Nguy Hiểm Cự Ly

Chương 146: Chương 146: Lặp Lại Điều Tra.




Áo blouse trắng trên người, khiến sát thủ trông giống như một thầy giáo nho nhã, Vu Tử Thạc đứng trong vườn đốt một điếu thuốc, ánh lửa đỏ hồng chợt tối chợt sáng trong trời đêm. “Nghe có vẻ hơi cố chấp, chẳng qua khá hợp tình lý.”

“Anh nên biết sự phân loại của cảnh sát đối với sát thủ, cấp một, sát thủ chính trị. Cấp hai, chủ nghĩa bản thân là trung tâm…” Giang Hằng điều chỉnh ghế ngồi, lấy túi vi tính ở ghế sau ra, mở dây kéo, lấy máy tính sách tay đặt lên đùi. Vu Tử Thạc phả một làn khói, nói tiếp: “Cấp ba, bệnh tâm thần, mà anh muốn nói vị quản lý này thuộc cấp sát thủ thứ tư: kẻ mắc chứng vọng tưởng.”

“Có lẽ trong suy nghĩ của anh ta, Ngụy Phong yêu anh ta.” Từ việc người quản lý Lando tặng quà có thể cho ra kết luận này, hắn mắc chứng vọng tưởng tình yêu, khi trình độ gia tăng, kẻ mắc bệnh có thể xuất hiện hiện tượng rối loạn thần kinh. Cảnh khởi động máy vụt qua trước mắt, Giang Hằng chống tay lên trán, sắc mặt trở nên khó xem. Kết quả cuối cùng mà tình huống này có thể dẫn tới, thông thường đều không mấy lạc quan.

“Câu chuyện tình yêu giữa người quản lý và minh tinh, lại tới những tình tiết nhàm chán như trong phim rồi.” Dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn trên thùng đựng rác, Vu Tử Thạc cảm thán đút tay vào túi, đi về phía bệnh viện. Lúc này, tin rằng phẫu thuật của Tiêu Hồng đã kết thúc.

“Chuyện nghiêm trọng hơn tưởng tượng của anh đấy, đối với loại người mắc bệnh này, một khi bọn họ nhận định đối tượng bản thân yêu điên cuồng lại phản bội, bọn họ sẽ tấn công ‘người yêu’ trong giả tưởng này.” Điều này cũng giải thích tại sao người quản lý phát hiện quan hệ của Ngụy Phong và Tiêu Hồng xong lại làm ra hành động vượt mức này, không tiếc thuê sát thủ trừ khử hai người.

“Hiện tại còn chưa thể định luận, nhưng tốt nhất anh nên đi điều tra tên Lando này.” Vu Tử Thạc đi vào hành lanh, mỗi ngày trong bệnh viện đều có rất nhiều gương mặt xa lạ, giữa đêm càng sẽ không có ai chú ý tới một người ‘có khả năng là bác sĩ đi nhầm tầng’.

“Tôi chuẩn bị lên đường rồi.” Giang Hằng đọc lướt qua mười dòng tư liệu cuối cùng, tay di chuyển chuột đột nhiên nắm chặt: “Đúng rồi, có người nói với tôi anh nói chúng ta quen biết ở địa ngục.”

“Có lẽ không tính vậy. Anh và tôi đều đã từng được chứng kiến thế nào là người của địa ngục chân chính.” Vu Tử Thạc nhớ tới câu chuyện Giang Hằng từng kể, đoạn quá khứ che giấu sau tấm lưng kiên cường.

“Lần sau tới phiên anh rồi.” Giang Hằng đóng máy tính lại, nghe được câu trả lời: “Anh chỉ cái gì?”

“Câu chuyện của anh.” Thời gian chia cách, Giang Hằng mới phát giác, hắn không thật sự hiểu rõ Vu Tử Thạc, quá khứ của sát thủ này mới là bí mật lớn nhất.

“Tôi không nhớ tôi từng có người nhà, nhưng tôi thường xuyên mơ một giấc mộng. Tôi canh giữ bên cạnh thi thể người nhà rất lâu, từ sáng tới tối, rồi lại từ tối tới sáng.” Vu Tử Thạc không cố ý che giấu quá khứ của mình, chỉ là y vẫn luôn cảm thấy không tất yếu nhắc tới. Y dừng trước cửa phòng bệnh, thì nghe Giang Hằng nói: “Anh… làm sao thuyết phục bản thân buông xuống được?”

“Thế nào, thương xót tôi sao? Đáng tiếc tôi không cảm thấy có gì cả, tôi muốn sống cuộc sống của tôi.” Vu Tử Thạc cười đẩy cửa, đồng thời cúp máy.

Giang Hằng khẽ cười, khởi động xe, Vu Tử Thạc ngỗ ngược như một cơn gió, chưa từng có thứ gì có thể quấn chân y.

Bệnh viện giữa khuya, ánh sáng le lói qua cành cây, chim chóc đã nghỉ ngơi, trên tay Tiêu Hồng là ống truyền dịch, gương mặt tuấn tú trắng nhợt tiều tụy, mái tóc dài màu đen tùy ý rũ xuống bên tai, trong đó có vài lọn tóc được nhuộm ngân bạc.

Vu Tử Thạc đi tới, nhẹ cúi người xuống, vuốt tóc Tiêu Hồng. Mí mắt Tiêu Hồng nhẹ run, chậm rãi mở mắt ra, ống chụp thở bị phủ bởi hơi sương trắng, tiếng nói hắn rất xuy yếu, trong mắt lộ ra mỏi mệt. “Anh… là…?”

“Tôi biết anh rất mệt, nhưng hiện tại tôi phải hỏi anh một vài vấn đề, anh có thể gật đầu hoặc lắc đầu coi như đáp án.” Vu Tử Thạc thu tay, khóe miệng cười nhẹ, “Anh đối với Ngụy Phong là nghiêm túc sao?”

Tiêu Hồng thở nhẹ nhắm mắt lại, cố gắng gật đầu. Ngoài cửa truyền tới tiếng gõ, Vu Tử Thạc vừa rút súng ra, vừa hỏi: “Người quản lý Lando của các anh có phải từng động tới di động của anh vào buổi chiều?”

“Anh… sao…” Xem ra đáp án đã rất rõ ràng, ngay khi cửa được mở ra, viên đạn đã bay ra khỏi nòng, nhắm vào đầu gối đối phương. Một người ngã bên cửa, Vu Tử Thạc đi nhanh tới chế trụ tay cầm súng của người đó, kéo cà vạt cột hai tay đối phương ra sau lưng. Không đợi Tiêu Hồng phát biểu cảm tưởng gì về việc này, Vu Tử Thạc đã đấm vào chuông cảnh báo bên tường, rồi biến mất sau cánh cửa.

Khi Giang Hằng nhận được điện thoại của Vu Tử Thạc, thì hắn đã đứng trước cửa phòng khách sạn của Lando. “Tôi ở ngoài phòng của Lando.”

Vu Tử Thạc cởi áo khoác blouse tùy tiện ném vào thùng rác. “Sau đó anh muốn đóng giả thành phục vụ gõ cửa sao?’

“Tôi dự định phá khóa.” Giang Hằng lấy hộp công cụ mở khóa Vu Tử Thạc đã từng đưa cho hắn, thoải mái thản nhiên nói. Tựa hồ hắn hoàn toàn đã quên hắn từng khinh bỉ loại người đột nhập phi pháp, Vu Tử Thạc cười sâu hơn, “Anh học hư rồi, ông chủ của tôi.” Y đi tới dưới đèn đường đốt một điếu thuốc. “Xem ra sau khi chuyện lần này kết thúc tôi phải mở chai sâm banh chúc mừng anh.”

“Vậy tôi phải cảm ơn sự khẳng định của anh đối với hành vi phạm pháp của mình sao?” Giang Hằng không cho là đúng nhướng mày, khi tiếng mở khóa vang lên, hắn xoay nắm tay, thuận lợi đi vào phòng.

“Có gì không tốt?” Vu Tử Thạc nhướng mày hỏi ngược. Tựa hồ kéo người nào đó vào con đường uốn éo là kết quả cho sự dung túng của hắn, mà vị đầu sỏ tội phạm này không cho rằng điều đó có gì sai.

“Trực tiếp một chút có thể tránh được rất nhiều phiền phức, hơn nữa, từ nay về sau tôi muốn đến nhà ai cũng không thành vấn đề nữa, thời khắc quan trọng nói không chừng còn có thể cứu anh một mạng.” Đối với sát thủ mà nói, dạy hacker mở khóa cho dù có sai, cũng tuyệt đối là sai lầm chính xác.

Trong phòng tối mịt, Giang Hằng mơ hồ thấy có người đang ngồi trên ghế xoay to rộng, gió ập vào qua cửa sổ mở rộng, tiếp theo là vị máu tanh nồng đậm. “Xem ra tới trễ rồi.”

Hắn đi tới kiểm tra, người đàn ông ngồi trên ghế là vị quản lý đó__ Lando, một phát súng bắn vào miệng, xuyên qua sau não. Mà hung khí thì đang ở trong tay hắn, hắn cầm súng, dưới gạt tàn trên bàn là một bức di thư.

[Xin lỗi tôi đã làm chuyện không thể tha thứ, chỉ đành lấy cái chết tạ tội.]

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Di thư và thi thể của Lando.” Giang Hằng nhẹ kéo tay áo của Lando, thấy khắp nơi đều là vết ứ do giãy dụa ẩu đả tạo ra, suy đoán. “Tôi không cho rằng đây là tự sát, tuy có người hy vọng nó sẽ giống như vậy.”

“Trong tư liệu mà cớm cho tôi có nói Lando không phải là người thông minh như thế.”

Tai nạn lần này của Ngụy Phong và Tiêu Hồng, bom định giờ trên người sát thủ, đều không phải chỉ dựa vào một người quản lý là có thể tính toán hoàn thiện, sau lưng chuyện này nhất định còn có một kẻ thao túng. Vu Tử Thạc phả hơi thuốc, đứng từ xa nhìn, bóng lưng của y giống như được gió lạnh ngưng tụ. “Có người lợi dụng tình cảm chấp nhất của Lando đối với Ngụy Phong để giăng bẫy, Lando và Tiêu Hồng đều là vật hy sinh.”

Kết luận này không có gì đáng nghi, mục tiêu của người đứng sau màn là Ngụy Phong, và liên lụy thêm vào, lại là nhà họ Ngụy. Cũng như nguyên nhân Ngụy Lĩnh gặp phải ám sát tại New York, chẳng qua lúc đó người bị lợi dụng là Miller Volland, “Xem ra đối với người đó mà nói, nhà họ Ngụy thật sự là cây kim trong mắt.”

“Vậy nên điều tra bối cảnh của nhà họ Ngụy này một chút, ít nhất chúng ta phải biết bọn họ đang làm những gì.” Vu Tử Thạc không cho rằng tập đoàn Hàng Minh của nhà họ Ngụy là hoàn toàn trong sạch, nếu như vậy, một chuỗi nguy cơ cho tới hôm nay căn bản không thể giải thích. Bọn họ tất nhiên có làm gì đó, mới dẫn đến cục diện hôm nay, “Hơn nữa, nhất định phải biết rõ ràng, hoàn chỉnh.”

Sát thủ nói không sai, cho dù hắn tin sự trong sạch của Ngụy Lĩnh và Ngụy Phong, nhưng cũng không thể bảo đảm những người khác trong nhà họ Ngụy cũng như vậy. Chẳng qua, cho dù muốn điều tra, cũng không thể để người của nhà họ Ngụy phát hiện. Giang Hằng đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại. “Tôi mua một chồng thiết bị, hiện tại còn thiếu một địa chỉ.”

Gió thổi mái tóc đã nhuộm thành màu đen, Vu Tử Thạc cười dụi tắt điếu thuốc. “Còn nhớ vị chủ nhà kia chứ?”

“Đương nhiên nhớ__ khu nhà trọ ngoại giao, nơi thương tâm của anh.” Đã cách một năm, khi nhắc tới chuyện liên quan đến Tiểu Trượng, ngược lại giống như một câu nói đùa. Giang Hằng không xác định được, việc điều tra lần này có phát triển thành tình trạng kỳ dị nhưng lại hợp lý hay không.

“Nói không sai, có người dùng súng bắn hư tủ quần áo của tôi ở đó.” Nghe được sự chế nhạo rõ ràng của Giang Hằng, Vu Tử Thạc không cảm thấy không vui, y nhướng mày lật lại nợ cũ, tựa hồ đây mới là thái độ nên có đối với chuyện đùa.

“Lát nữa gặp.” Giang Hằng không tiếp lời, chỉ nói như vậy.

Khi Vu Tử Thạc bước lên bậc cuối cùng của cầu thang, đẩy cánh cửa quen thuộc đó ra, mới hiểu lý do Giang Hằng trầm mặc, căn phòng hết sức tan hoang trong ấn tượng đã được thu dọn sạch sẽ từ lâu, tủ quần áo bị đạn bắn thành cái vợt cũng đã đổi thành cái mới, tủ áo gỗ mộc giá cả không rẻ.

Không thể nói rõ là tâm trạng gì, Vu Tử Thạc có thể cảm thấy trái tim đang đập kịch liệt trong ngực.

“Anh vẫn luôn quan tâm căn phòng này?” Nghe tiếng bước chân sau lưng, Vu Tử Thạc sờ môi dưới, đột nhiên bật cười. Giang Hằng gác tay lên vai y, trong giọng nói thấp trầm tràn đầy nhu tình: “Nơi này là nhà của anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.