Neal tắt màn hình dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi, tuổi tác lớn rồi, những ký tự sẽ dẫn tới bệnh đau cổ, chẳng qua, làm chuyện gì mà không phải trả giá chứ, con người sống luôn sẽ có phiền não, mà căn nguyên phiền não của cậu chính là ở chỗ đám khốn kiếp trong tòa nhà này.
Một buổi sáng không tốt lành đủ để tạo nên ác mộng cả đêm, cà phê nấu được một nửa, cửa bị gõ ầm ĩ, thở dài tắt đèn cồn, người đàn ông cao lớn xinh đẹp bên ngoài cười rực rỡ chào hỏi với cậu. “Ô, chủ nhà thân yêu.”
“Tôi tên Neal, hơn nữa tôi cũng không phải là thân yêu của anh.” Chân mày bất mãn nhíu lại, trong căn phòng của người đàn ông sống dưới lầu này thường xuyên truyền tới tiếng đánh nhau, dường như nhà anh ta có nồi chén chậu muôi đập hoài không hết, nghe nói anh ta sống cùng một người đàn ông khác, ấn tượng của Neal đối với người này rất tốt. Cô gái từng sống chung ở đó không biết đã dọn đi đâu, bạn xem, đây chính là cảnh ngộ của việc yêu phải kẻ ăn chơi, không có kết quả thì thôi, cuối cùng còn bị đuổi ra khỏi cửa.
Đương nhiên, sự phản cảm đối với người này đương nhiên sẽ không phải vì chuyện anh ta là kẻ ăn chơi, mà còn vì một ngày khi Neal xuống lầu, trong lúc vô ý thấy được anh ta và người đàn ông khác đang hôn kịch liệt trong hành lang, trên lầu đã có một đôi gay ở rồi, không ngờ dưới lầu cũng vậy, gay chiếm lĩnh thế giới rồi sao? Sao mệnh tôi lại khổ thế này? Neal cảm thán.
“Tôi muốn mượn dao của cậu một chút.” Trên gương mặt tuấn tú của người đàn ông mang theo nụ cười dễ làm người ta nảy sinh hảo cảm.
“Anh cần dao làm gì?” Dính líu tới vũ khí lạnh, là người thì đều cảnh giác ba phần, chẳng qua… nhìn anh ta tướng mạo thân thiện thế này, chắc sẽ không dùng để giết người đi.
“Dùng để giết người.” Người đàn ông vẫn cười nói.
Khốn kiếp… sống dưới lầu nhà tôi rốt cuộc là người thế này đây, đây là muốn bức tôi dọn nhà hả?
“Anh Vu, anh biết đó, tôi là một tiểu thuyết gia.” Neal ra vẻ khó xử nhíu mày, “Anh từng coi truyền hình cũng nên biết, tiểu thuyết gia đều rất trạch, ăn cơm đều dựa vào đồ ngoài, cho nên trong nhà tôi không có dao…”
Trong phòng truyền tới mùi hương thịt hầm lập tức bán đứng Neal, Neal lúng túng cười, “Tôi đi lấy dao, chẳng qua anh xác định anh muốn giết người?”
Người đàn ông nhún vai, vẻ mặt vô tội. “Sao có thể, dao trong nhà khi đánh nhau làm hư rồi không thể dùng nữa, nhưng tôi phải làm cơm cho ai kia ăn, hơn nữa, muốn giết tên khốn đó, một con dao đại khái không đủ, phải dùng súng nả đạn cộng thêm pháo hỏa tiễn mới được.”
Sắc mặt Neal lập tức xanh đi, người có thể làm hư dao khi đánh nhau, và người phải dùng tới súng nả đạn cộng thêm pháo hỏa tiễn, hai người dưới lầu này bình thường sống cuộc sống gió tanh mưa máu như thế nào đây trời… giật giật khóe môi, “Cho anh, đừng làm hư nó nữa.”
Người đàn ông tiêu sái lắc đầu, lộ ra nụ cười mọi điều thuận lợi, “Vậy cậu cho tôi thêm một cây?’
Người đàn ông bị đẩy ra ngoài cửa, cửa đóng lại nghe binh một tiếng, y chỉ cười cười, trước khi hậm hực đi xuống dưới lầu còn gầm lên một câu với cánh cửa, “Có gì cần tôi lại tới tìm cậu, cậu chủ nhà!”
Không cần không cần, ngàn vạn lần không cần, ai muốn có dính líu gì với phần tử khủng bố như vậy chứ! Trong lòng Neal gào thét, rồi lại châm ngọn đèn cồn lên.
2.
Tục ngũ nói, có một ắc có hai.
Chủ nhà Neal gần đây rất đáng thương, sau khi trong nhà dừng điện dừng nước, đầu còn chưa đặt xuống gối, cổ vừa xoay đã đau, chỉ đành co ro trên sô pha uống sữa xem truyện tranh, lúc này, cốc cốc cốc__ cửa lại gõ vang.
Một dự cảm không tốt lành.
“Cậu Neal thân yêu, tôi tới tìm cậu giúp đỡ.” Là giọng nói đó, gợi cảm tới mức có thể khiến người ta liên tưởng sâu xa, khách trọ dưới lầu của cậu__ Vu Tử Thạc.
“Hiện tại tâm tình của tôi rất tệ, nếu anh muốn mượn dao hoặc bật lửa, tốt nhất là đi tìm hai tên bạch si ở lầu trên đi.” Mở cửa, Neal đen mặt nói.
(Ngay lúc này, anh bạn quỷ hút máu thính lực cực tốt ngồi trên lầu vô cùng phối hợp hắc xì một cái.)
“Tôi tới để mượn đĩa phim.” Vu Tử Thạc đút tay vào túi, mái tóc màu nâu nhạt trong ấn tượng đã nhuộm thành màu đen, rũ xuống bên tai, nói xong, y tự ý đi vào phòng khách.
Không vui, rất không vui, ai lại nguyện ý để phần tử nguy hiểm này đi vào nhà mình.
Neal vươn tay ngăn người đàn ông lại, “Đợi đã, tôi sẽ lấy cho anh.” Sau đó quay người đi vào phòng khách, mở ngăn tủ truyền hình, lấy ra một chồng đĩa, “Cho anh.”
Bất kể thế nào, dùng mười mấy đĩa phim lậu đuổi đi được một phần tử khủng bố, thực sự là quá lời rồi. Thỏa mãn rồi thì mau biến đi đồ khốn.
Nhưng người đàn ông lại đứng yên không động, trong tay bưng chồng đĩa đó, nghiêng đầu hỏi: “Có đặc biệt giới thiệu gì không?”
“Đặc biệt? Tôi xem đều thấy rất đặc biệt.” Đối phương hiển nhiên không thỏa mãn với đáp án này, chân mày anh tuấn nhíu lại, Neal chỉ đành nhượng bộ, rút ra một cái, “[Những năm đó, cô gái chúng ta từng xx], đĩa rất nóng vào năm ngoái.”
“Được, cảm ơn.” Người đàn ông muốn ôm Neal một cái để cảm tạ, Neal lại nhớ tới tính hướng cong của đối phương, nhất thời toàn thân nổi đầy da gà da vịt, cúi đầu cong lưng né khỏi, gay thật đáng sợ mà… áp lực khi mặt đối mặt thật là lớn mà… người đàn ông bất đắc dĩ chu miệng, “Xem xong rồi sẽ trả cho cậu.”
“Hả, không, không không không, không cần trả nữa!” Không cần lại tới đây nữa mà không cần xuất hiện trước mặt tôi nữa mà lạy anh đó! Neal gào thét trong lòng.
Ngày thứ hai__
Cốc cốc cốc__
Cửa bị kéo mở, người đàn ông mỉm cười cầm chồng đĩa đứng trước cửa, Neal cũng học theo đối phương miễn cưỡng bày ra một thứ có thể coi là nụ cười, “Xem xong rồi?”
“Ừ, xem cùng bạn.” Người đàn ông rất tự nhiên đi thẳng vào phòng, lấy một băng đạn ra đặt lên bàn, “Bản kỷ niệm đó, coi như tạ lễ.”
Lấy băng đạn ra làm tạ lễ… gay quả nhiên thâm sâu khó dò… không__ đúng__!!! Tại sao tên này lại có đạn phiên bản kỷ niệm!!!!
“Cảm, cảm ơn anh nha… bạn anh cảm thấy thế nào…?” Neal liều mạng cố gắng cười, gay tặng đạn, gay thật nguy hiểm, mẹ nó quả nhiên là muốn bức tôi dọn nhà mà!!!!
“Anh ta? Anh ta cảm thấy phim [Những năm đó] quá nhàm.” Nam nhân nhẹ nhíu mày, trong giọng nói mang theo bất mãn.
“Nhưng mối tình đầu không phải đều như thế sao, thầm yêu ái muội mông lung, tâm sự thiếu nam thiếu nữ… mỗi người đều có loại trải nghiệm này không phải sao?” Neal nói tới đây, người đàn ông gật đầu tỏ vẻ tán thành, “Đúng đó, tôi cũng nói như thế, nhưng anh ta đáp lại tôi một câu, ‘tôi không có kinh nghiệm này, tôi thấy thích là sẽ trực tiếp theo đuổi.’”
3.
“Ờ… là người theo phái hành động.” Phái hành động quả thật không tồi, nhưng! Gay theo phái hành động cũng là gay mà! Không thể chịu được! “Vậy anh thì sao?”
“Tôi cảm thấy không tệ.” Nói rồi người đàn ông nhìn băng đạn trên bàn, “Chẳng qua nếu tôi thấy thích rồi, trước hết tôi sẽ suy nghĩ là nên yêu người đó hay giết người đó.”
“…” Neal mở bừng mắt, chớp rồi chớp, một câu ‘tạm biệt’ nghẹn trong cổ họng không thốt ra được.
“Tóm lại, cảm ơn đĩa của cậu, hoan nghênh cậu tới nhà chúng tôi uống cà phê.” Người đàn ông mỉm cười nói, tựa hồ đọc được tin tức chủ nhà không hoan nghênh y cho lắm, nên quay người đi khỏi.
Uống cà phê cái đầu anh!!!! Ai lại đi tới chỗ long đàm hổ huyệt đó uống cà phê chứ!!!! Ông đây phải dọn nhà!!! Nhất định dọn nhà!!!!
__ Một tuần sau__
Leng keng leng keng__
Vu Tử Thạc từ bên trong mở cửa ra, bày ra nụ cười sáng như mặt trời, “Hoan nghênh cậu, cậu chủ nhà.”
“Nói trước một câu, tôi không phải tự nguyện tới uống cà phê… chỉ là…” Neal vẻ mặt lúng túng nhìn lên lầu, liền nghe thấy trên đó có tiếng mở cửa và tiếng bước chân, Neal vội chui qua dưới cánh tay Vu Tử Thạc lao vào phòng, “Mau đóng cửa! Mau đóng cửa lại!!!! Đừng để tên đó tìm được tôi!”
Vu Tử Thạc vẻ mặt nghi hoặc, chợt thấy một người đàn ông cao to khác từ trên lầu đuổi tới, mái tóc ngắn màu đen chỉnh tề, trên sóng mũi cao thẳng là gọng kính mỏng, “Chào anh, anh có thấy cậu em trai tôi yêu nhất đâu không?”
“Xin lỗi.” Vu Tử Thạc hơi nhíu mày, “Xin hỏi anh là?”
“A!!” Người đàn ông vỗ đầu ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, “Tôi quên giới thiệu, tôi tên là Trần Đông Dương, là anh họ của chủ nhà Neal. Tôi đang tìm em trai thân ái, anh thấy nó không?”
Anh của chủ nhà? Vu Tử Thạc còn cho rằng tên nhóc tóc vàng luôn ở một mình chứ, chẳng qua bộ dáng khẩn trương đó thật tức cười mà, nhịn không được muốn trêu chọc một chút, “Hình như thấy nhưng lại giống như không thấy, anh tìm cậu ấy có chuyện gì?”
Lập tức, tên nhóc trốn sau cửa dùng sức ngắt chân y một cái, đừng thấy dáng người không cao, sức lực cũng rất lớn đó, Vu Tử Thạc nhất thời mỉm cười lặng lẽ hít một hơi.
Trần Đông Dương đang buồn bực rõ ràng không phát giác, chu miệng, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Tôi chỉ là tới thăm em trai bảo bối của mình, ai biết vừa thấy tôi, nó lại giống như thấy quỷ mà từ trên giường nhảy bật dậy rồi chạy…”
“Có lẽ là anh làm cậu ta giật mình tỉnh giấc.” Vu Tử Thạc nhướng mày nói.
“Sao có thể!!!” Trần Đông Dương kêu to, “Sao tôi có thể nhẫn tâm quấy rầy em trai thân ái ngủ chứ? Tôi chỉ là lặng lẽ nhìn gương mặt say ngủ của nó mà thôi…”
Có lẽ anh là ác mộng của cậu ta đi… Vu Tử Thạc thầm nói, sau đó lấy tay vuốt tóc, “Không thấy, đi nhà khác hỏi thử xem.”
Đóng cửa lại, Vu Tử Thạc mới thấy Neal sắc mặt xanh lét thở phào một hơi, “Cậu và anh cậu rốt cuộc có thù hằn gì vậy?’
“Tên đó chính là một kẻ biến thái!!” Neal nhịn không được mắng, “Bi kịch của hơn nửa cuộc đời tôi đều là do tên ngu si nói chuyện buồn nôn đó tạo nên!!”
4.
Cái người liến thoắng làm cơm cho em trai bảo bối, kết quả xém chút làm nổ tung nhà bếp. Cái người liến thoắng nói phải bảo vệ em trai đáng yêu, kết quả làm cháy rèm cửa sổ. Cái người nấu nước kết quả quên tắt lửa, dẫn tới cái lò cháy sạch, bản thân bị trúng độc khí gas bị đưa tới bệnh viện. Cái người mới tới nhà làm khách một lần đã dẫn tới cúp nước cúp điện!!!!! Chính là tai tinh trong tai tinh mà!!!!! Đáng sợ đáng sợ!!! Không bao giờ muốn gặp hắn ta nữa!!! Có anh trai như thế chính là bất hạnh lớn nhất của mình!!!!
Đây không phải là lần đầu tiên Vu Tử Thạc thấy chủ nhà này xù lông, y ngược lại cảm thấy thú vị, “Cậu muốn uống cà phê gì?”
“Brazil, cảm ơn.” Lúc này cửa phòng truyền tới tiếng chìa khóa xoay chuyển, và cuộc trao đổi của hai người.
“Em trai không thấy nữa thật là phiền toái mà.”… Chắc sẽ không phải là…
Một giọng nói thấp trầm khác đáp. “Vậy sao, cái người trong nhà tôi cũng động một chút là biến mất, quả thật phiền phức.”… Cho nên nói… không tốt!!! Là anh trai!!!
Đảo nhìn một vòng, mắt thấy không có vật che chắn nào, bài trí trong nhà của hai tên gay chết tiệt này sao có thể đơn giản tới thế chứ!!!
Đáng ghét, khẩn trương quá đi, không biết nên làm sao đây. Một trận gió lạnh thổi qua, Neal nhất thời cảm thấy lạnh buốt. Quay đầu nhìn lại, ánh mắt đặt trên cửa sổ mở toang.
Ba, hai, một!!!
Ngay khi Neal bước lên bệ cửa sổ, Giang Hằng và Trần Đông Dương đứng trước cửa đã nhìn thấy Neal, hai bên đối mặt, bốn mắt cùng bốn mắt giao tiếp, “Ha ha ha ha…” Cười gượng.
“Vu Tử Thạc, giải thích một chút xem chuyện gì đây?” Giang Hằng mặt không biểu tình đi tới trước mặt Vu Tử Thạc, Vu Tử Thạc chỉ cong môi cười, “A, cái này hả, liên lạc một chút cảm tình với chủ nhà thôi mà, anh sẽ không để ý chứ?”
Giang Hằng liếc mắt nhìn tên nhóc trên bệ cửa sổ, “Anh xác định anh không phải đang ức hiếp người khác?”
“Tôi cảm thấy người khác này đang trốn người nào đó.” Vu Tử Thạc nhíu một bên mày, ánh mắt chuyển sang Trần Đông Dương.
Lúc này Trần Đông Dương sớm đã giống như tên lửa lao tới, hô lớn, “Em trai thân ái của anh!!! Đừng chết!!!!”
Chết cái đầu ngươi, chưa từng thấy có người nhảy xuống từ lầu hai để tự sát. Neal ôm khung cửa sổ gầm lên, “Cút đi!!! Tên anh đáng ghét nhất!!!”
“Đừng ghét anh!!! Còn nữa!!! Đừng chết!!!” Trần Đông Dương chạy tới trước bệ cửa sổ muốn ôm em trai, kết quả không ngờ tốc độ quá nhanh, không kịp thắng lại, ngược lại còn đẩy Neal ra ngoài cửa sổ.
“A
~!!!”__ Tiếng kêu thảm.
Bịch__
Neal đập lưng xuống đất, đau đớn nghiến răng phun ra một câu, “Mẹ…”
Vu Tử Thạc nhịn cười thu ánh mắt khỏi cửa sổ, nhìn sang Giang Hằng, “Cũng may tôi không có anh trai.’
Giang Hằng cũng cười nhẹ lắc đầu, vuốt vuốt tóc Vu Tử Thạc, “Anh có tôi là đủ rồi.”
5.
Quá tốt rồi, đã hai tuần lễ không gặp anh họ, Neal nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, mặt cười tươi như hoa.
Hôm nay người bạn tốt hiếm hoi hẹn ra ngoài uống chút gì đó, Neal cao hứng bừng bừng vuốt phẳng tóc dựng trên đầu, mặt một chiếc sơ mi lao ra ngoài, khi xuống tới lầu hai thì lại đụng phải hai vị khách trọ cũng đang định ra ngoài…
Ách… vận may không tốt, hiếm khi ra ngoài cũng phải đụng trúng gay.
“Ủa, cậu Neal, sau hôm đó anh cậu trở về không phát sinh chuyện gì nữa chứ?” Vu Tử Thạc vẻ mặt cười thân thiện, thật sự là người đàn ông đầy phong độ mà. Không đúng, dù có ngọc thụ lâm phong cỡ nào thì cũng là gay.
“Không…” Ký ức hôm đó thật sự không nên nhớ lại, tại sao anh trai ngốc có đi tắm cũng đều có thể làm hư khóa nhà tắm, không vui nhíu mày, Neal chu miệng hỏi, “Hai anh đây, chắc sẽ không phải muốn đến love hotel chứ.”
“Đi cứu vãn thế giới.” Giang Hằng đứng bên cạnh Vu Tử Thạc vẻ mặt nghiêm chỉnh nói ra câu này.
Vu Tử Thạc chỉ cong môi cười, cười có chút miễn cưỡng, hình như y cũng cảm thấy câu này nói ra thì thật mất mặt, liền cải chính, “Không khoa trương tới vậy… chỉ là đi giết người mà thôi.”
“A ha…. A ha ha ha…” Neal cười gượng, bất kể là đi cứu vãn thế giới hay đi giết người, đều rất đáng sợ đó được không!!!
Trong tiệm cà phê gần tòa nhà ngoại giao, ánh mặt trời mùa hạ chiếu sáng chuông gió treo trên đỉnh, Neal dùng hai tay ôm ly cà phê thở dài, cuộc sống thế này sống không nổi rồi, cuộc sống ra khỏi cửa cũng gặp gay này sống hết nổi rồi.
“Neal! Cậu nghiêm túc nghe tôi nói chuyện chứ!!” Bạn tốt Tô Na kéo cổ áo cậu lại, Neal ngây như khúc gỗ, liên tục gật đầu, “Đang nghe mà đang nghe mà.” Lừa cậu đó, tôi đang suy nghĩ đại sự sống còn, nào còn tâm tình nghe cậu oán thán bạn trai của mình.
“Neal, tôi cảm thấy vẫn là cậu tốt nhất, làm ăn bằng cách cho thuê nhà thật thoải mái, bạn trai đó của tôi lại cứ thích viết tiểu thuyết cứt chó gì không!” Tô Na căm hận nắm chặt nắm đấm.
Hả, cảm giác như đang có họng súng ngắm này là chuyện gì đây…
Đúng rồi, Tô Na hình như không biết chuyện cậu viết tiểu thuyết, “Ách… đúng đó, viết tiểu thuyết gì chứ…”
“Neal, cậu biết kẻ viết tiểu thuyết đều là dạng gì không?! Đừng có nghe tới tác giả gì đó thì liền cảm thấy rất oai rất văn hóa!” Biểu tình của Tô Na trông giống như sắp phát cuồng.
Neal chu miệng, nhìn bóng phản chiếu của mình trong cửa sổ thủy tinh, “Có, có dạng gì?”
“Tôi nói cho cậu nghe! Trong phòng của họ thật ra rất loạn! Nếu không có một bạn gái thân thiết, phòng của họ có thể ‘luôn’ duy trì trạng thái hỗn loạn này! Mà ‘luôn’ này được tính bằng đơn vị năm!” Tô Na nói rồi dùng hai tay giơ ra một cự ly.
Neal nhìn sang bên phải, suy nghĩ về căn phòng của mình, vội gật đầu, “Ừ… hình như vậy.”
“Đúng mà!!!” Tô Na vẻ mặt không đội trời chung hưng phấn vỗ bàn, cả cái bàn đều bị chấn động rời khỏi mặt đất, “Hơn nữa!! Hơn nữa!!!! Đám người này hoàn toàn không biết kiềm chế hút thuốc!!! Gạt tàn có thể chất đầy như đỉnh Everest!!!”
Neal nhíu mày, nghĩ tới bản thân ngoài ra còn có hai cái gạt tàn dự phòng đã đầy hơn nửa, “Tựa hồ… quả thật… là vậy?”
“Chính là như thế!!!! Còn nữa!! Có lúc bọn họ sẽ vì tìm linh cảm mà uống rất nhiều!!! Rất nhiều!! Rượu!!!” Cường điệu hai lần rất nhiều, Tô Na thở phì phò ngồi lại.
Neal nhìn trần nhà, trong đầu hiện lên hai thùng giấy chất đầy chai rượu rỗng trong nhà mình, cười gượng, “Ha ha ha ha… hình như… thật sự… là vậy.”
“Đây cũng chưa phải trọng điểm!!!” Tô Na thở đủ hơi, lại tức giận trào đầu, hoặc nên nói, phẫn nộ của cô chưa từng lắng xuống, “Trọng điểm là, bọn họ hả! Viết tiểu thuyết rồi là đều không lý tới người khác!!!! Tức chết mà!!! Thật sự tức chết!!!”
Đầu gối… trúng thật nhiều tên.
Neal phát hiện trên đỉnh đầu, trôi nổi rất nhiều chữ nhỏ, lúng túng, chết tiệt, không hay, nằm cũng trúng đạn, a ha ha ha ha… thì ra tôi có nhiều khuyết điểm như vậy… “Nếu đã vậy… còn ở chung làm gì?”
Tô Na uống một hớp cà phê, bình ổn tâm tình rồi mới đáp: “Nhưng mà, câu chuyện bọn họ viết thật sự rất thú vị mà! Bọn họ thậm chí sẽ viết cuộc sống cùng cậu vào, từng chút một, những chuyện cậu cho là không quan trọng, hóa ra bọn họ vẫn luôn nhớ.”
Nhìn thấy Tô Na cuối cùng cũng cười hạnh phúc ngọt ngào, Neal cũng có chút tự hào nhướng cao mày, “Vậy chúc phúc các cậu nha.”
“Cậu đó, sao cậu còn độc thân vậy?” Tô Na liếc mắt nhìn cậu, vừa rồi còn tức giận ngập trời, hiện tại lại cười mỉm tinh ngịch, con gái sao lại dễ thay đổi như thế?
“Tôi không biết nữa…” Neal vuốt cằm, vô cùng nhàm chám uống cà phê lạnh, ánh mắt phiêu ra cửa sổ, vừa khéo, một người đàn ông mặt âu phục thẳng thóm cầm một chiếc laptop màu đen đi ngang qua cửa sổ thủy tinh, ánh mặt trời rực rỡ mùa hạ chiếu tới chói mắt, cậu híp mắt, thu tầm nhìn về.
Đing đang đinh đang__ Chiếc chuông gió màu bạc bị gió nóng khi mở cửa lay động.
Người đàn ông đi tới trước quầy cầm một tờ khăn ăn lên lau mồ hôi trên trán và trên cổ, “Xin chào, xin hỏi anh muốn dùng gì?” Cô nhân viên quầy thân thiết hỏi, người đàn ông suy nghĩ một lát, đột nhiên quay người, ánh mắt đảo qua từng bàn khách, tên nhóc tóc vàng và cô gái đẹp tóc đen dường như đang tán dóc, ngón tay chỉ sang chỗ tên nhóc tóc vàng. “Tôi muốn ly đó của cậu ta.”
Nghe thấy tiếng, Neal vội quay đầu lại, “Anh Trương?”
Ánh mặt trời vừa rồi quá chói mắt, cậu không thấy rõ gương mặt của người đàn ông, chỉ cảm thấy bóng dáng đó khá quen mắt. Anh Trương này… ưm, không nhớ hết tên, là người thiết kế IT, mỗi lần máy tính của cậu có vấn đề thì đều mời anh Trương tới sửa.
“Neal, cậu…” Anh Trương giống như ngẫm nghĩ gì đó, rồi nói tiếp: “Máy tính nhà cậu gần đây vẫn tốt chứ?”
“Ừ, vẫn tốt.” Neal nhớ tới máy tính một tuần chết máy vô số lần, di chuyển ánh mắt, lại nghe thấy Tô Na bên cạnh nhỏ giọng thầm thì, “Người đó thật kỳ cục, chưa từng gặp ai đi hỏi máy tính nhà người khác tốt không.”
Tô Na nói không sai, anh Trương này là quái nhân, mỗi lần anh ta đều có thể cứu vớt chiếc máy tính đã sắp thành phế thải của mình về, nhưng mỗi lần đều cự tuyệt nhận tiền. Ngược lại còn phụ kèm thêm một đống linh kiện kỳ kỳ quái quái, khoa trương nhất đại khái là… một đĩa cứng 600G và một IPAD2…
Đương nhiên, cũng có điều kiện, mỗi lần đến sửa máy tính, anh ta đều yêu cầu Neal làm một ly cà phê cho anh ta uống.”
“Chuột thì sao?” Anh Trương đó vẫn nhìn Neal.
“Ba tuần không ăn rồi, chắc vẫn tốt.” Nhớ tới hai con thú nhỏ bị ngắt lương thực trong nhà, hễ viết tiểu thuyết thì liền quên cho bọn chúng ăn, trong lòng Neal một trận hổ thẹn.
Anh Trương mở túi laptop, lấy ra một thứ được bọc trong bao màu xanh ném tới, “Cho cậu.”
Neal ngây người một chút mới nhớ tới việc đưa tay ra đón, đáng tiếc, chậm một bước, cái túi cứng cứng tông trúng đầu__
Này!! Rất đau đó!!! Mẹ anh cố ý hả!!! Vừa muốn phát tác, thì thấy trên túi có viết thức ăn cho chuột ALEX, cậu lại ngây người, ngẩng lên nhìn anh Trương, nhất thời không biết nói gì mới tốt.
“Cậu nhìn tôi làm gì?” Anh Trương mặt không biểu tình đi tới hỏi, tên này, hoàn toàn quên mất rốt cuộc là ai nhìn ai lâu hơn.
Neal hồi phục bình thường, liếc anh Trương một cái, nói: “Khi anh chăm chú nhìn vực sâu, vực sâu cũng đang chăm chú nhìn anh.”
“Một nhà triết học sống một mình không phải vì anh ta muốn cô độc, mà là anh ta không tìm được đồng loại ở xung quanh mình.” Anh Trương duỗi tay vuốt vuốt tóc Neal, mái tóc vàng dưới ánh mặt trời được điểm thêm màu. Nói xong, hắn đi trở lại quầy lấy cà phê của mình rồi ra khỏi tiệm.
Tô Na không hiểu gì, “Các cậu đang nói gì? Sao tôi nghe không hiểu gì cả?” Hai câu này chỉ nghe đã thấy rất cao thâm, sao cô không biết bạn tốt của mình có trình độ văn học như thế?
“Không có gì, chỉ là thơ của Nietzsche.” Neal cúi đầu tiếp tục dùng ống hút uống cà phê lạnh, trong lòng thì suy nghĩ định nghĩa ‘đồng loại’.
“Được rồi, tôi thật không biết cậu lại có trí tuệ như vậy.” Tô Na vui vẻ nhướng cao mày, giống như phát hiện bí mật động trời. “Nói ra thì, gần đây cậu sống thế nào?”
“Cũng…”
Cũng ổn? Không…
“Không tốt!!!!” Neal đột nhiên biểu tình uốn éo gầm lên, “Mẹ nó cả tòa nhà của tôi đều là gay chết tiệt ở!!! Trên lầu là phần tử bạo lực dưới lầu là phần tử khủng bố đó!!! Cách vách còn có một tên thiển cận thiếu đánh!!!! Mẹ nó thật không thể nhịn nữa mà!!!! Tôi muốn chuyển nhà!!!”
“Neal! Bình tĩnh! Bình tĩnh!” Tô Na hoàn toàn bị Neal xù lông dọa sợ, người bạn này cũng thật quái, một chốc bình thường, một chốc lạ, một chốc rất nghiêm túc, một chốc lại rất xù lông… lẽ nào là nhân cách phân liệt? Hai… thật sự là lo lắng cho khách trọ trong nhà của cậu ta…
Tối đến, tay của Neal cuối cùng cũng rời khỏi bàn phím, di chuyển cánh tay, di động biểu tượng chuột rời khỏi trang chủ tiểu thuyết, khu bình luận xuất hiện một bình luận mới nhất, [Tác giả đáng chết!!!! Lại lấy ngoại truyện ra bù cho đủ, ngươi bí đề rồi hả!!! Tên khốn nhà ngươi cả tuần rồi rốt cuộc phải bí đề mấy lần mới vui hả?!!!! Không thể tha cho kẻ làm khổ độc giả!!! Độc giả cũng có tim cũng biết đau đó!!!]
Biểu tượng sáng nhấp nháy, [Sao có thể chứ, tôi vẫn luôn là một tác giả tận tâm tận lực, Neal hiền hậu chính là tôi, tôi chính là Neal hiền hậu, tôi chính là Neal~al], tác giả trả lời thành công.
Vừa mới trả lời xong, phía dưới đã có phần hồi đáp của độc giả, [Đập chết nhà ngươi, dám bí văn.]
Nhún nhún vai, Neal cười tắt trang mạng, thầm nói, bị phát hiện rồi.
6.
Khi Neal chạy chậm trở về, vừa đúng lúc thấy khách trọ Vu Tử Thạc ở lầu dưới kéo vali hành lý ra ngoài, bọn họ đụng nhau ở trước cửa lớn, “Đây… anh sắp đi xa hả?”
Đã qua nửa năm, Neal đối với gay đã không còn bài xích nữa, còn về lý do, đương nhiên là vì tên họ Trương nào đó. Thời gian này Vu Tử Thạc cũng không có tới quấy rầy cậu, căn phòng lầu dưới, từ sự huyên náo ầm ĩ, rừng súng mưa đạn trước đó, đột nhiên chuyển thành tịch mịch yên ắng, lặng yên như tờ. Điều này ít nhiều cũng khiến Neal cảm thấy có phần không thích ứng.
“Cứ coi là thế đi.” Trong mắt Vu Tử Thạc lộ ra bất đắc dĩ và tang thương.
“Còn trở về không?” Neal chung quy vẫn có hơi sợ người này, nửa năm trước anh ta cười tươi đặt băng đạn trên bàn nhà mình, da gà da vịt sau lưng Neal lúc đó hoàn toàn rơi xuống đất hết.
“Không biết ~~” Vu Tử Thạc nhẹ nhàng ném ra một khái niệm bâng quơ, giống như một câu đố số học vĩnh viễn không thể giải.
Vậy thì, tên luôn ở bên cạnh người này thì sao? Neal còn đang muốn hỏi, lại phát hiện bất luận thế nào cũng không thể thốt ra. Trong lúc này, Vu Tử Thạc đã bắt một chiếc xe, phất tay với cậu, “Tạm biệt, cậu chủ nhà, tôi sẽ nhớ cậu.”
Giọng nói vô cùng động lòng len vào tai, Neal hơi ngây ra, nhìn theo chiếc taxi đi xa.
Lần tạm biệt này, rốt cuộc là hẹn gặp lại, hay là vĩnh viễn không gặp nữa?
Bánh răng thời gian lại lần nữa xoay chuyển, cuộc sống lặp lại từng ngày, mỗi ngày đều tương tự, nhưng mỗi ngày đều bất đồng.
Hiện tại, đã tròn ba tháng từ khi khách trọ lầu dưới cáo biệt.
Neal ngồi trên giường, tay rời khỏi bàn phím, chống cằm phát ngốc. Tài liệu trên màn hình đang dừng lại ở cảnh mặt trời mọc trên biển, hai người hôn nhau. Bên phải bay tới mùi thuốc lá, cậu quay lại nhìn người đàn ông bên cạnh, “Anh Trương, anh nói xem, khi con người ta hôn nhau thì có thể thấy được mắt của đối phương không?”
Anh Trương ngừng viết chương trình, sờ cằm ngẫm nghĩ, đột nhiên đứng lên, dụi thuốc vào gạt tàn, cong lưng hôn lên môi Neal, “Cậu xem đi.”
Neal hơi ngẩng mắt, liếc thấy mắt anh Trương, lại hơi kéo khoảng cách ra, bật cười, “Ngu ngốc.”
“Thực hành mới biết.” Anh Trương nhún vai, ngồi lại trước bàn máy tính, liếm môi mỉm cười.
“Biết rồi biết rồi.” Neal lắc đầu, thu lại nụ cười vừa hiện trên môi, lại nghiêng đầu nhìn đối phương, “Cảm ơn anh đã giúp lấy tư liệu.”
“Khách khí.” Nói xong, hắn lại đốt một điếu thuốc khác ngậm trong miệng, tay nhảy như bay trên bàn phím, từ đơn tiếng Anh lập tức chạy ra mấy hàng như nước chảy trong trình tự, tiếp theo hắn dựa vào lưng ghế, gõ kết thúc.
Ánh sáng lấp lóe chuyển xuống, màn hình tối lại, đồ án màu trắng đột nhiên sáng lên.
Đồ án hình trái tim xinh đẹp lấp lánh, ánh vào mắt Neal.
Neal chớp mắt, nghiến răng chu miệng nói: “Anh xong rồi.”
Anh Trương phả một hơi thuốc, “Thế nào?”
“Để tôi yêu anh chính là tội nghiệt.” Neal vươn tay kéo đầu anh Trương lại, trán kề vào nhau, lộ ra nụ cười, “Chuẩn bị tốt tâm lý làm vai chính trong tiểu thuyết của tôi chưa?’
Ánh mặt trời xế chiều len vào phòng qua rèm cửa mỏng, có người nhẹ giọng nói, “Tôi yêu cậu.”
Pằng, pằng, pằng! Trong căn phòng lầu dưới truyền tới tiếng súng nổ, Neal cười híp mắt lại.
__ Cuối cùng cũng trở lại.
Năm tháng cuối cùng đạt được tương ngộ, từ đó về sau hình bóng không rời.