Nguy Hiểm Cự Ly

Chương 123: Chương 123: Lập Trường Đối Địch.




Vu Tử Thạc hơi vặn cổ tay, chất dịch màu đỏ nhuận trong ly tràn ra, bắn về phía Giang Hằng. Giang Hằng lùi ra sau né tránh, hạt rượu bắn tứ phía văng vào vai hắn, mùi rượu trái cây lan tràn trong không khí.

“Đừng nới với tôi anh ta là mục tiêu của anh.” Giang Hằng lập tức kéo vai Vu Tử Thạc lại, Vu Tử Thạc cười nghiêng người, vung nắm đấm ra, bờ vai đạt được tự do. “Vậy thì thế nào?”

Vu Tử Thạc đáng chết! Y cứ như con cá chạch trơn trợt!

Bộ âu phục chất liệu hảo hạng cắt may hoàn mỹ, tay Giang Hằng đi len vào dưới tay áo đối phương, cuối cùng nắm chặt cổ tay y: “Anh không thể động vào anh ta.”

“Vì anh ta là đồng đội, là bạn của anh?” Vu Tử Thạc có thể đọc được sự cảnh giác và không vui trong giọng nói của Giang Hằng, điều này khiến y cảm thấy thú vị, khóe môi cong lên, giống như khiêu chiến, “Nhưng không có quan hệ gì với tôi.”

Vu Tử Thạc rõ ràng là đang đổ dầu vào lửa, Giang Hằng vặn mạnh cổ tay y, kéo y lên lầu hai. “Chúng ta cần tìm nơi yên tĩnh nói chuyện đàng hoàng.”

“Đúng là cần nói chuyện.” Vu Tử Thạc không định phản kháng, ít nhất không phải ở đây, nếu ra tay ngay tại đại sảnh bữa tiệc, thì nhất định sẽ bị chú ý, như vậy đối với ai cũng không tốt.

Cửa phòng ngủ trên tầng hai bị Giang Hằng đi trước mở ra, trên sàn là một áo khoác vest giá cả không rẻ, còn có một chiếc khăn quàng vứt lung tung. Nghe tiếng động, một nam một nữ quần áo không chỉnh tề nhảy bật khỏi giường. Vu Tử Thạc híp mắt, bữa tiệc còn chưa chính thức bắt đầu thì hai người này đã tán tỉnh nhau xong, y thật sự phải cảm thán tốc độ của họ.

Người nam gương mặt khá quen thuộc, hình như là nghị viên thường xuyên xuất hiện trên màn hình tivi. Vu Tử Thạc nhướng mày, đứng sau lưng Giang Hằng nói: “Nơi này hình như đã đầy người rồi, chúng ta tìm chỗ khác thôi.”

“A, không không không, không sao, chúng tôi đã dùng xong rồi.” Nghị viên cười thẹn thùng, nhanh chóng nhặt áo ngoài, khi đi ngang qua người Giang Hằng còn cố ý nhỏ giọng nói một câu: “Xin đừng nói chuyện này ra ngoài.”

Có được cái gật đầu tỏ vẻ của Giang Hằng, nghị viên thở phào, vội bỏ đi.

Cô gái xinh đẹp chậm rãi nhặt khăn choàng khoát lên, bất mãn hừ một tiếng: “Đã biết đàn ông đều không phải thứ tốt lành gì mà, mặc quần vào rồi thì có thể làm người!” Nói xong, còn dùng ánh mắt oán độc trừng mắt nhìn Vu Tử Thạc và Giang Hằng.

Cửa đóng sầm một tiếng, Vu Tử Thạc khóa trái cửa, ôm khuỷu tay, cười như không cười nhìn Giang Hằng: “Để tôi lặp lại lần nữa, chúng ta đã phân ra hai đường, đừng tiếp tục can thiệp vào hoạt động của tôi.|

Vẻ mặt này của Vu Tử Thạc nhìn giống như một vị phán quan máu lạnh, nguy hiểm nhưng vẫn mang theo lực hấp dẫn chí mạng.

“Là ai muốn anh giết Ngụy Lĩnh?” Giang Hằng quả nhiên là người thông minh, hắn trực tiếp bỏ qua mào đầu, đơn giản đưa ra vấn đề.

“Người ủy thác không lộ mặt, tôi nghe nói Ngụy Lĩnh đại diện tập đoàn Hàng Minh đến để bàn về khoảng đầu tư khai thác dầu mỏ ở vùng trung đông.” Khoảng đầu tư bỏng tay này không phải chỉ có một công ty muốn, mà trong số kẻ cạnh tranh tập đoàn Hàng Minh có thực lực mạnh nhất tự nhiên sẽ trở thành cái gai trong mắt. Công ty đáng nghi ngờ không phải chỉ có một, nhưng những thứ này Vu Tử Thạc không hề quan tâm, y không để ý cười cười, quay mặt đi, “Chúng ta sau này không thể đường ai nấy đi sao?”

“Điều này chỉ sợ rất khó.” Giang Hằng nói thẳng thừng, trừ khi Vu Tử Thạc rời khỏi New York, nếu không bọn họ đụng mặt nhau, chỉ là vấn đề thời gian. Hoặc Giang Hằng sẽ không tiếp tục quan tâm tới số hiệu hệ thống kiểm soát nguy cơ liệt ra, đều có thể ngăn cản bọn họ vô ý dính vào nhau.

Nhưng Vu Tử Thạc và Giang Hằng đều biết rõ, hiện tại muốn bảo đối phương ngừng tay, hầu như không có khả năng.

Trong phòng ngủ hai người đàn ông đối diện nhau, năm đó không ai có thể ngờ được, bọn họ sẽ có ngày thật sự đứng ở vị trí đối địch, tất cả nhất thời trở nên vô cùng hóc búa.

“Có lẽ chúng ta có thể đổi một khởi đầu mới.” Vu Tử Thạc cười ngả ngớn, thoáng chốc dán sát người Giang Hằng, hai thân thể phái nam chắc nịch va chạm tạo ra tia lửa kích tình. Chụp nắm đấm đối phương vung tới, giống như Giang Hằng đã biết trước việc y sẽ vung quyền, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng trong mắt lại lưu chuyển ngọn lửa dục vọng. “Tôi nhớ anh, còn anh?”

Nếu không nhớ sai, y cũng đã gần hai tháng không chạm vào hắn. Vu Tử Thạc không tức giận vì Giang Hằng đoán được động tác của mình, đây là lần đầu tiên trong nửa năm nay y hồi tưởng lại__ khả năng nhẫn nại của Giang Hằng. Giang Hằng nói mỗi lần xảy ra chuyện gì Vu Tử Thạc cũng đều giành xông lên trước gánh vác, như vậy là không công bằng với hắn, có lẽ Giang Hằng nói đúng, dù sao hắn hoàn toàn có năng lực gánh vác những việc đó.

“Có lẽ có một chút…” Vu Tử Thạc có thể cảm nhận được lòng bàn tay rộng lớn ấm áp dán lên lưng mình, cùng tiếp cận còn có mùi nước hoa vị thuốc lá trên người Giang Hằng, sự hoài niệm hỗn tạp khó thể hình dung.

Có lẽ có một chút… Lời nói của Vu Tử Thạc luôn mang tới quá nhiều tùy ý và không xác định, lời vừa ra khỏi miệng cũng giống như hơi nóng bốc khỏi chai, nhưng tuyệt không phải nói dối. Y nói có một chút, thì có nghĩa là thật sự có một chút.

“Một chút là đủ rồi.” Trên cơ bản Giang Hằng thỏa mãn với đáp án này, khoảng cách giữa hai gương mặt trong thoáng chốc xích gần lại, khi đôi môi tiếp xúc nhau, Vu Tử Thạc chợt ngừng lại, nhìn xuống dưới, con mắt màu hổ phách tối đi. Giang Hằng lại tiến gần y hơn, tóm lấy đôi môi y.

Hai đôi môi dán vào nhau, Giang Hằng khẳng cắn đầu lưỡi của Vu Tử Thạc, đối phương cũng đáp trả thỏa đáng, nhưng không phát triển sâu hơn. Sau mấy giây, Vu Tử Thạc hơi đẩy Giang Hằng ra, nâng mặt Giang Hằng lên: “Hừ, anh luôn có thói quen dùng phương thức này để chào hỏi sao?”

Tay Giang Hằng thuận theo thắt lưng sát thủ trượt xuống mông, nhẹ ngắt nó, khéo miệng hiện lên nụ cười bâng quơ. “Còn có cách này nữa.”

Vu Tử Thạc híp mắt lại, cánh tay còn lại len vào trong áo sơ mi của đối phương, ấn lên lồng ngực chắc nịch của Giang Hằng, dưới da thịt căng chặt truyền tới tiếng tim đập thình thịch, y đẩy Giang Hằng ra. “Được thôi, hiện tại chúng ta có vấn đề mới. Nhưng cạnh cửa không phải là chỗ thích hợp nói chuyện.”

“Có lẽ nơi đó thích hợp hơn.” Giang Hằng đảo người kéo Vu Tử Thạc, Vu Tử Thạc quét chân làm Giang Hằng mất trọng tâm, nhưng cánh tay nắm chặt thì không có dấu hiệu sẽ buông lỏng. Bọn họ ngã về phía chiếc giường đôi cỡ lớn, hai thân hình mê người khiến chiếc giường màu trắng lõm xuống thật sâu.

Dấu vết tình sự của đôi nam nữ vừa rồi vẫn chưa hoàn toàn tan đi, trên lớp nệm vẫn còn lưu lại mùi hương tình dục nồng đậm, thôi thúc cảm xúc nào đấy.

“Anh nên biết, như vậy hình như không đúng lắm.” Vu Tử Thạc hứng lấy trọng lượng của Giang Hằng, lầm bầm như tự nói.

“Nhưng cũng không tính là sai.” Không thẹn là Giang Hằng, dùng lối suy nghĩ quen thuộc của Vu Tử Thạc để đánh tan quân của y. Tay nắm lấy cổ áo đối phương, kéo âu phục xuống, áo sơ mi bó sát tô điểm thêm thân hình xinh đẹp của sát thủ, cánh tay thẳng tắp, lồng ngực mạnh mẽ đầy đặn, cơ bụng chắc nịch hoàn mỹ, gương mặt anh tuấn không chút yếu nhược, nhưng cũng không chút thô tục, nụ cười thiện ý trên miệng giống như ánh mặt trời ấm áp trong ngày đông, không biết có bao nhiêu phụ nữ phải gục ngã vì ma lực kinh người này.

“Anh biết tôi đã nhận ủy thác rồi, thì không có khả năng chấm dứt vì anh.” Vu Tử Thạc xem trọng danh dự sát thủ, cũng không cho rằng tất yếu phải vì Giang Hằng mà phá bỏ nguyên tắc của mình.

“Rõ ràng anh đang suy nghĩ, nếu không chúng ta sẽ không tới đây.” Giang Hằng nâng mặt Vu Tử Thạc lên, đặt nụ hôn thật sâu lên miệng y. Vu Tử Thạc khẽ nhíu chân mày, trên mặt y vẫn mang theo nụ cười, nhưng không giống bình thường, vì trong mắt không mang ý cười. “Anh định dùng phương thức này ngăn cản tôi?”

Thời gian giống như lùi về rất nhanh, chồng lên ba năm quen biết của họ.

“Sẽ không như vậy đâu, Giang Hằng.” Bóng tối trong mắt Vu Tử Thạc càng đậm thêm. “Những thứ này đã không thể thay đổi suy nghĩ của tôi nữa.”

Có vài chuyện không có nối tiếp, chỉ có thể trở thành hối tiếc.

“Đây không phải là thủ đoạn, tuy tôi thật sự hy vọng anh dừng lại.” Giang Hằng lắc đầu phủ nhận, giọng nói thấp trầm mang theo từ tính khó thể hình dung, mỗi một từ đơn từ miệng hắn phát ra, đều sẽ theo đó sản sinh lực hấp dẫn không thể nào kháng cự, tác động đến mỗi sợi thần kinh của Vu Tử Thạc.

Đôi môi lại dán sát vào nhau, nụ hôn kịch liệt kéo dài đến mức sắp nghẹt thở, khiến tế bào toàn thân đều rung động. Đôi tay bọn họ đều đã rất lâu không được tiếp xúc với nhiệt độ của đối phương, mỗi nơi ngón tay đi qua đều sẽ dẫn lên nhiệt độ không thể nào hạ xuống, ánh mắt giao triền trong bầu không khí ái muội.

“Anh có thể dùng hết khả năng của anh…” Nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ, Vu Tử Thạc cắn lên cánh tay Giang Hằng, hiện tại giọng nói của y đã khàn đi. “Tôi cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.”

“Nói như vậy chúng ta vẫn là hai bên đối địch.” Giang Hằng nhíu chặt mày, không ngờ được lần này sát thủ lại khó thuyết phục như thế. Có vài thứ dâng lên từ sâu trong tim, theo dòng máu lưu chuyển tới đỉnh đầu, “Anh xuất viện khi nào?”

“Sau khi tỉnh lại, có thể đang phát sốt, tôi dùng cánh tay còn lại rút ống truyền dịch ra.” Vu Tử Thạc tường thuật với giọng nói vô cùng bình tĩnh, y đã quen với những tình huống như vậy từ lâu rồi.

Ngôn ngữ bình tĩnh luôn có lực phá hoại, cảnh tượng Vu Tử Thạc rút mạnh ống truyền dịch ra trực tiếp xông vào đầu Giang Hằng, giống như quả bom đã xưa cũ đột nhiên phát nổ.

Kéo mạnh sát thủ vào lòng, đáy mắt Giang Hằng giăng đầy mây mù, nghiến răng nghiến lợi: “Vu Tử Thạc, anh thật sự không nên nói với tôi những điều này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.