Nguy Hiểm Cự Ly

Chương 124: Chương 124: Dưới Sự Trầm Mặc.




Ngọn đèn mờ ảo trong căn phòng vừa tiến hành tình sự, ngón tay Giang Hằng len vào tóc Vu Tử Thạc, dưới cự ly gần, hắn chăm chú nhìn gương mặt đối phương. Mái tóc màu nâu nhạt đã bị nhuộm thành đen, càng tô điểm thêm làn da trắng ngần của sát thủ. Vẻ mặt tự nhiên thong thả, giọng điệu bình tĩnh, nếu đây là kỹ xảo của Vu Tử Thạc, vậy khó tránh khỏi có chút sơ ý, chỉ cần lúc này trong giọng nói của y hơi mang theo trách cứ, Giang Hằng rất khó không dao động.

Vu Tử Thạc thản nhiên nhìn lại Giang Hằng, không chút để ý vẻ mặt áy náy của đối phương, “Tôi không phải cứ mắc bệnh thì liền cần người chăm sóc.”

Dù sao đây không phải lần đầu tiên, mấy năm trước Giang Hằng cũng từng bỏ đi khi y nhập viện, với cá tính của họ mà nói, điều này vô cùng bình thường hợp lý. Phàm là những thứ hợp lý, thì không nhất định phải nghiên cứu quá sâu.

“Tôi vẫn nợ anh một chuyện.” Khi ở phòng nghiên cứu dưới đất hắn từng đáp ứng, nếu Vu Tử Thạc có thể sống sót trở về, thì sẽ nói hết chuyện của mình cho y nghe. Da thịt sau lưng của Vu Tử Thạc vẫn như trong ký ức, chắc cứng và trơn láng, một khi chạm vào, thì sẽ khiến người ta không muốn buông tay, “Khi tôi còn nhỏ, người nhà luôn quen giấu tôi đi, để không ai biết đến sự tồn tại của tôi.”

Một sự tồn tại bị che giấu đã lâu, điều này giải thích tại sao Giang Hằng lại dễ dàng thoát ly khỏi dòng người như thế, mai danh ẩn tính sinh sống.

“Có một hôm tôi ngẫu nhiên về nhà, phát hiện người nhà không còn nữa.” Nói tới đây, Giang Hằng híp mắt lại, đôi mắt màu lam xuất hiện gợn sóng. Vu Tử Thạc kéo cổ áo Giang Hằng, cách lớp áo sơ mi hôn lên ngực hắn, “Để tôi đoán xem. Anh thấy được di thể của bọn họ, nhưng thậm chí anh không biết là ai làm.”

Thuận theo lồng ngực hướng lên, đầu lưỡi lướt qua cổ, Vu Tử Thạc hôn cằm Giang Hằng, tỉ mỉ thưởng thức mùi vị của hắn. “Sau đó cảm giác vô lực chưa từng có bao trùm lấy anh, anh chỉ có một ý niệm, chính là báo thù.”

Sau sự trầm mặc của Giang Hằng, là bóng tối khổng lồ của tử vong, hắn từng nói, có vài chuyện hắn không nói đương nhiên là có lý do của hắn. Hiện tại nghĩ tới cũng không sai. Hơn ba năm trước vào cái đêm dẫm phải mìn đó, câu nói ‘hiện tại tôi không thể nói với anh, vì tôi cũng không biết.’, không phải là phô diễn, mà là lúc đó Giang Hằng vẫn chưa biết được toàn bộ chân tướng.

Thuận theo cằm hướng lên, tóm lấy đôi môi đối phương. “Anh muốn dùng hết mọi biện pháp để gia nhâp vào tổ chức chính phủ, hy vọng nhờ vào khả năng của mình điều tra chân tướng nằm ở đâu. Đây cũng là nguyên nhân ban đầu anh chế tạo bộ hệ thống đó.”

Giang Hằng thầm cảm thán không hổ là Vu Tử Thạc, tuy đây không phải là câu chuyện hoàn chỉnh, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Nhìn vẻ mặt của Giang Hằng, Vu Tử Thạc đương nhiên cũng hiểu mình nói đúng.

Vật thể băng lạnh cứng rắn đỉnh vào bụng, động tác Giang Hằng hôn Vu Tử Thạc bất chợt ngừng lại, thân thể căng chặt, cơ bụng sáu múi như ẩn như hiện. Vu Tử Thạc cười dùng khẩu súng ma sát qua lại ở trước bụng Giang Hằng. “Câu chuyện không tồi, đáng tiếc anh chỉ đang muốn kéo dài thời gian.”

Trải nghiệm và bi kịch muốn báo thù với đủ màu sắc của Giang Hằng sẽ khiến người ta đồng tình, nhưng không đáng để Vu Tử Thạc quá mức chú tâm, chuyện thế này y thấy qua rất nhiều, ít nhất y từng giết mấy chục người đến báo thù, cũng giúp không ít người muốn báo thù giết người.

“Tôi đang thực hiện lời hứa.” Giang Hằng hiểu rõ phương pháp này không thể níu giữ Vu Tử Thạc quá lâu, hiện tại Vu Tử Thạc cũng không còn thỏa hiệp vì hắn nữa. Đời người giống như một chiếc đồng hồ không ngừng quay, một giờ qua đi sẽ không trở lại, đây là sự biện giải tốt nhất đối với tình trạng hiện tại của họ.

“Hơn nữa anh đừng quên, vừa rồi anh đứng cùng với vị FBI kia.” Mời một sát thủ như Vu Tử Thạc đến đây xử lý vấn đề hóc búa, thì chắc là một chủ thuê vô cùng cẩn thận cực đoan, dạng người này nhất định sẽ đứng gần đó, tận mắt nhìn thấy nhiệm vụ được hoàn thành. Sát thủ mình thuê lại đứng rất gần FBI, nhất định sẽ dấy lên lòng nghi ngờ của chủ thuê.”

“Cho nên anh cố ý nói chuyện với Damon, để người ủy thác của tôi cho rằng anh cũng là một thành viên của FBI.” Mắt Vu Tử Thạc lóe lên tia sáng lạnh, con mắt phủ đầy sát khí tỏa ra hơi thở âm lạnh. Nói chuyện với Damon, động tác rút bài poker giống như đang ra ám hiệu, sau đó lại đi tìm y, hơn nữa làm ra những động tác thân mật mà người bên cạnh khó hiểu, căn bản đều nằm trong kế hoạch của Giang Hằng!

“Xem ra hiện tại hoàn cảnh của anh không may lắm.” Cảm thấy khẩu súng chỉ mạnh vào ngực, Giang Hằng mỉm cười, trấn định như không nhìn Vu Tử Thạc. Mới đầu đây chỉ là dự định của hắn, lúc đó hắn còn không biết mục tiêu của Vu Tử Thạc là Ngụy Lĩnh.

“Đừng cho rằng tôi không biết anh đang tính toán cái gì.” Tay nhẹ nhàng đặt lên cò súng, nụ cười trên khóe miệng sát thủ mang theo hơi lạnh rét buốt. “Anh muốn cứu Ngụy Lĩnh, chẳng qua là vì anh cảm thấy mắc nợ Ngụy Lĩnh.”

Nói là mắc nợ cũng không sai, dù sao trước đó Giang Hằng đã phụ bạc Ngụy Phong. Hắn nắm cánh tay cầm súng của Vu Tử Thạc, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ đặt lên mặt đối phương. “Người ủy thác của anh nhất định sẽ tìm đến anh, cự tuyệt anh ta, sau đó lại tới tìm tôi.”

“Không, anh đừng mơ.” Giọng nói không phập phồng, lạnh lẽo giống như gió thổi qua ngoài cửa sổ.

“Vu Tử Thạc, anh có nghĩ xem tại sao thanh tra Khôngren lại xuất hiện ở đây không?” Giang Hằng bóp chặt cổ tay y, viên đạn của khẩu súng giảm thanh sượt qua người, cắm vào tủ quần áo làm bằng gỗ sau lưng. Vết thương bị rạch ra chảy lan máu, dung hợp với áo sơ mi màu đỏ sậm. Vẻ mặt của Giang Hằng không có chút thay đổi nào, giơ tay chụp lại nắm đấm của Vu Tử Thạc, “Anh không hiểu điều này nghĩa là gì sao?”

“Tôi không cần phải hiểu.” Tay giữ súng bị bẻ ngược không thể phát động toàn bộ sức lực, Vu Tử Thạc cong đầu gối nhắm vào ngực Giang Hằng. Giang Hằng nghiên người né đi, gương mặt bên phải lập tức chịu ngay một đạp mạnh bạo, đôi mắt như hồ thu bình tĩnh cuối cùng cũng lóe lên lửa giận, một đấm đáp tới cằm Vu Tử Thạc, gầm nhẹ: “Anh không có được một ngày không khiến người khác lo lắng cho anh sao!”

Lau sạch máu chảy ra khóe môi, Vu Tử Thạc cười lạnh, ánh mắt càng thêm tối đi, “Đó thật sự là quá vinh hạnh.”

“Tôi sẽ cố hết sức bảo vệ Ngụy Lĩnh, tôi cho anh một cơ hội nữa, cự tuyệt vụ ủy thác này.” Hoàn toàn là giọng điệu mệnh lệnh, Giang Hằng không định thương lượng cùng sát thủ. Hắn nhấn giọng, mang theo sự tuyệt đối. Vu Tử Thạc vẫn luôn cho rằng khi Giang Hằng dùng giọng điệu này nói chuyện với mình, lại có sự gợi cảm mà người khác không thể sánh nổi.

“Chỉ có hai khả năng để tôi chấm dứt ủy thác.” Vu Tử Thạc nhướng mày, bình tĩnh nói, “Mục tiêu chết, hoặc tôi chết.”

Quyền đấm cước đá, ai cũng không rơi xuống thế hạ phong. Giang Hằng tung một quyền ngang, đánh rớt khẩu súng của Vu Tử Thạc. “Anh muốn chết đúng không?”

“Anh cảm thấy tôi sẽ chết sao?” Ngữa ra sau né tấn công của Giang Hằng, thuận tay kéo cổ áo đối phương ném về chỗ cửa sổ. Giang Hằng xoay người giữa không trung, tay nắm lấy mép cửa sổ đứng ổn, rồi bày ra thế đánh nhau lần nữa, giày da quét xuống sàn mang theo bụi đất, tường thuật sự thật. “Đã mấy lần anh xém chết rồi.”

Trận chiến từ trên giường chuyển xuống sàn, Vu Tử Thạc cười đứng ổn lại, lặp lại từ hình dung để nhấn mạnh. “Là xém chút.”

Cùi chỏ thúc mạnh lên bị cản lại, hai cánh tay giằng co, bọn họ hầu như ở thế ngang bằng, nhưng ai cũng không dám thả lỏng một chút.

“Giang Hằng, anh thật đáng ghét.” Khi y nói câu này là nghiến răng nói ra, nếu đôi mắt thật sự biết nói chuyện, trong mắt Vu Tử Thạc có thể đã phi ra mấy ngàn cây kim.

“Anh cho rằng anh được yêu thích lắm sao?” Trả lời vô cùng bất mãn, Giang Hằng nhíu mày.

“Vậy anh thích hay không?” Tay Vu Tử Thạc đột nhiên buông lực, thuận thế nắm cổ tay Giang Hằng. Xương cổ tay truyền đến cơn đau, mồ hôi trượt xuống từ trán Giang Hằng, đầu ngữa ra sau, đập mạnh vào trán Vu Tử Thạc, hắn nhân cơ hội rút tay ra, một vết ứ thâm rõ ràng ở ngay phần cổ tay, đợi Vu Tử Thạc đứng ổn lại, súng đã chỉ vào giữa đầu, tình thế thoáng chốc nghịch chuyển, hắn nói ngắn gọn, gằn mạnh: “Thích.”

“Nhưng tôi vẫn ghét anh.” Ánh mắt đảo sang chỗ khác, Vu Tử Thạc nhún vai, đối với một đối thủ như Giang Hằng, quả nhiên không thể sơ ý.

“Tôi nhớ có người từng nói, ghét cũng là một loại của thích.” Khẩu súng dịch xuống, cuối cùng chỉ vào cổ họng đối phương, Giang Hằng dán sát vào người y, “Điều đáng may mắn là, chúng ta không ai giết được ai.”

“Sao anh lại biết?” Vu Tử Thạc nhướng mày nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo khinh thường hiếm thấy. “Anh có muốn thử không, hiện tại cho tôi một khẩu súng…”

“Vừa rồi anh đã có một khẩu súng rồi.” Giang Hằng ngắt lời, khả năng bắn súng của Vu Tử Thạc thế nào sao hắn lại không biết? Nhưng hắn còn sống, điều này nói rõ tất cả, cho dù người trước mắt muốn phủ định thế nào. Dùng súng nâng cằm đối phương, Giang Hằng hôn lên môi Vu Tử Thạc, “Còn nữa, nếu anh thật sự muốn kết thúc tất cả, anh không nên tiếp nhận ủy thác này.”

Nơi này là New York, chỉ cần có khả năng có vụ mưu sát xảy ra, bộ máy nhất định sẽ liệt ra số hiệu.

“Anh nhận ủy thác này, vì anh muốn gặp tôi.” Cuối cùng cho ra kết luận, trong mắt Giang Hằng và Vu Tử Thạc đồng thời hiện lên tia sáng dị thường.

“Cảm giác tự kỷ thật tốt. Nếu giá cả hợp lý thì ngay cả ủy thác thanh lý phần mộ tổ tiên của anh nói không chừng tôi cũng sẽ suy nghĩ.” Vu Tử Thạc cười nâng mặt Giang Hằng, ngón tay chạm vào tóc mai, mái tóc nhìn thì suông mượt nhưng lại mang theo sự cứng cáp khó thể dự đoán, nhưng không hề thô ráp.

“Anh không phải người yêu tiền, tiền bạc đối với anh mà nói vĩnh viễn chỉ là thứ phụ kiện, nếu không anh sẽ không nhận vụ ủy thác của Sarah Grano.” Hắn cứ phân tích y như vậy, giống như một tiến sĩ nghiên cứu tâm lý học, mà quả thật Giang Hằng cũng đã lấy được học vị này.

“Anh cho rằng anh rất hiểu tôi sao?” Con mắt màu nhạt che giấu tia sáng sắc nhọn, Vu Tử Thạc dùng tốc độ cực nhanh né khỏi người Giang Hằng, trong chớp mắt, y đã vút ra sau lưng hắn, cánh tay kẹp chặt cổ họng đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.