Cai tù nhìn Vu Tử Thạc một cái rồi đeo còng tay lên cho y, ánh mắt đó tựa hồ đang khó hiểu người như y sao lại vào tù. Khi rời khỏi không phải chỉ có ánh mắt một người chuyển sang y, mà y vẫn cười thong dong như thế, bình thản vô cùng, như lúc y tới.
Từ khu hóng mát tới phòng gặp phải qua một con đường dài, Vu Tử Thạc gặp Karp ở đây, rõ ràng bọn họ phải đi hai nơi khác nhau, có cai tù đi theo cũng không tiện chào hỏi, dứt khoát gật đầu, tiếp theo chia đường mà đi.
Khi mở cửa, ánh sáng trắng trong bên ngoài rọi vào, Giang Hằng giống như một ngọn núi ngồi bất động sau lớp kính chống đạn, thấy Vu Tử Thạc bước về phía này, hắn nháy mắt với người bên cạnh, cai tù liền đi khỏi. Vu Tử Thạc vừa cảm thán sức quyến rũ của người có tiền thì rất lớn, vừa đi tới kéo ghế ngồi xuống, cười cười xin lỗi, “Tôi biết anh sẽ tới thăm tôi.”
“Hử? Thử nói xem có gì anh không biết.” Đây tuyệt đối là thái độ không mấy tốt lành, bình thường mà nói chỉ khi Vu Tử Thạc làm chuyện gì khiến Giang Hằng rất bất mãn hắn mới dùng giọng điệu này nói chuyện. “Một mình anh chạy tới chỗ quỷ này nghỉ mát, mà ngoài kia thì có một đám người vì phối hợp với sự tùy tiện của anh mà bận điên rồi.” Thấy sát thủ tựa hồ sống không tồi, Giang Hằng cũng không dự định khắc chế tức giận của mình, hắn càng nói càng nhanh, “Có lẽ để tôi hỏi anh, cuộc sống trong tù tốt không? Không bằng tôi buông tay không lo để anh chơi cho đủ?”
“Tôi biết là tôi không đúng.” Vẻ xin lỗi trong mắt càng đậm, Vu Tử Thạc biết lần này y thật sự chọc giận Giang Hằng, “Nhưng anh từng nói anh sẽ không buông tay, thế nào, lẽ nào anh muốn thu câu đó lại?”
Chỉ có lúc này y mới biểu hiện ra giống một đứa nhỏ làm sai! Vu Tử Thạc vừa nói xong, sắc mặt Giang Hằng càng đen, thời gian này hắn luôn che giấu tâm trạng của mình rất tốt, nhưng gặp được Vu Tử Thạc rồi, hắn không cách nào tiếp tục che giấu nữa, những cảm giác tức giận hối hận chán nản vân vân cùng tụ lại rồi bùng phát.
“Biết là không đúng anh còn làm vậy?” Giang Hằng đứng bật dậy, cánh tay vỗ lên bàn, gầm lớn chấn động làm Vu Tử Thạc ngã ra sau.
Cai tù chỗ xa thổi còi cảnh cáo, thầm nghĩ phạm nhân này rốt cuộc làm chuyện ác đức cỡ nào, có thể khiến FBI tức giận thành như vậy.
Cố khống chế tâm trạng của mình, Giang Hằng ngồi lại, “Tại sao giấu tôi một mình đi tìm Gimson?”
“Chuyện đến quá đột ngột, một giây trước khi bị bắt tôi mới biết.” Y bình tĩnh giải thích, ánh mắt né tới né lui.
“Ý của anh là nếu kịp, anh sẽ để tôi biết, hay là nói sau khi anh xử lý xong tất cả thì sẽ cho tôi biết?” Ánh mắt Giang Hằng luôn nhìn chằm chằm vào Vu Tử Thạc, từ nụ cười đông cứng nửa giây của đối phương, có thể thấy vấn đề của hắn nói trúng tim đen.
Vu Tử Thạc liếm môi lắc đầu, nói trúng phóc sự việc quả là sở trường của Giang Hằng, “Tôi không thể, Giang Hằng.”
“Không thể gì?” Ánh mắt truy hỏi theo sát.
“Tôi không thể để anh làm vậy.” Y quay lại nhìn thẳng vào hắn.
“Vì ông ta là thầy của anh sao?” Khẽ nhướng mày, ánh mắt Giang Hằng dần biến lạnh.
“Tôi không muốn để anh giết người.” Híp mắt lại, Vu Tử Thạc tiến sát lớp kính chống đạn, nụ cười của y nhạt đi không ít, nhưng rất nguyên thủy, rất thuần túy, “Nhớ chứ, tôi từng nói, đừng làm bẩn tay anh?”
__ Chuyện nguy hiểm cứ để tôi làm, anh không thích hợp làm chuyện này.
Thì ra đó là lời thật lòng của y. Bị một dòng nhiệt nóng tấn công lòng, Giang Hằng nhìn y, há miệng, nhưng không nói được gì, cuối cùng nhắm mắt lại, thở dài nặng nề.
Căn phòng thoáng chốc yên tĩnh, dáng vẻ Giang Hằng đỡ trán trông như thể hắn muốn tan vỡ. “Tôi không muốn báo thù nữa, Vu Tử Thạc.”
Mí mắt nóng lên, Vu Tử Thạc đột nhiên che miệng, “Xin lỗi, anh nói gì?”
Ngẩng mắt lên, trong đôi mắt tràn đầy mệt mỏi của Giang Hằng khó thể che giấu sự quan tâm, hắn lắc đầu, “Nếu cái giá là mất đi anh, tôi thừa nhận không nổi.”
“Ha, đừng lo lắng cho tôi, từ năm tám tuổi tôi đã giết người rồi, ngoài ra, tôi đã làm đặc công mười lăm năm, hai năm làm sát thủ, cho dù không có súng tôi cũng sống sót.” Đích xác, kỹ thuật bắn súng của y rất tốt, kỹ thuật cận chiến cũng không thua gì.
Nhưng hiện tại y chỉ dùng nó để làm cái cớ, “Tôi không muốn thấy anh giết người, đặc biệt là không muốn thấy anh giết người vì tôi.”
“Gimson cũng là quá khứ của tôi.” Vu Tử Thạc gõ gõ lên cửa kính, giống như muốn cách tầng ngăn cản này vuốt tay Giang Hằng, “Chăm sóc bản thân cho tốt, được chứ?”
Đại khái chỉ có thể dùng đau lòng để hình dung cảm nhận hiện tại của Giang Hằng, hắn hít thở thật sâu, mở mắt ra, dùng ánh mắt kiên quyết nhìn Vu Tử Thạc, “Tôi sẽ nghĩ cách đưa anh ra khỏi đây, tin tưởng tôi.”
Vu Tử Thạc dựa vào lưng ghế, cong môi cười, cũng nhìn hắn, “Tôi biết, tôi tin anh.”
“Thời gian đến rồi!” Cai tù đi về phía này, Giang Hằng cầm áo khoác đứng lên, không quay đầu lại nhìn y, cuộc gặp mặt kết thúc rồi, còn năm mươi lăm ngày nửa sẽ tử hình.
Thời gian tối rất nhanh, khi dùng cơm phe người da đen và phe người da trắng nảy sinh chút xích mích, nguyên nhân là một tên nhóc da đen bị cường bạo, chỉ một chốc, nơi này đã lộn xộn cả lên.
Trong phòng ăn tràn đầy tiếng chửi rủa, vũ khí đang âm thầm được truyền đi.
“Chúng ta mau đi thôi, chỗ này quá nguy hiểm.” Tay Karp vươn tới chỗ Vu Tử Thạc, miếng da nắm trong tay lóe lên tia sáng__ “Xin lỗi! Nhóc con!”
Giống như đã sớm chuẩn bị, Vu Tử Thạc cong lưng né khỏi một đao chí mạng sau gáy, nghiêng người thúc cùi chỏ vào bụng Karp, thuận thế vặn cổ tay đối phương.
Vu Tử Thạc không cảm thấy quá ngạc nhiên, vừa rồi khi gặp nhau ở hành lang, hướng Karp đi là phòng làm việc của trưởng cai tù, điều này đủ khiến y sinh nghi. Nhưng trước đó y cho rằng Karp chỉ muốn làm chút động tác nhỏ, chẳng hạn cáo mật, không ngờ lại muốn giết y, chẳng qua cũng không sao hết, trước khi tới đây y đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối diện với bất cứ tình huống đột phát nào.
Karp hoài nghi xương cốt sắp bị bóp nát, phiến dao rớt vào tay Vu Tử Thạc, trong chớp mắt cổ họng hắn đã bị mũi dao bén nhọn kê vào, giọng nói băng lạnh vang lên sau lưng: “Ai sai khiến mày?”
Phiến dao đâm vào mấy mm, phần thịt bị rạch chảy ra máu tươi, chân Karp nhũn xuống, “C… C….”
“CIA?” Vu Tử Thạc biết tình hình không tốt lắm, năm đó y đã làm không ít chuyện cho CIA, trong tay đương nhiên cũng nắm rất nhiều chứng cứ bất lợi với họ. Trước kia CIA cho rằng y đã chết rồi, nhưng khi tin tức được lan truyền, hình ảnh của y nhất định cũng bị cái đám Washington đó thấy.
“Nhóc con, mày đối với tao không tệ, tao cũng không nhẫn tâm, nhưng nếu tao không động thủ, bọn họ sẽ bắt tao chết.” Ngươi chết ta sống, trong tù có lúc chính là nơi như vậy.
“Karp, mày giết rất nhiều người, muốn mày đền mạng hình như cũng không quá đáng.” Ngữ điệu nhẹ nhàng, nắm chặt phiến dao, Vu Tử Thạc cảm thụ được một ánh mắt lạnh lẽo, quay đầu nhìn sang, là Gimson.
Gimson đứng trong một góc khá là yên tĩnh so với trung tâm khu bạo động, mặt không biểu cảm nhìn y. Giống như trước kia, y luyện tập kỹ năng Gimson dạy cho, Gimson chỉ đứng từ xa mà nhìn, trên mặt ông và trong mắt ông, vĩnh viễn không có cảm xúc.
“Tao bảo đảm tao sẽ không làm vậy nữa, mày… mày bỏ qua cho tao đi.” Karp cầu xin, “Mày, mày cũng từng giết rất nhiều người không phải sao? Chúng ta đều như nhau cả!”
“Không sai, tao từng giết rất nhiều người, nhưng tao có thể sống sót. Xin lỗi Karp, tao thật sự không thích sự phản bội.” Không đợi đối phương nói gì, Vu Tử Thạc dứt khoát đâm vào, máu bắn ra từ động mạch cổ của Karp, bắn lên trần nhà, rồi lại rơi xuống, giống như một trận mưa máu.
Lực chú ý của phạm nhân và cai tù đều bị cuộc hỗn loạn thu hút, đợi khi họ chú ý tới Karp nằm tê liệt dưới đất cùng một đống máu lên láng, Vu Tử Thạc sớm đã không còn ở đó nữa.
Y giết người trước mặt Gimson, ông biết y sẽ làm như vậy.
“Bạn tù của mày thật bất hạnh.” Tên da đen ở phòng bên cạnh nói với y, sau đó liền bị bạn phòng của mình chế nhạo, “Gebi, may mắn không tồn tại ở nơi này.”
Sau cuộc hỗn loạn tất cả mọi người đều bị đuổi về phòng của mình, thân thủ của Vu Tử Thạc nhanh như chớp điện, không ai biết người giết Karp chính là bạn tù của hắn. Trọng điểm là, hiện tại phòng tù đã trống, không biết cai tù sẽ điều ai vào đây.
“Này, nhìn kìa, con đàn bà mới tới!” Lầu hai có người hô lên, lập tức liền nổ ra một đống tạp âm__ “Trưởng cai tù Luke Mackinsey, tôi cũng muốn ở chung với đàn bà!”
“Con đàn bà này thật ngon a!”
“Trưởng cai tù, sao có thể để hai con đàn bà ở chung với nhau, như vậy không công bằng!”
“Ai có ý kiến thì vào phòng cấm bế nói chuyện?” Trưởng cai tù gầm lên, lầu hai lầu ba đồng thời yên tĩnh xuống. Hắn dẫn người mới tới đi vào phòng tù của Vu Tử Thạc, “3041, tới nhìn bạn tù mới đi.”
Vu Tử Thạc liếc nhìn ra ngoài chấn song, ánh mắt lập tức ngưng lại, người đến cười lạnh, con mắt màu ngọc lục bảo xoay chuyển trong bóng tối giống như động vật hệ mèo giảo hoạt, “Dô, chào nha, anh bạn.”
“Chỉ có chỗ này của mày còn trống.” Trưởng cai tù đi vào phân phó một tiếng, “Chăm sóc anh ta cho tốt, 3041, anh ta và mày không giống nhau. Tên này chưa từng giết người, nếu mày dám ức hiếp anh ta, tao sẽ cho mày dọn tới ở chung với Grove.”
Grove là lão đại phe phái người da đen ở đây, nghe nói tên da trắng ở chung phòng với hắn sống không quá hai tuần.
“Tôi biết, trưởng cai tù.” Nhướng nụ cười khiến người yêu thích, Vu Tử Thạc chú ý thấy khi nói câu này, hàn ý trên môi người sau lưng trưởng cai tù càng đậm.
Cửa đóng lại, đợi trưởng cai tù đi xa, Vu Tử Thạc đứng lên, cúi đầu nhìn người trước mặt mình, “Levi, anh đang làm gì?”
Giây tiếp theo, cổ áo của y bị xách lên rồi dộng mạnh vào tường, gân xanh nổi đầy trên trán Levi, hắn hạ giọng nói: “Anh nói thử xem Mũ Đen? Chạy tới chỗ này, đầu óc anh rốt cuộc xảy ra vấn đề gì hả?”