Đầu lâu màu đỏ được những đường nét màu đen không rõ vây quanh, phách lối lộng hành trong vũ trụ.
Chiếc phi thuyền kia càng ngày càng gần, theo sát phía sau Lý Tấu Tinh, xông vào tầm mắt những người khác.
Đồng tử Cố Vấn Thành co rụt.
"Bước nhảy không gian," giọng hắn lạnh lùng, thức tỉnh mọi người, "Nhanh!"
Hai tay Lăng Niên thao tác nhanh chóng trên máy dò cảm ứng, giọng nói bình tĩnh: "Mục tiêu sao Thác Bang, mở ra bước nhảy không gian, đếm ngược 3, 2..."
Phi thuyền đầu lâu đỏ bắn một đòn pháo năng lượng, trực tiếp cắt đứt hệ thống khởi động, lập tức có mấy phi thuyền loại nhỏ phóng ra từ thuyền cướp vũ trụ vây quanh bọn họ.
Từ cửa sổ có thể nhìn thấy vũ khí của cướp vũ trụ đồng loạt nhắm vào bọn họ, ống ngắm đen tuyền chứa năng lượng vàng óng, chỉ cần bọn họ động đậy là sẽ bị oanh tạc trong một giây.
"Này, nhóc con."
Nhóm cướp vũ trụ nhận được tín hiệu của bọn họ, giọng nói ngạo mạn tùy tiện: "Thông minh lên tí, đừng nên làm mấy chuyện chống đối ngu ngốc."
Trong phi hành khí không có động tĩnh, Lý Tấu Tinh và các đồng đội liếc mắt nhìn nhau, nhấn nút đầu hàng.
Cùng lúc đó, trường quân đội Thừa Dương nhận được vị trí tọa độ cuối cùng và tín hiệu cầu cứu của phi hành khí này.
Sắc mặt mọi người đều rất bình tĩnh, chẳng qua ánh mắt khi nhìn nút đầu hàng sáng lên lại mang theo lửa giận mơ hồ và quyết tâm hừng hực.
Bọn họ không cam lòng bị bắt như thế nhưng lý trí nói cho bọn họ biết đây mới là lựa chọn thông minh. Với thân phận là sinh viên của trường quân đội, chắc chắn bọn họ sẽ trả lại cơn giận và nỗi khuất nhục này lên trên người đám cướp vũ trụ.
Đám cướp vũ trụ vây quanh bọn họ thiếu kiên nhẫn giục, bọn họ đành lái phi hành khí tiến vào phi thuyền to lớn có ký hiệu đầu lâu đỏ trong ánh nhìn của đám cướp.
"Xuống đây đi, mấy đứa nhãi con kia."
Người đàn ông mặc bộ đồ chiến đấu bó sát đặt cánh tay tráng kiện lên cửa sổ phi hành khí, cười ác ý: "Để các anh em băng cướp vũ trụ Đầu Lâu Đỏ chăm sóc chu đáo cho mấy nhóc."
Bọn họ bước xuống từ trên phi hành khí, trên mặt không có hoảng hốt và sợ hãi mà nhóm cướp vũ trụ muốn thấy. Đám cướp thất vọng chậc lưỡi, tịch thu hết máy truyền tin trên người bọn Lý Tấu Tinh.
"Trên người nhãi con này nhiều đồ quá," một tên cướp cầm máy kiểm tra đảo qua Lăng Niên, kinh ngạc, "Đm, phát hiện mười ba cái máy có thể truyền tin với bên ngoài trên người hắn."
Lăng Niên lạnh lùng nhìn bọn chúng, để mặc mọi thứ bị lấy hết đi nghiên cứu, Lý Tấu Tinh ở bên cạnh, nhắc nhở: "Đừng kích động."
Câu này đã kéo lý trí Lăng Niên quay trở lại, hắn cụp mắt không nhìn tới mấy món đồ mình nâng niu bị lấy đi, "Ừm."
Mấy gã đàn ông cao to túm năm tụm ba đứng ở một bên, ánh mắt nhìn bọn họ tràn đầy đùa cợt.
Một tên thô lỗ xem thường đánh tới, "Nhìn mấy tên học sinh da mềm thịt mịn này đi, có đúng là bọn nó đã bắt người của chúng ta lần trước không?"
"Thực sự là tên vô dụng, mất hết mặt mũi cướp vũ trụ, chỉ là mấy nhãi con mới vừa vào Thừa Dương mà đã có thể tống hắn vào quân đội, dù cho hắn sống sót trở về chúng ta cũng sẽ giết chết hắn."
"Đừng suy nghĩ nhiều, không về được, tuy rằng mất mặt nhưng mấy thứ tốt hắn kiếm được trước đây đều thuộc về chúng ta ha ha ha."
Đôi mắt trong trẻo của Cố Vấn Thành đánh giá một vòng trên phi hành khí, bên trong đôi mắt không có sợ hãi, cũng không có phấn khích.
Tựa như cảnh tượng này đối với hắn mà nói chỉ là một việc bình thường.
Phiêu bạt trong vũ trụ, xưa nay cướp vũ trụ cảm thấy phiền nhất là quân đội đế quốc, cũng cực kỳ không thích mấy trường quân đội.
Bọn chúng xoi mói bình phẩm bọn họ, bắt bẻ châm chọc, thế nhưng để ý một chút là nhận ra thế mà không ai nói lời khó nghe với Lý Tấu Tinh.
Bọn chúng vô thức tránh Lý Tấu Tinh, có lẽ ngay cả bọn chúng cũng không chú ý đến điểm này. Lý Tấu Tinh được đối xử đặc biệt nhìn đồng đội đang nén giận bên cạnh rồi lại nhìn về phía Cố Vấn Thành, nhếch môi cười.
Trong lòng hơi muốn cười.
Sau khi kiểm tra xong, bọn họ được dẫn qua một hành lang dài tối tăm. Người dẫn đường gõ cửa, "Đại ca, đã mang người đến."
Cửa được mở ra, thanh niên tóc vàng cười híp mắt nhìn bọn họ, "Tốc độ rất nhanh."
Vẻ ngoài hắn thanh tú khiến cho người ta cảm thấy thân thiết, tên cướp dẫn đường cũng rất cung kính với hắn, "Phổ Tây đại nhân, người đều ở đây, bọn nó chính là kẻ đã bắt lão Thang ở Toái Tinh."
Thanh niên tóc vàng cười gật gật đầu, "Cậu làm rất khá."
Người dẫn đường vui mừng cười, lập tức quay người rời đi.
"Mời khách," Phổ Tây hướng về phía bọn họ làm ra động tác mời vào đầy lịch sự, từng cử chỉ đều chuẩn mực như sách giáo khoa, "Đừng khách khí, hi vọng các cậu có thể tha thứ cho lời mời thô lỗ của chúng tôi."
Hắn càng tỏ ra tử tế thì trong lòng bọn Lý Tấu Tinh càng cảnh giác.
Duy trì cảnh giác cao độ, cất bước đi vào căn phòng.
Căn phòng sáng trưng tạo nên đối lập vô cùng rõ ràng với hành lang, phía trong đặt một bộ bàn ghế đỏ sẫm, chính giữa bức tường là một đầu lâu có hai màu đỏ đen mỗi bên một nửa.
Một gã đàn ông cường tráng cao lớn ngồi bên cạnh bàn, tướng mạo hắn sắc bén lại tàn nhẫn, từ xương lông mày đến cằm có một vết sẹo to như ngón tay. Lúc này hắn đang cúi đầu lau súng, mang theo mùi máu tanh cùng cảm giác nguy hiểm, trầm thấp nói: "Đây chính là đám nhãi không biết trời cao đất rộng kia à?"
Phổ Tây, "Chắc không phải?"
"Cậu xử lý cho tốt," đại ca Đầu Lâu Đỏ ngay cả liếc mắt cũng không thèm bố thí cho bọn họ, "Tôi không muốn để cho chuyện mất mặt như vậy xảy ra lần nữa trên phi thuyền của tôi."
"Tôi sẽ," Phổ Tây cười, "Ngài yên tâm."
Hai người nói mấy câu đã quyết định chốn về của bọn họ, ngay cả thời gian cho bọn họ chờ cứu viện cũng không có.
Sắc mặt mấy người biến đổi.
Cố Vấn Thành thấp giọng mắng một câu, Lý Tấu Tinh nhỏ giọng hỏi hắn: "Khôi phục thế nào rồi?"
"Cũng tạm." Hắn ậm ờ.
Lý Tấu Tinh rõ ràng, tinh thần lực của Cố Vấn Thành còn chưa khôi phục.
Mà càng chết ở chỗ là tinh thần lực mà Cố Vấn Thành thể hiện ra còn không bằng anh.
Anh thở dài trong lòng.
... Bàn tay vàng đáng xấu hổ.
"Hóa ra tên vô dụng kia là đồng bọn của bọn mi?" Lý Tấu Tinh cất cao giọng hỏi.
Tên vô dụng anh nói tới rõ ràng chính là tên cướp bị bọn họ bắt đi.
Trong lòng đại ca Đầu Lâu Đỏ Alfred đang ngồi ở kia nổi lên hung ác, tàn nhẫn nở nụ cười, "Khá lắm, vốn định cho mày chết một cách thoải mái, mà nhìn dáng vẻ mày hình như không hài lòng lắm."
Vết sẹo trên mặt gã như có sinh mệnh mà vặn vẹo, ánh mắt sắc bén đầy sát khí, lạnh lùng nhìn Lý Tấu Tinh.
Lý Tấu Tinh cảm thấy mình đang dấn thân vào một nghề nghiệp đặc biệt, để cho nhân vật phản diện nhìn mình càng thêm thuận mắt anh trưng ra khuôn mặt cùng vóc người của mình 360 độ, suy cho cùng ngoại hình là nguồn gốc của ấn tượng đầu tiên.
Anh nở nụ cười xán lạn lộ ra tám cái răng tiêu chuẩn, khiêu khích, "Ngài nói sai rồi, chúng tôi chưa muốn chết."
Đồng đội đều sợ ngây người!
Mẹ nó người anh em cậu muốn mắng người thì phải thông báo trước chứ!
Một mình cậu mắng người mà mặt bốn người chúng tôi đều hoang mang thì khí thế sẽ yếu đi đấy!
Vốn dĩ Alfred tràn đầy lửa giận nhưng sau khi nhìn thấy Lý Tấu Tinh thì cảm giác đột ngột thay đổi, bị khiêu khích cũng không sao, thậm chí không nhịn được bật cười, nhướng mày nhếch miệng, cực kỳ quá dị, "Mấy đứa nhóc xuất thân từ trường quân đội Thừa Dương đều to gan vậy à?"
Lý Tấu Tinh nhướng mày, quay người đối mặt với Phổ Tây vừa mới lao nhanh tới gần anh, "Ngài lại gần tôi như vậy là muốn dẫn tôi đi "chăm sóc chu đáo" hả?"
Từ "chăm sóc chu đáo" bị anh cố ý kéo dài lại mang theo ý tứ không rõ khác, thiếu niên này tựa như một cây kim đụng ai cũng muốn châm một cái.
Rõ ràng cực kỳ ngông cuồng nhưng cũng thẳng thắn khiến người ta thích.
"Đừng nói nhảm," Phổ Tây cũng không nhịn được cười, "Chúng tôi nói như thế lúc nào?"
Ôi chao, trường quân đội Thừa Dương từ khi nào lại tuyển được một học sinh đáng yêu như vậy, làm cho băng cướp vũ trụ bọn họ cảm thấy thật đố kị.
Alfred, "Khá lắm, cậu qua đây."
Mày kiếm nhăn lại quanh năm khẽ buông lỏng, cặp mắt kia vẫn cứ sắc bén, trên tay đại ca băng cướp dính đầy máu tươi, từ vẻ ngoài cho đến bên trong đều nhuốm máu, chỉ ngồi im thôi mà đã có thể khiến những người khác cảm thấy lạnh sống lưng.
Gã thực sự quá nguy hiểm, nhưng Lý Tấu Tinh lại không lộ ra chút gì gọi là khiếp sợ, anh không chút dao động, kiên định nhìn thẳng Alfred, "Ngài muốn nói gì, cứ nói thẳng đi."
Vẫn đứng im tại chỗ.
Alfred gặp qua rất nhiều người trẻ tuổi, phần lớn trong đó khi gặp gã sẽ run rẩy, vì tính mạng của mình mà khúm núm cầu xin. Một số ít lại giống như năm thiếu niên trước mắt này, trong mắt ẩn giấu lửa giận, không cẩn thận sẽ hừng hực bốc cháy.
Lý Tấu Tinh rõ ràng thuộc về vế sau, điều này làm gã nổi lên tâm tình thưởng thức.
Lý Tấu Tinh căng thẳng không?
Thực tế anh rất căng thẳng.
Một mặt anh không muốn ỷ lại cái gọi là bàn tay vàng do tác giả cấp, mặt khác anh không xác định được tinh thần lực của Cố Vấn Thành đã khôi phục đến đâu rồi. Mà nếu như Cố Vấn Thành khôi phục đủ để đối phó với tình cảnh này thì hắn có sẵn sàng bộc lộ thực lực chân chính của mình trước mặt mọi người hay không.
Điều này không có nghĩa là Lý Tấu Tinh không tín nhiệm Cố Vấn Thành.
Dù là trong sách hay là những việc tự bọn họ trải qua, Cố Vấn Thành đã không phải là những từ ngữ nông cạn được tác giả miêu tả như trước kia nữa, mà là một người sống sờ sờ.
Anh tin rằng nếu như bọn họ gặp phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng, Cố Vấn Thành sẽ không chút do dự cứu bọn họ. Nhưng đây là một bí mật chỉ có giữa đồng đội bọn họ mới được biết, đám cướp vũ trụ không có nguyên tắc này không có tư cách được biết bí mật của Cố Vấn Thành.
Anh cũng không muốn sự yêu đuối của mình liên lụy người khác phải phơi bày bí mật của họ ra.
Dù vẫn còn hoài nghi với bàn tay vàng nhưng anh vẫn giả bộ như đã biết trước mọi việc, khiến Alfred sinh lòng tán thưởng.
"Cậu không sợ tôi giết cậu ư?" Alfred giả vờ thoải mái, định nhìn xem anh muốn làm gì, "Dù sao tôi cũng không phải là người có kiên nhẫn."
"Được rồi được rồi," Lý Tấu Tinh bất đắc dĩ nhún nhún vai, như đang đáp ứng yêu cầu vô lý nào đó của gã, "Được rồi, tôi qua đây, anh nói đi."
Các đồng đội của anh trợn mắt ngoác mồm, "Chờ đã, chờ chút!"
Hi Nam muốn tiến lên ngăn cản anh bị Tế Du với Lăng Niên kéo lại kịp.
"Tin tưởng cậu ấy," Tế Du nhìn chằm chằm bọn họ, nói với các đồng đội rằng, "Đừng quấy rầy cậu ấy."
Cố Vấn Thành cố gắng bình ổn những cảm xúc đang không ngừng dao động.
Tinh thần lực của hắn biết ý nghĩ của chủ nhân, NK-03 thần bí đẩy nhanh quá trình chữa trị sức mạnh tinh thần lực bất bại của Cố Vấn Thành.
Nhưng không thể sử dụng chữa trị tùy tiện.
Cậu ấy vì bọn họ mà kéo dài thời gian, nhưng bọn họ lại chỉ có thể đứng nhìn.
Ánh mắt Cố Vấn Thành nặng nề, nhìn Lý Tấu Tinh lộ ra nụ cười qua loa lấy lệ ứng phó với hai tên cấp cao chết tiệt của Đầu Lâu Đỏ kia.
Cướp vũ trụ thì phải để cho cướp vũ trụ tới trị.