chỗ kiếm tiền, làm cái thứ đó làm gì nha?”. Sau La Trường Phúc, ông nội La Trường Phúc của La Chí Phương cũng tỏ thái độ.

“Tôi cũng xem qua du lịch nông thôn trên TV rồi, dù sao cảm thấy không tốt, ông nói nếu người mình quen tới nhà ông ăn bữa cơm, đó cũng không sao, tôi chiêu đãi thật tốt, cho dù không quen, một bữa hai bữa tôi cũng tiếp đón đươc, nhưng mà cái thứ này, để người không quen biết tới trong nhà chúng ta ăn cơm, còn thu tiền người ta, vậy tôi thành cái gì rồi?’.

“Không được, không được, tôi thấy việc này không được”.

Người già trong thôn tranh nhau nói, nói đều là ý kiến phản đối, kỳ thật ý tưởng của bọn họ cũng rất đơn giản, chính là không bỏ qua thể diện được, cảm thấy bẽ mặt.

“Trời ơi, mọi người đều là quan niệm cũ rồi, hiện tại người ta đều nói phải phát triển ngành du lịch, gia tăng thua nhập của nông dân, rất nhiều nông thôn còn dựa vào cái này làm giàu mà”. Lúc này La Cảnh Lượng rốt cục không nhịn được rồi.

“Làng chúng ta trồng rau liền rất tốt”. Lại có người nói.

“Trồng rau tốt gì chứ? Cực cực khổ khổ, một ngày có thể kiếm ba năm mươi tệ không?”. La Cảnh Lượng nói.

“Sáng nay ta còn bán hơn ba trăm tệ mà”. La Trường Phúc nói. Tuy nói cũng không phải mỗi ngày đều có rau bán, nhưng mà không thảm như La Cảnh Lượng nói, năm nay nếu không bởi vì khô hạn, làng họ chỉ dựa vào bán rau có thể kiếm không ít tiền.

“Nếu chúng ta nếu có thể làm du lịch nông thôn ra dáng, cũng không chậm trễ mọi người trồng rau ạ, nên trồng rau vẫn trồng rau, hiện tại mỗi ngày kiếm bao nhiêu, sau này liền chỉ càng nhiều”.

La Cảnh Lượng không chỉ là bản thân muốn làm du lịch nông thân, còn muốn khiến mọi người trong làng làm cùng gã, gã cụ thể có tính toán gì, La Mông nghe một lát, mơ hồ có thể đoán được một ít, nhưng mà hôm nay La Cảnh Lượng này sợ là phải thất vọng rồi.

“Ài, Chiếm Phương à, em nói đi, có phải du lịch nông thôn có thể tăng thêm thu nhập hay không?”. Thấy tất cả mọi người không đáp lời, La Cảnh Lượng đành phải điểm danh.

Lại nói buổi họp hôm nay hình như có hơi không giống như dụ tính của gã, trước đó gã còn nghĩ rằng, chỉ cần vừa nói có thể kiếm nhiều tiền, người trong làng khẳng định cảm thấy hứng thú, không nghĩ tới thế nhưng còn có thể lạnh lẽo như vầy. Chủ yếu chính là bản thân gã không hiểu rõ tình thế hiện tại của làng Đại Loan, quan niệm còn dừng lại ở khi trước lúc gã rời khỏi làng Đại Loan, cảm thấy trồng trọt không kiếm được tiền, chỉ có làm ăn mới kiếm tiền nhanh, cho dù trước đó mẹ gã nói qua mấy lần, hiện tại trong làng trồng rau không tệ, gã cũng không cho là đúng.

“Chú, du lịch nông thôn bản thân chú muốn làm liền thôi đi, nhà cháu chỉ là làm bún gạo đều bận vô cùng rồi, nào có thời gian tiếp đón khách chứ”. Ngô Chiêm Phương thấy La Cảnh Lượng liền điểm tên cô trước tiên, cũng có chút mất hứng, xem cô là trái hồng mềm có thể bóp à?

“Con bé này, chính là kiến thức hạn hẹp, làm bún gạo một ngày mới kiếm bao nhiêu tiền? Nếu chú biến làng mình thành làng du lịch, làm ra danh tiếng, sau này còn lo không kiếm được tiền?”. Ngay cả Ngô Chiêm Phương cũng không nể mặt gã, La Cảnh Lượng không khỏi có hơi căm tức.

“Chú, không phải cháu nói chú, quan niệm của chú sớm đều quá hạn rồi, một lòng một dạ hướng tiền đi, đó đều là qua niệm cũ mấy chục năm rồi, người bây giờ chú ý chất lượng sinh hoạt, chú trọng hoàn cảnh sinh hoạt, chú phần phật kéo người bên ngoài tới làng chúng ta, lại tiếp đón từng đám từng đám khách hướng trong nhà chính mình, chất lượng sinh hoạt còn có thể cao sao?”. Gần đây quan hệ của thằng nhóc La Minh Huy và Ngô Chiêm Phương rất tốt, lúc này liền ra mặt thay cô.

“Được rồi, được rồi, các người đều không làm, một mình tôi làm, trường làng à, tôi phải về quê muốn làm du lịch nông thôn, kéo kinh tế làng ta đi lên, anh sẽ ủng hộ tôi chứ?”. Lúc này cơn tức của La Cảnh Lượng còn rất lớn.

“Nếu có thể ủng hộ, tôi khẳng định ủng chộ chú”. La Toàn Thuận đây là kiểu nói ba phải.

“La Mông à, cậu là người làm tốt nhất bây giờ làng ta, cậu không ủng hộ tôi làm việc này sao?”. La Cảnh Lượng lại hỏi La Mông.

La Mông cũng không muốn đắc tội với người khác, nhất là người trong làng, có thể hòa hòa thuận thuận tự nhiên là tốt nhất, chẳng qua lúc này, cũng không phải do anh không tỏ thái độ, càng không thể giống trưởng làng La Toàn Thuận nói qua quít liền qua chuyện, tình huống của anh và La Toàn Thuận căn bản khác biệt.

“Tôi không ủng hộ việc này được”.

La Mông vừa nói lời này, dân làng ở đây đều có chút kinh ngạc, mới nãy lúc La Cảnh Lượng và Ngô Chiêm Phương, La Minh Huy nổi lên tranh chấp, bọn họ cũng đều không coi là gì cả, lúc này một câu của La Mông, người trên sân phơi liền đều im bặt rồi, lòng nói, trời ơi má ơi, đây là muốn nổi lên mâu thuẫn lớn nha.

“Tại sao cậu không ủng hộ được”. La Cảnh Lượng trừng lớn mắt, oán hận hỏi.

“Anh cũng không thể trách tôi việc này được, tôi không nói cái khác, tôi liền hỏi anh một vấn đề, những người thành phố này tới đây, ngoại trừ ăn cơm, anh còn định dẫn bọn họ đi đâu chơi?”. La Mông hỏi gã ta.

Lúc mới đầu La Mông còn chưa nắm được trọng điểm của việc này, nhưng mà nghĩ sâu một chút, thật cũng không phức tạp lắm, hôm nay nếu La Cảnh Lượng có thể kích động mọi người của làng họ muốn làm du lịch nông thôn, tới khi đó đối mặt người của cả một làng, La Mông thật đúng là phải suy tính lại, nhưng mà bây giờ liền một mình gã ta, dám đánh chủ ý tới trên sản nghiệp của chính mình, La Mông tự nhiên là sẽ không nương tay.

“……..”. La Cảnh Lượng giật giật miệng, chung quy chưa nói nói ra cái gì, tính toán của chính mình đều bị người ta nhìn thấu tồi, bây giờ còn có thể nói cái gì?

“Người ta tới du lịch nông thôn, không có khả năng ăn bữa cơm liền đi, nếu như vậy người ta trực tiếp tới quán cơm, tới chỗ chúng ta làm gì? Nói trắng ra là, hiện tại làng Đại Loan chúng ta chỗ có thể dẫn người tham quan cũng liền là mấy chỗ thôi, tôi nói thẳng với mọi người”. Nếu nói đều nói đến nước này rồi, La Mông cũng liền không che giấu nữa, miễn cho sau này lại có người đánh loại chủ ý này: “Chỗ đầu tiên chính là cái cối giã gạo bằng sức gió của Ngô Chiêm Phương vừa mới xay xong, bây giờ người bình thường ngay cả cối giã gạo bằng sức nước cũng chưa thấy qua, cô ấy làm một cái cối giã gạo bằng sức gió như vậy, quả thật rất hiếm lạ”.

“Sau đó chính là cái Ngưu Vương trang của tôi, lại tới chính là bên Lò rèn còn có thể xem xem bồ câu, năm nay làng chúng ta mới vừa xây đập chứa nước còn có thể bơi thuyền bên trong, lại nói tiếp, ngoại trừ cối xay bằng sức gió, ba cái đằng sau đều là của nhà chúng tôi, nhà anh muốn làm du lịch nông thôn, lại muốn đem nhà của tôi làm công viên cho người ta dạo chơi, anh bảo tôi làm sao ủng hộ việc này?”.

La Mông tự cảm thấy lời này nói ra không coi như nặng lời, có người gõ bàn tính tới trên đầu anh, nếu như anh cứ nhiệt tình giúp đỡ mọi người hòa khí phát tài, sau này nhưng liền thật liền bị người ta coi mình là kẻ coi tiền như rác rồi.

“Trưởng làng anh xem, tôi liền làm không nổi du lịch nông thôn này?”. La Cảnh Lượng nhìn về phía La Toàn Thuận, gã cảm thấy đề nghị hôm nay của chính mình, không chỉ có có thể làm cho nhà gã làm giàu, còn có thể kéo toàn bộ dân làng làm giàu, không nghĩ tới không chỉ có là nhóm dân làng phản ứng thường thường, càng tại chỗ La Mông chạm phải cái đinh rắn, gã cho rằng chính mình hoàn toàn có lý do cảm thấy phẫn nộ.

“Ái chà, Cảnh Lượng à, chú thấy đó, đó dù sao cũng là địa phương của cháu ấy, nếu không chú liền tự làm cái du lịch nông thôn, đừng kéo người tới chỗ cháu ấy?”. Trong lòng La Toàn Thuận cũng hiểu được tên La Cảnh Lượng này không phúc hậu, thời đại đánh địa chủ ăn hôi đã sớm trôi qua rồi, đỉnh núi người ta tu sửa tốt đó là bản lĩnh của bản thân người ta, nếu gã muốn ăn ké, đó còn phải cần người ta cam tâm tình nguyện?

“Cái gì cũng không được, còn làm cái rắm”. La Cảnh Lượng nói xong ngồi xuống ghế, không lên tiếng.

“Chú còn lí sự à!”. Lúc này La Hán Vinh nói: “Nếu mỗi người đều giống như chú vậy, sau này ai còn dám lập nghiệp ở làng chúng ta chứ?”.

“Tôi thì sao? Tôi đưa chủ ý này cũng là vì tốt cho làng chúng ta!”. La Cảnh Lượng khá ấm ức.

“Chú thì sao à? Chú liền không nên đánh chủ ý tới trên đầu người ta! Nếu mỗi người đều giống như chú vậy, sau này làng chúng ta liền ai đều đừng phát triển rồi, toàn bộ làng cùng chết chùm rồi!”. La Hán Vinh quát.

Mới nãy La Hán Vinh cũng là sau khi nghe xong lời nói của La Mông, mới hiểu được tính toán của gã này, việc này phải nói tới trước đây, nếu người trong làng họ không nhờ phúc của La Mông kiếm được chút tiền, nếu trên Ngưu Vương trang không có Ngưu vương trấn giữ, nếu La Mông không có tầng quan hệ này cùng Tiếu lão đại, phát triển của sự tình này thật đúng là khó nói.

Trước đât lúc trong làng nghèo khó, vừa nghe tới kiếm tiền những người này liền nóng đầu, đơn phương trưng dụng Ngưu Vương trang thành một trong điểm phong cảnh trong làng dùng để phát triển du lịch nông thôn, cũng không phải không có khả năng, khi đó nếu La Mông dám nói không, chính là đối nghịch cùng toàn bộ dân làng.

“Bỏ đi, bỏ đi đều đừng nói nữa, này coi như hết chuyện, mọi người liền đi về đi, về đề xuất của Cảnh Lượng, chuyện muốn làm du lịch nông thôn, mọi người trở về cũng đều ngẫm lại, xem xem còn có ý kiến hay gì khác không”. Nói đều nói tới mức này rồi, tiếp tụccũng liền không có gì hay để nói nữa, La Toàn Thuận nói hai câu lấy lệ, bảo mọi người đều tan đi.

Sau khi người trong làng tan họp, cũng không dể việc này ở trong lòng lắm, dù sao hiện tại bọn họ mỗi ngày chỉ dựa vào bán rau, thời điểm tốt một ngày có thể thu vào mấy trăm tệ, đối với La Cảnh Lượng nói mở du lịch nông thôn kiếm tiền, mọi người liền cũng không để bụng lắm, có mấy người động tâm, cũng đều không đứng ra tỏ thái độ, anh muốn ủng hộ La Cảnh Lượng làm du lịch nông thôn, vậy sau này còn lên Ngưu Vương trang chở phân trâu được sao?

Tối muộn La Mông đi về vừa nói chuyện này với Tiếu Thụ Lâm, Tiếu Thụ Lâm liền nói: “Sau này người này sẽ không có ý xấu gì với bọn mình chứ?”.

“Còn chưa tới mức này”. Người trong làng cãi nhau mâu thuẫn đó là thường có, bình thường cũng chính là ngoài miệng nói vài câu khó nghe, chỉ có thể xem như mâu thuẫn mà thôi, khá dễ dàng hòa giải, nếu như thay đổi thành hành động, ví dụ như tháo nước của ruộng nhà người ta, hạ thuốc diệt chuột cho gà nhà người ta và vân vân, thì chính là phải kết thù kết oán, người bình thường cũng sẽ không làm ra loại chuyện này, thậm chí người có loại ý tưởng này đều cực kỳ ít.

“Cậu vẫn là cẩn thận một chút”. Cha Tiếu Thụ Lâm là xã hội đen, chuyện loạn xạ gì đều gặp qua, cho nên tâm lý đề phòng cũng liền nặng một ít.

Tuy rằng La Mông không có nghĩ nghiêm trọng như Tiếu Thụ Lâm vậy, nhưng mà anh cũng hiểu được tối thiểu ở trong vòng mấy tháng, quan hệ của anh và La Cảnh Lượng kia hẳn là đều sẽ khá căng thẳng.

Nhưng hai người bọn họ ai cũng không có thể nghĩ tới, lúc này mới vừa qua hai ngày, La Cảnh Lượng lại tới Ngưu Vương trang, nói là muốn mời La Mông uống rượu, tới buổi tối, La Mông không có đúng giờ đi qua, bên đó lại cón cực kỳ nhiệt tình gọi vài cú điện thoại qua hối thúc.

Tiếu Thụ Lâm hoàn toàn nhìn không thấu việc này, tên kia sẽ không là chuẩn bị bỏ độc vào trong rượu và thức ăn chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.