Alfred cảm thấy kỳ lạ vô cùng.
Tuy rằng chính gã yêu cầu thiếu niên đến trước mặt mình, thiếu niên quả thực cũng đi tới, thế nhưng vẻ mặt làm ra vẻ ta đây của cậu ta lại làm cho Alfred cảm thấy sai sai.
Alfred có vẻ ngoài lạnh lùng đang nghi ngờ đánh giá Lý Tấu Tinh từ trên xuống dưới, vết sẹo từ lông mày tới cằm càng làm gã thêm dữ tợn hơn, cơ bắp cuồn cuộn như sắp xé rách quần áo.
Vẻ mặt Lý Tấu Tinh bình tĩnh, Alfred đơn giản nói rằng: "Cho cậu một cơ hội sống, nói cho tôi biết toàn bộ quá trình các cậu bắt tên vô dụng kia."
Cuối cùng, gã như nhắc nhở mà bổ sung một câu, "... Nói cho rõ ràng, nhóc con."
"Khó lắm sao?"
Lý Tấu Tinh chống tay lên chiếc bàn màu đỏ sẫm, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm vào Alfred, "Đã nói hắn là tên vô dụng thì quá trình chúng tôi bắt một tên vô dụng có cái gì có thể nói chứ?"
Cuồng, quá ngông cuồng.
Phổ Tây ở phía sau bọn họ tặc lưỡi, không biết nhóc con này từ đâu chui ra mà có can đảm nói chuyện với Alfred như thế.
Alfred thâm trầm nhìn Lý Tấu Tinh. Thiếu niên trước mặt gã có cử chỉ tự nhiên, ngay cả cái nhíu mày hay gương mặt đẹp trai đều tỏa ra sức sống chỉ thuộc về độ tuổi thanh xuân. Giống như đang nói sao hả, tôi nói không đúng à?
Đại ca Đầu Lâu Đỏ dời tầm mắt, "Phổ Tây, cậu định xử lý bọn nó thế nào?"
"Có rất nhiều biện pháp," Phổ Tây cười, "Mấy cây nhỏ trên phi thuyền chúng ta đã lâu rồi không được bổ sung chất dinh dưỡng mới. Loại cây này thích hút tủy sống nhất, cứ cho nó hút hết xương cốt của mấy nhóc con này trước, sau đó thì ném mấy nhóc này xuống đáy phi thuyền cho mấy thú cưng háu ăn kia."
Mọi người đều biết cướp vũ trụ luôn thích nuôi mấy động thực vật kỳ lạ, mà mấy thứ này đều có lực sát thương cực kỳ cao.
Lý Tấu Tinh cau mày, anh thu tay về, đứng nghiêm, "Anh muốn làm gì?"
"Gia nhập đội ngũ của tôi, nhóc con," Alfred lộ ra nụ cười tràn đầy ác ý, "Nói lời từ biệt với trường quân đội ngu ngốc kia của cậu rồi trở thành người nối nghiệp tôi, tôi đánh giá cậu rất cao."
Cố Vấn Thành giật nhẹ khóe miệng, tràn đầy châm chọc.
Phản ứng của hắn vốn rất nhỏ, vì các đồng đội bên cạnh đã nhịn không nổi, lửa giận dâng lên át cả lý trí, bình tĩnh như Tế Du Lăng Niên cũng không nhịn được.
"Nghĩ hay ha," Cố Vấn Thành không ngờ mình là người đầu tiên không nhịn được, vẻ mặt hắn lạnh nhạt, giọng điệu áp bức, "Cướp vũ trụ."
Phổ Tây kìm lòng không đặng quay đầu nhìn hắn, trong mắt không che giấu nổi sự kinh ngạc.
Lúc trước nghĩ rằng chỉ có nhóc con kia ngông cuồng, hóa ra còn một đứa to gan hơn.
Giọng điệu này làm hắn bỗng nhớ lại ba năm trước cũng có một nhân vật tai to mặt lớn nói với Alfred, "Anh to gan lắm, Alfred."
Đối với Alfred thì đây không phải là một kỷ niệm đẹp đẽ gì cho cam.
Phổ Tây lặng lẽ nghĩ, mình nên chuẩn bị nhặt xác cho nhóc con này.
Ngay sau đó, hắn liền biết mình không chỉ giúp nhặt xác cho một đứa.
"Dựa vào cái gì mà phải gia nhập cướp vũ trụ?" Lăng Niên cười lạnh, bản tính độc miệng lộ rõ, "Dựa vào bản lĩnh chạy trốn của mấy người à?"
"Ha ha ha ha," Hi Nam cười to một cách khoa trương, như sợ người khác không nghe thấy.
Tế Du đứng phía trước bọn họ, vẫy tay với Lý Tấu Tinh: "Tấu Tinh, lại đây."
Giống như các băng nhóm cướp vũ trụ căm ghét quân đội đế quốc với sinh viên trường quân đội, sự chán ghét của công dân đế quốc với mấy băng nhóm cướp vũ trụ này cũng đến mức căm thù.
Tên cầm đầu băng cướp vũ trụ nào cũng nói với anh em của bọn họ như vậy. Lần trước là ở Toái Tinh, lần này cũng vậy, bọn họ không thể thay đổi cách sỉ nhục người khác hả?
Nằm mơ đi mấy tên ngu ngốc này.
Alfred bỗng chốc đứng lên, hành động đột ngột này làm chiếc ghế tựa bị xô ngã phát ra tiếng vang thật to. Nhưng gã còn chưa kịp làm ra hành động tiếp theo thì một tinh thần lực xa lạ tựa như lưỡi đao đã đặt trên cổ họng, làm gã khôi phục lại một ít lý trí, ngạc nhiên cúi đầu nhìn chùm ánh sáng trắng bạc trên cổ kia.
"Ha," gã bừng tỉnh, "Hóa ra cậu có thể thực thể hóa tinh thần lực."
"Tốc độ nhanh đấy," Phổ Tây cảm thán, cười đánh giá, "Đại ca, ánh mắt của ngài thực sự tốt hơn chúng tôi nhiều."
Cơn tức vừa rồi biến mất, Alfred cười to, dường như không hề lo lắng tinh thần lực của Lý Tấu Tinh sẽ gây tổn thương cho gã, "Can đảm lắm, nhóc con."
Xong đời, trong lòng Lý Tấu Tinh cảm thán một tiếng, trên mặt bình tĩnh, "Ngài nói đánh giá cao tôi vậy thì hãy cho tôi 24 tiếng để suy nghĩ. Tất nhiên tôi phải ở cùng bọn họ."
Tinh thần lực đang đặt ngang cổ Alfred của anh không nhúc nhích. Điều này nói rõ khả năng kiểm soát của thiếu niên này rất kinh người, tâm lý chịu đựng của anh cũng đáng kinh ngạc không kém. Lòng Alfred sung sướng, lông mày nhíu chặt giãn ra, sảng khoái đồng ý đề nghị của anh, "Được, Phổ Tây, mang bọn họ ra ngoài, nhốt lại 24 tiếng."
Bọn họ được đưa ra cửa, trước khi đi, Cố Vấn Thành nghiêng mặt sang bên.
Ánh mắt Alfred sáng quắc nhìn chằm chằm bóng lưng Lý Tấu Tinh, là dáng vẻ cực kỳ hài lòng với anh.
Cố Vấn Thành quay đầu lại, vô cùng bình tĩnh đuổi kịp đoàn người.
Trên hành lang tối tăm, Phổ Tây không ngừng khen ngợi bọn họ. Thỉnh thoảng có vài tên cướp vũ trụ đi ngang qua dừng lại chào hỏi hắn, "Phổ Tây đại nhân."
Phi thuyền Đầu Lâu Đỏ rất lớn, đi không bao lâu thì Phổ Tây đã dẫn bọn họ tới căn phòng giam giữ. Trước khi đóng cửa lại, hắn nói sâu xa: "Hi vọng các cậu có thể ở lại đủ 24 tiếng."
Cửa bị đóng lại hoàn toàn.
Bên trong phòng được trang bị vật dụng cơ bản, năm người tràn đầy tinh thần chiến đấu ngồi lên giường. Tuy rằng đang ở tình cảnh nguy hiểm thế nhưng vẫn hừng hực quyết tâm, "24 tiếng, đủ nhiều rồi!"
Mặc kệ người của trường học có thể đến cứu bọn họ hay không, ít nhất bọn họ không thể từ bỏ tự cứu chính mình.
Chỉ lo ý chí chiến đấu của các đồng đội không đủ, Hi Nam tẩy não bọn họ: "Này các anh em! Lên tinh thần đi, chúng ta làm xong vụ này sẽ nổi danh, cái này còn ghê gớm hơn so với việc bắt Wasser!"
"Cũng chưa chắc bắt được Wasser," Lăng Niên giận hờn trả lời hắn trước, rồi lại hỏi Lý Tấu Tinh với Cố Vấn Thành, "Các cậu khôi phục thế nào rồi?"
Cố Vấn Thành: "Một nửa."
Lý Tấu Tinh: "Hơn một nửa."
Nghe cỏ vẻ như là anh tương đối nhiều nhưng trên thực tế anh đã bị bỏ lại phía sau Cố Vấn Thành một khoảng dài. Với tốc độ hồi phục này phỏng chừng đêm nay Cố Vấn Thành có thể trở lại vị trí mạnh nhất vũ trụ.
Nhưng mấy người Lăng Niên không biết, bọn họ không thể thả lỏng, sau khi vũ khí bị lấy đi thì tinh thần lực càng trở nên quan trọng. Bất luận là Lý Tấu Tinh hay là Cố Vấn Thành, dù có thiên phú hơn người đi nữa nhưng bọn họ vẫn chỉ là những học sinh mới vừa nhập học.
"Không tồi," Lăng Niên nhỏ giọng, "Giúp tôi đề phòng nghe trộm, cố gắng cẩn thận đừng để bị phát hiện."
Cố Vấn Thành gật đầu, một tầng tinh thần lực không ai nhìn thấy phủ lấy bọn họ. Chiêu thức kia của hắn ấy có thể nói là số một, ngay cả thiết bị kiểm tra ẩn tân tiến nhất cũng không dò ra. Trong khi những người khác vẫn đang thắc mắc sao chưa thấy tinh thần lực phát sáng thì hắn lại hời hợt ném ra quả mìn, "Bị tôi ẩn đi rồi."
Các đồng đội mắt chữ A mồm chữ O.
Cái này, lợi hại tới vậy luôn?!
Trước kia còn tưởng rằng chỉ có mình Lý Tấu Tinh không phải là con người nữa, bây giờ mới phát hiện hóa ra Cố Vấn Thành mới là người thâm tàng bất lộ, ngay cả cách ẩn giấu tinh thần lực mà người ta cũng biết!
Hơn nữa nhìn bộ dáng thuần thục của hắn thì biết không phải mới ngày một ngày hai biết tới phương pháp kia!
Má ơi.
"Đừng ngẩn người nữa," Lý Tấu Tinh bị bọn họ chọc cười, tâm tình khó chịu vừa rồi cũng được đồng đội xoa dịu, "Lăng Niên, cậu chuẩn bị làm gì đấy?"
Sau khi xác định sẽ không bị phát hiện, Lăng Niên cởi nút áo khoác ra. Khuy áo màu bạc lăn mấy vòng trong tay hắn thì bị Lăng Niên dùng ngón tay cái đè lại, nửa phút sau, âm thanh máy móc không chút tình cảm vang lên: "Tọa độ hiện giờ cách lần ghi chép cuối cùng 318 điểm hướng tây nam."
Lăng Niên vuốt nhẹ khuy áo hai cái, tiếng răng rắc vang lên, phần trên khuy áo mở ra, màn hình ánh sáng to bằng lòng bàn tay xuất hiện. Hắn thấp giọng giải thích: "Chất liệu đá Thừa Tinh, một chút như thế mà đã khiến tôi mất rất nhiều năm."
Những người khác yên lặng thả like cho hắn.
Khép lại cái miệng há ra vì kinh ngạc, Tế Du với Hi Nam không tự chủ liếc mắt nhìn nhau, sao cứ có cảm giác hai người bọn họ là kẻ vô dụng nhất ở đây nhỉ?
Hai tay Lăng Niên nhanh chóng chuyển đổi dữ liệu trong màn ảnh, hồi lâu sau, hắn thả lỏng đôi tay đã cứng, "Thời gian bọn họ thay ca ở trên đây, thời gian tốt nhất là sau 5 giờ."
Bọn họ đến gần xem, gật gật đầu, "Bây giờ nghỉ ngơi trước, bồi dưỡng tinh thần, đêm nay sẽ quyết định."
"Không biết tại sao," Tế Du nói, "Kể từ khi biết tinh thần lực của Vấn Thành có thể ẩn giấu, tôi cảm thấy..."
Miệng của hắn bị Lý Tấu Tinh bịt lại, Lý Tấu Tinh nở nụ cười mê người, "Ngoan, chờ chúng ta trở về trường rồi nói ha?"
Tế Du ngoan ngoãn gật đầu, thật ra hắn chỉ muốn nói cảm giác an toàn tăng lên rất nhiều.
Bây giờ còn cách thời gian canh gác yếu nhất năm tiếng, bọn họ chuẩn bị tất cả kỹ càng, thả lỏng tinh thần ngồi trên giường bổ sung tinh thần.
Lúc Lý Tấu Tinh nữa tỉnh nữa mơ thì nghe được một tiếng động nhẹ nhàng.
Anh lập tức mở mắt ra, nhanh chóng nhìn quét một vòng trong phòng, ngoại trừ đồng đội vẫn còn ở trên giường thì không có ai khác.
Nghe lầm?
Lý Tấu Tinh mới vừa nhắm mắt lại, chóp mũi lại nhạy cảm ngửi thấy mùi máu tanh.
Anh mắng nhỏ một câu, nhẹ nhàng bước xuống giường, dán sát vào cạnh cửa.
Mùi máu tanh nồng hơn truyền đến từ khe cửa, nhưng bên ngoài lại không có tiếng kêu cứu.
Tay anh đặt trên tay cầm, kỳ lạ là cánh cửa đã bị Phổ Tây khóa lại lúc trước giờ đây lại bị anh dễ dàng mở ra.
Ngừng thở, Lý Tấu Tinh tập trung nhìn ra ngoài, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể kêu đồng đội chạy thoát thân.
Một cơn gió thổi tới, anh bị một đôi tay kéo ra khỏi căn phòng, cánh cửa phía sau bị nhẹ nhàng đóng lại. Trời đất quay cuồng, anh bị người kia đè chặt trên cửa, hai tay người nọ đặt bên tai anh, mùi máu tanh nồng nặc truyền tới.
"Lâu rồi không gặp," đóa hoa xinh đẹp dính dòng máu tươi, tạo thành một đường cong đẹp mắt trên mặt nạ thuần trắng, giọng nói Wasser mang ý cười, "Cậu bé ngoan."