Nguy Hiểm Cự Ly

Chương 147: Chương 147: Dốc Bầu Tâm Sự.




Đêm khuya, bên bàn ăn gọn gàng, Vu Tử Thạc và Giang Hằng ngồi đối diện nhau, không có thức ăn điểm xuyết, trên bàn chỉ bày hai chiếc ly thủy tinh cổ cao. Giang Hằng mở nút chai, hương rượu màu đỏ đào lan tràn trong không khí. Vu Tử Thạc nhếch môi, cười không mang ý tốt. “Đừng cho rằng tôi không biết anh đang mưu tính cái gì.”

“Thế giới hai người của tôi và anh phải cần mưu tính kỹ lưỡng một chút, đừng quên, đây là lần đầu tiên tôi qua đêm ở nhà anh.” Trước đây đều là sát thủ được mời vào thế giới của hacker, hiện tại giống như tất cả đều đã đảo điên. Giang Hằng thích lời mời này, đối với hắn mà nói, thời gian tốt đẹp không những không thể bỏ qua, mà càng đáng giá để phí tâm chuẩn bị một phen.

“Lần đầu tiên.” Vu Tử Thạc hàm ý sâu xa nghiến chặt từ đơn này, y dựa vào lưng ghế, “Không có súng, không có số hiệu, không có ủy thác, thật đáng giá.”

“Đích thật rất đáng.” Rót rượu vào hai ly, Giang Hằng nâng ly: “Cạn ly vì sự an tĩnh.”

“Cạn ly.”

Hai chiếc ly va vào nhau tạo ra âm thanh dễ nghe.

Bất luận ngày mai sẽ gặp phải cái gì, ít nhất tối nay, không ai có thể quấy nhiễu bọn họ.

Uống một hớp rượu, Giang Hằng lấy khăn tay ra lau miệng, ánh mắt nghiêm túc đã mở đầu cho lời tiếp theo: “Câu chuyện của anh còn chưa kể xong.”

“Rất cần thiết sao? Đó đều là chuyện của tôi…” Câu sau bị Giang Hằng rướn người qua bàn hôn lại, Giang Hằng nâng mặt Vu Tử Thạc lên, cánh tay vuốt lên tóc y, “Cần thiết, tối nay anh là của tôi, chuyện của anh cũng là của tôi.”

Một câu tuyên ngôn chiếm hữu khiến sát thủ hơi ngạc nhiên, y cười nhún vai, không kìm được cảm thấy trong căn phòng không có hơi ấm đã dần nóng lên kỳ lạ. “Tôi không nhớ rõ, đó đều là chuyện khi còn rất nhỏ.” Vì biểu đạt bản thân tuyệt đối không phải đang phô diễn, Vu Tử Thạc hiếm khi còn giải thích thêm sau câu nói của mình. “Không bằng chúng ta nói tới chuyện xảy ra trong thời gian này đi. Anh đi tắm trước, cảm giác mặt áo choàng tắm ngồi trên giường sẽ tốt hơn.”

“Tôi nghĩ anh sẽ không để ý vừa tắm vừa nói chuyện.” Giang Hằng hôn lên môi sát thủ, dưới đôi mày anh tuấn, con mắt màu lam phóng ra ngọn lửa nóng bỏng. “Tôi muốn cùng anh ngồi trong bồn tắm hôn nhau tới sáng.”

Câu nói trắng trợn phô trương của Giang Hằng khiến Vu Tử Thạc tê đầu, y cười lắc đầu: “Thiệt cho anh có thể nói loại câu này.”

Y bẻ ngược cổ tay Giang Hằng, kéo hắn vào phòng tắm. “Đi nào, tôi không nghĩ ra được đề nghị nào tuyệt hơn.”

Khi nút công tắc nước nóng được mở, cửa phòng tắm vẫn còn mở rộng, chẳng qua bọn họ ai cũng không có tâm tình để đóng cửa. Thân thể dán sát vào nhau, nụ hôn kịch liệt kéo dài đi kèm với hơi thở cuồng nhiệt, có cảm giác nặng nề đến chết không nghỉ.

“Tôi vô cùng bất mãn cách làm rũ bỏ trách nhiệm của anh.” Giữa kẽ hở lúc hôn nhau, Giang Hằng nghiêm túc chỉ trích. Vu Tử Thạc kéo áo khoác của hắn từ phía sau, rồi gác lên móc áo, cười: “Bất mãn? Tôi chỉ bắt chước ai đó mà thôi.”

“Vì anh quá ích kỷ, luôn một mình gánh chịu toàn bộ, chủ nghĩa anh hùng một người sớm đã không còn lưu hành rồi, anh thật sự nên đọc nhiều sách một chút, học xem cái gì là hợp tác đoàn đội.” Giang Hằng thuận tay trượt xuống trên thân trên xích lõa của đối phương, mở nút thắt lưng, rút dây nịt ra, động tác kéo khóa quần cũng nhanh chóng liền mạch. Vu Tử Thạc đương nhiên sẽ không thua hắn về tốc độ, trong chớp mắt áo sơ mi hàng hiệu giá cả trên trời đã hóa thành vải vụn trong tay y, y đè Giang Hằng lên bồn tắm, hôn ngực đối phương. “Tôi ích kỷ? Anh không thuê tôi nữa vì anh không muốn thừa nhận cảm giác mất đi, hiện tại lại bắt đầu trách tôi?”

Nắm lấy cổ chân đối phương kéo lên, sát thủ cũng theo đó ngã vào bồn tắm, bọt nước bắn tung tóe lên sàn phòng lát gạch, dưới ngọn đèn màu vàng tạo thành chuỗi hạt châu lấp lánh.

Giang Hằng ngoắt đầu giãy đôi mắt kính bị hơi nước làm mờ kia xuống, ấn thân thể Vu Tử Thạc vào trong nước, Vu Tử Thạc vặn người, con mắt màu nhạt ngưng đọng không vui. “Gì mà nói chuyện chứ, rõ ràng là muốn tính nợ? Ông chủ Giang thật thủ đoạn…”

“Anh gọi tôi là gì?” Giống như một viên đá khơi lên ngàn đợt sóng, lửa giận trong mắt thoáng chốc thiêu bùng lên, Giang Hằng siết gáy sát thủ, sức lực mạnh tới mức lưu lại vết ứ đỏ trên làn da trắng ngần. Vu Tử Thạc hết hứng trề môi, nhướng mày đáp: “Đúng đó, tôi đã bị anh sa thải rồi, hiện tại tôi nên gọi anh là gì? Giang tiên sinh? Hay là ông chủ Giang__?”

Vu Tử Thạc ngước mắt, lại chạm ngay ánh mắt âm trầm của Giang Hằng. “Anh cảm thấy tôi nói những điều này, làm những việc này, tới nơi này của anh, đều chẳng qua là vì để anh trở lại làm việc cho tôi? Sau đó nghe anh gọi tôi ông chủ?” Giọng nói trầm thấp tràn đầy vị bất mãn: “Là vậy sao? Vu Tử Thạc!”

Vu Tử Thạc không tiếp lời, có phải hay không trong lòng hai người đều rõ ràng, y là một người lý trí thực tế, vì thế y chọn lựa không tiếp tục vấn đề đầy vị khiêu chiến này, cho dù không phải y mở đầu. “Được thôi, trước đó chúng ta nói tới đâu rồi?”

“Nói tới tính toán.” Nếu có thể chuyển vấn đề đối với người đàn ông này, thì hắn đã không tên là Giang Hằng. Kéo cà vạt treo trên móc xuống cột hai tay của Vu Tử Thạc lại, cảm xúc trong mắt Giang Hằng tuyệt đối không tính là vui vẻ, hắn lạnh lùng mở miệng, “Nên tính toán món nợ cho rõ ràng thôi.”

Vị sát thủ nào đó sẽ không phải loại hình ngoan ngoãn mặc người xâu xé, y không phản kháng quá khích nào, là vì trong lúc suy tư nhanh chóng ngắn ngủi về tiền nhân hậu quả một phen, y phát giác quả thật bản thân đã đuối lý một chút, được thôi, có lẽ không chỉ là một chút.”

“Tôi nên bắt đầu từ đâu đây? Sarah Granollers anh thấy thế nào?” Giang Hằng không che giấu sự tức giận luôn bị mình nén lại, hắn từ sau lưng cắn lên vai Vu Tử Thạc, động tác của Giang Hằng tuyệt đối không tính là nhẹ nhàng, đầu vai sát thủ lập tức hiện lên vết răng đỏ sậm. “Hay bắt đầu nói từ hành lang trưng bày Hoàng Hôn?”

Giang Hằng lật người Vu Tử Thạc lại, bọt nước bắn tung lên, hắn cắn lên hầu kết của Vu Tử Thạc, hấp duyện nó, giống như đang thưởng thức mùi vị đã lâu không gặp. “A, bỏ đi, hay là nói đến phòng thí nghiệm kia vậy, anh rốt cuộc muốn người khác phải lo lắng vì anh bao nhiêu lần?”

Ánh mắt nóng cháy chạm phải con ngươi băng lạnh, bầu không khí ngưng kết giữa hai người giống như dây dẫn cháy vô hình, tay Vu Tử Thạc cuối cùng cũng giãy khỏi bó buộc của cà vạt, tư thế sẵn sàng lao lên khỏi mặt nước bóp chặt hầu kết của Giang Hằng rồi tha cả người hắn vào nước, cao giọng chấp vấn: “Vậy anh liền có lý do dùng sự chia rời để tổn thương tôi sao?!”

Đúng, tổn thương. Sát thủ xác nhận y không dùng sai từ. Cảm giác trúng đạn còn xa mới bằng cảm giác khổ sở khi Giang Hằng quay lưng bỏ đi.

“Nếu chia rời là tổn thương, vậy không bằng anh thử tính xem anh tổn thương tôi bao nhiêu lần rồi!” Câu nói tràn đầy tức giận thốt ra đầy sức nặng, Giang Hằng quả thật rất giận, kéo Vu Tử Thạc vào nước, bồn tắm màu trắng to rộng bị hai thân thể nam tính chắc nịch lấp đầy, nước bị trào ra không ít, ánh đèn và làn nước đọng chói mắt tới thế.

Trên thực tế, câu nói của Giang Hằng không tính là hoàn toàn sai, nếu lời chỉ trích lẫn nhau của họ cũng tính là phương thức dốc bầu tâm sự, vậy quả thật có thể coi như là một loại phương thức giao lưu.

Cả hai khống chế đôi tay của nhau, bọn họ hôn nhau trong nước, bọt nước từ từ nổi lên, làm cho mặt nước vốn đã lợn gợn liên tục càng lên rối loạn.

Nửa phút sau, bọn họ cùng nổi lên mặt nước để hít thở, Giang Hằng nhẹ thả lỏng tay khống chế Vu Tử Thạc, nhưng không hoàn toàn giảm đi sức lực, ánh sáng rét buốt trong mắt, Vu Tử Thạc nửa híp mắt nhìn lại hắn, ánh mắt hung ác nham hiểm, sát ý rõ ràng.

Tầm mắt đụng nhau, bọn họ đồng thời cười lạnh một tiếng.

Giang Hằng nghiêng người né khỏi cái húc gối của Vu Tử Thạc, nước trong bồn tắm làm giảm tốc độ của y. Vu Tử Thạc hơi nghiêng người né khỏi nấm đấm của Giang Hằng, thuận thế kéo, Giang Hằng bị y ném ra ngoài mặt sàn.

Hiển nhiên trong nước không phải là nơi thích hợp để đấu đá, Giang Hằng bẻ ngược cổ tay Vu Tử Thạc kéo mạnh, hai người mất trọng tâm đều ngã lên sàn.

Khi chạm đất, Vu Tử Thạc cảm thấy Giang Hằng ôm chặt mình, thân thể run lên, va chạm cùng mặt sàn, cuộc đấu tạm dừng.

Giống như mọi vật cũng ngừng lại vào khắc này, da thịt dán sát truyền tới nhiệt độ của nhau, tóc họ đều bị thấm ướt nhẹp trong trận đấu vừa rồi. Sát thủ nằm trong ngực hacker thở dốc, một lúc sau mới bình tĩnh mở mắt ra nói: “Này, sau khi gặp mặt tôi từng nói tôi vẫn yêu anh chưa?”

“Không cần nói nữa, tôi cũng yêu anh.” Sau lưng truyền tới từng trận đau, Giang Hằng thu chặt vòng tay ôm trước ngực Vu Tử Thạc.

“Nếu chúng ta ở bên nhau, điều phải cẩn thận chỉ sợ không phải là những nguy hiểm kia. Có lẽ chúng ta càng phải bận tâm làm sao để không bị đối phương giết chết mới đúng.” Vu Tử Thạc nở nụ cười vô hại, muốn thử hòa giải bầu không khí đông cứng vừa rồi.

“Nếu đối thủ là anh, tôi sớm đã chết rồi.” Giang Hằng không cảm thấy đây là trò đùa, câu trả lời của hắn rất nghiêm túc, vẻ mặt cũng chuyên chú cực điểm. Hắn đè Vu Tử Thạc xuống sàn, cắn lên miệng đối phương, hôn cuồng nhiệt, nhưng không thô bạo. “Tiếp theo anh tốt nhất nên thành thật một chút, tôi không muốn tiếp tục làm chúng ta bị thương.”

Giang Hằng nói không sai, một khi bọn họ đánh nhau, bị thương tuyệt đối không chỉ có một người, hai người đều mạnh mẽ như nhau đấu đá, nhất định không có ai có thể toàn thân trở lui.

Vu Tử Thạc cười cong miệng, tán thưởng nhìn vết ứ trên người Giang Hằng. “Tôi nhớ có người nói phải ở trong bồn tắm hôn nhau tới sáng, vậy tại sao chúng ta còn nằm trên mặt sàn lạnh lẽo này?”

Giang Hằng đứng lên mỉm cười, kéo Vu Tử Thạc vào bồn tắm, bõm__ tiếng nước lại vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.