Đêm khuya, phần lớn mọi người đã chìm vào giấc ngủ, trong tù không cảm giác được sự khác biệt ngày đêm quá rõ ràng, tù nhân cách vách còn đang cao giọng bình luận vị bác sĩ nữ mới tới phòng khám xinh đẹp thế nào.
Levi Ansel ngồi trên giường, hai chân gác cao, trên mặt hắn có vết thương, kẻ gây nên đương nhiên là sát thủ ở tầng dưới, bọn họ vừa có một cuộc giao lưu bằng nắm đấm, cho đến khi cai tù chạy tới cầm côn gõ vào song cửa muốn bọn họ dừng tay.
“Tên tù trước kia ở đây là anh giết hả?”
Vu Tử Thạc nghiêng đầu nhìn lên, vẻ mặt vui đùa. “Nó muốn giết tôi.”
“Tôi còn cho rằng hứng thú của anh là cứu người bị nạn.” Levi đổi tư tế, nằm úp trên giường, nhìn xuống chỗ sát thủ, thân hình trong bóng đêm giống như một con mèo ưu nhã.
“Tôi không phải là anh hùng.” Vu Tử Thạc ôm gối xử lý vết thương trên chân, Levi đánh nhau chưa từng biết chịu thua, y đương nhiên cũng không thể toàn thân trở lui. “Khi bắt đầu làm công việc này tôi đã biết tôi không cứu được tất cả mọi người, khi có người uy hiếp tới sinh mạng của tôi, sự an toàn của bạn tôi, tôi sẽ giết họ.”
Nghe y nói vậy, Levi cười khặc khặc, đụng tới vết thương trên mặt, nhất thời hít một hơi: “Này, biết tại sao Michael J Scofield vượt ngục lại cực khổ như thế không?”
Đó là tên nam chính trong bộ phim điện ảnh [Vượt ngục] nổi tiếng mấy năm trước.
Bỏ chân xuống, Vu Tử Thạc sờ sờ cằm, “Vì sở trường của anh ta là đọc sách.”
“Có nguyên nhân này, nhưng nó không phải quan trọng nhất.” Levi liếm môi, con mắt đảo ra song cửa, “Vì anh ta không có hậu thuẫn, chỉ có thể đem hy vọng ký thác lên người một đám phạm nhân không thể khống chế.”
Câu nói này khiến Vu Tử Thạc không thể nhịn cười, “Hiện tại chúng ta cũng là phạm nhân.” Sau đó y nghiêm mặt: “Xin lỗi vì kéo anh vào đây.”
“Vậy thì sao? Trừ khi là chúng ta tự muốn vào, chứ ai có thể bắt chúng ta?” Levi chống một tay lên giường, nhảy xuống tầng dưới, ngồi sóng vai với Vu Tử Thạc, “Chúng ta không phải phạm nhân, mà là kẻ phạm tội. Chỉ có kẻ đã rớt xuống đáy không còn thuốc chữa mới bị bắt.”
“Tuy thường làm ra những chuyện không phù hợp quy củ, nhưng chúng ta dù sao cũng là người, có máu có thịt, biết nghĩa khí, đồng tình kẻ yếu, biết làm chuyện tốt.” Giọng nói như băng lạnh đang dần tan ra, con mắt màu ngọc lục bảo lấp lánh tia sáng, Levi nói tiếp, “Fay, hiện tại rất nhiều người đều đang cố gắng nghĩ cách đưa anh ra khỏi đây, nhưng anh không cần cảm thấy áy náy, anh cũng vì họ làm chuyện tương tự.”
Nói xong, Levi vỗ vai Vu Tử Thạc, rất nhanh lại leo lên tầng trên, đột nhiên, hắn thò đầu ra, chỉ ngón tay vào sát thủ ở tầng dưới, “Ngày mai tôi khẳng định sẽ quên những gì mình nói, tốt nhất anh cũng nên quên đi.”
____
Tắt đèn, khi Giang Hằng ra khỏi phòng làm việc, Damon Myron đang đứng ngoài cửa chờ hắn, mái tóc vàng chói mắt như một biểu tượng bị máy điều hòa thổi nhẹ, “Thanh tra Lederman, tôi nghe nói anh đã đi thăm Mũ Đen.”
Damon là người duy nhất biết quan hệ của hắn và Mũ Đen, nhưng đối với việc Giang Hằng trở lại FBI, hắn vẫn bảo trì trầm mặc.
“Charlie có một khuyết điểm, anh ta quá dễ tin tưởng người khác.” Con mắt màu xám híp lại, “Chỉ cần trong ấn tượng của anh ta đó là người tốt, thì Charlie sẽ không hoài nghi nhiều.”
“Anh đang ám chỉ vụ nổ ở Las Vegas sao?” Lúc đó Khôngren Charlie đã nghe theo đề nghị của Damon Myron mới đưa ra quyết định sai lầm. Giang Hằng từng điều tra chuyện này, bao gồm cả một đống án lừa gạt mà Damon đã phạm.
“Cho nên hiện tại chúng ta muốn bàn chuyện này?” Damon không cao hứng trề môi, “Nếu tôi nói quan hệ của anh và Mũ Đen cho Charlie, anh nghĩ sẽ có hậu quả thế nào?”
“Vậy tại sao anh không làm thế?” Trên mặt Giang Hằng nhìn không ra một chút dao động nào.
“Vì tôi không có chứng cứ trực tiếp.” Damon nhún vai, con mắt chợt tối đi, “Nhưng tôi có từng điều tra một chút, chỉ cần nghĩ cách liên hệ chúng lại với nhau…”
“Rất may, tôi cũng điều tra một ít.” Giang Hằng ngắt lời Damon, mở văn kiện trong tay, “Khi vụ án lừa gạt năm 89 và năm 94 ầm ĩ, anh rất được hoan nghênh, đa số người bị hại thậm chí không muốn đứng ra tố cáo anh, nhưng đáng tiếc là, thời gian dài trôi qua người nguyện ý cung cấp chứng cứ cũng không phải không có.”
“Anh Damon, tôi khuyên anh đừng làm thế, vì nếu tôi bị bắt, thì bưu kiện có toàn bộ chứng cớ phạm tội của anh cũng được gửi vào hòm thư của từng thanh tra FBI.” Sự thật chứng minh Giang Hằng không chỉ là một hacker tài giỏi, hắn đồng thời cũng là một người làm ăn giỏi phán đoán, “Có lẽ hiện tại anh có thể nói với Khôngren Charlie tôi là ai, nhưng tôi nhất định sẽ không tiếc sức lực kéo anh xuống nước, cùng anh đồng quy ư tận.”
Cụt hứng nhíu mày, Damon quay mặt đi, “Tôi còn cho rằng anh cao cả lắm chứ.”
“Tôi từ trước tới nay đều không phải là anh hùng, tôi chỉ muốn cứu người quan trọng nhất của mình.” Trịnh trọng nói xong, Giang Hằng quay người đi, thang máy mở ra, hắn biến mất sau cánh cửa thang máy dần đóng lại.
Thời gian đang trôi đi rất nhanh, nhắm mắt lại, từ tối đến sáng dường như chỉ có mấy giây.
“Anh đang làm gì?” Vu Tử Thạc mở mắt ra, thấy Levi đứng ngây người trước bồn nước. Trong tay hắn là chiếc bàn chải ngắn__ nếu được mài nhọn khúc nhựa sẽ trở thành vũ khí rất tốt, cho nên sau năm 05 có không ít nhà tù đổi bàn chải răng thành dạng cán ngắn. Nhưng không có trét kem đánh răng.
“Kem đánh răng có độc.” Levi là cao thủ dùng độc, đối với bất cứ mùi hương bất thường nào cũng vô cùng mẫn cảm.
Vu Tử Thạc đi tới, thấy kem đánh răng trong bồn rửa cùng vài con ruồi đã chết, không nhịn được nhíu mày, “Karp không đắc thủ, bọn họ lại áp dụng hành động mới.”
Lắc lắc đầu, Levi ném tuýp kem đánh răng đi, “Có phải là anh đã đội mũ xanh cho trưởng cai tù rồi không?”
“Hiện tại tôi thật sự có dự định đó.” Cười cười, Vu Tử Thạc nghe tiếng bước chân trên hành lang, nhìn kem đánh răng dưới đất, “Tôi có chủ ý hay, thứ này hiệu quả thế nào?”
“Độc được mãn tính, người Trung Quốc đặc cho nó cái tên là nha phiến, khi nồng độ cao có thể dẫn tới tê liệt tim mạch.”
Levi ôm tay nói: “Cho nên nếu anh chết, bọn họ sẽ nói anh hít thuốc phiện quá liều. Kiểm nghiệm tử thi chỉ có thể kiểm ra thành phần morphine.”
Trong lúc hắn nói chuyện, Vu Tử Thạc đã nặn một khúc kem ra, dùng ngón tay nhét vào miệng, Levi thấy hành động đó, cả người cứng lại: “Anh làm gì vậy!”
“Mở cửa trạm xá.” Bình tĩnh phủ kem đánh răng lên, y nhắm mắt chờ đợi. Thời gian trôi đi từng phút từng giây, một khắc sau, trán Vu Tử Thạc đổ ra mồ hôi, triệu chứng tới thật nhanh, hai chân tê dại ngã ngồi xuống, tay cũng bắt đầu co giật, cả người cuộn thành một cục.
“Cứu mạng!!!” Levi quả thật bị điệu bộ của y dọa sợ, vỗ mạnh vào song cửa, hô lớn: “Ai tới cứu anh ta kìa!!!”
Dịch thể trong suốt nhỏ giọt theo ống truyền chảy xuống, chân mày Vu Tử Thạc nhẹ run, đập vào mắt là trần nhà màu trắng của bệnh xá. Bên cạnh là tiếng nói quen thuộc, “Sao tôi không biết cậu lại là người theo chủ nhĩa mạo hiểm?”
Y quay đầu qua, thấy chủ nhân giọng nói, mỉm cười đáp: “Tôi cũng không biết chị có chứng nhận tư cách bác sĩ.”
“Một phát tiếp nhận 20mg nicotine, cậu định nằm gai nếm mật, hay tự tìm đường chết?!” Enya Pirlo quay người lại đối diện y, ống tiêm trong tay lộ trong không khí, không nói gì tiêm thẳng vảo tay y, cô cảm thấy bản thân hiện tại sắp bị chọc tức phát điên.
“Dưng không lại xuất hiện ở đây sẽ khiến người nghi ngờ. Nhưng tôi cần gặp chị một lần, Enya.” Tiêm đường gluco xong, Vu Tử Thạc cảm thấy sức lực nhanh chóng hồi phục. “Người của CIA đang ở đây. Nếu để họ phát hiện chị còn sống, chị sẽ rất nguy hiểm.”
“Tôi hiểu cách làm này, là Renton Wesley”__ Từng là thượng cấp của họ, Wesley giống như một con sói, người bị hắn cắn phải cho dù không chết, tuyệt đối cũng hận vì còn sống.
Trong mắt Enya đột nhiên nổi lên vẻ hứng thú, “Vậy không phải rất tốt sao Arthur, thượng đế đưa Wesley tới trước mặt chúng ta rồi.”
Lúc đó người ly gián cô và Arthur chính là thượng cấp cũ Arthur Randell, Enya đi Washington là để tìm hắn, nếu nói Enya có một danh sách kẻ thù, thì Wesley sẽ đứng ở ba hạng đầu.
“Yên tâm, tôi tới trực hộ, nơi này không có tư liệu của tôi.” Enya tiêm một mũi an thần cho y, trong mắt Vu Tử Thạc hiện lên chút đồng tình, “Vậy bác sĩ vốn dĩ đâu?”
Enya nhìn trần nhà, “Cậu là chỉ cô nhóc bị nhốt trong tầng hầm nhà tôi sao? Cậu yên tâm, tôi để đủ thức ăn và nước uống cho cô ta, chỉ cần cô ta không dự định tuyệt thực hoặc tự sát, thì không chết được.”
Không thẹn là Enya, chuyện cô muốn làm hầu như không ai có thể ngăn cản, Vu Tử Thạc không định khuyên nhủ cô, “Được thôi, lưu lại nửa cái mạng của Wesley, tôi muốn đạp mông hắn.”
“Đúng rồi, tôi có thứ phải đưa cho cậu.” Enya lấy một bằng chứng nhận công tác trong túi ra, “Phải nói trước, tôi tới đây không phải để giúp cậu, tôi chỉ muốn tiêu diệt toàn bộ CIA truy tới cửa tìm cậu.”
“Tôi đã từng nói rồi, chị muốn báo thù tôi không cản chị.” Chứng nhận giả không chút sơ sót chính là do Sarah Granollers làm ra, để sát mũi có thể ngửi được mùi thuốc màu. Kim chỉ giờ trên đồng hồ đang chỉ bốn giờ, Vu Tử Thạc mang giày vào xuống giường, “Nhưng nếu chị chết rồi, quan hệ của chúng ta sẽ không thể nào bù đắp nữa. Enya, nhớ kỹ câu này của tôi.”