Thượng tá Romond và binh lính luôn theo dõi sát sao tình hình của đội Mộng Chi và Weiss.
Lòng bọn họ căng thẳng, biết nhiệm vụ lần này có khả năng thất bại hơn phân nửa.
Người trẻ tuổi chưa từng chấp hành nhiệm vụ bao giờ, Weiss và đội Mộng Chi cũng không có sự ăn ý với nhau, cùng với Trùng Nghiệp nguy hiểm tầng tầng lớp lớp.
Không chỉ Romond, tất cả sĩ quan đang chờ nhận thông báo trong phòng chỉ huy đều nặng lòng.
Bọn họ thán phục trước lực lực của đội Mộng Chi, nhưng dù vậy, bọn họ cũng không mong chờ vào kết quả nhiệm vụ lần này.
Mạo hiểm càng lớn, trả giá cũng càng nhiều. Dù có thành công lấy được danh sách từ hang ổ của Trùng Nghiệp cũng chỉ sợ sẽ có một ít thương vong... Chỉ hy vọng tất cả mọi người có thể giữ được tính mạng, dù mất đi ai cũng là tổn thất to lớn với đế quốc.
Rốt cuộc, binh sĩ nhận thông tin vội ngẩng đầu, trên mặt là biểu cảm khó mà tin nổi. Lòng các sĩ quan ở đây thắt lại, không thành công ư?
“Báo cáo thượng tá,“ giọng điệu binh sĩ càng ngày càng không chắc chắn, “Bọn họ nói... Bọn họ đã diệt sạch Trùng Nghiệp rồi.”
...
“Cái gì?”
Romond bật dậy, “Bọn họ nói cái gì?!”
Vẻ mặt sĩ quan ở đây ngạc nhiên, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tiêu diệt toàn bộ, bọn họ đã làm gì!
“Thượng úy Weiss nói,“ binh sĩ lắp ba lắp bắp, cũng không dám tin vào những lời mình đang nói, “Đây là công lao của đội Mộng Chi.”
Romond sửng sốt một chút, cùng đám sĩ quan trố mắt nhìn nhau, qua hồi lâu mới lấy lại tinh thần, đoạn cùng chen ra khỏi phòng điều khiển chạy về phía trước với vẻ vô cùng lo lắng.
...
Danh sách là thật, Trùng Nghiệp cũng bị thiệt hại nặng nề. Bây giờ chỉ chờ đế quốc chuẩn bị ra tay nhổ tận gốc bầy trùng không đầu kia.
Ai cũng biết, chờ giải quyết xong người trong danh sách và tàn dư của Trùng Nghiệp, đội Mộng Chi sẽ nhận được công lao cao nhất trong hành động lần này.
Làm đám cướp Trùng Nghiệp thiệt hại nặng nề, lấy được danh sách cực kì giá trị, đồng nghĩa với việc phá hủy cơ sở buôn bán không hợp pháp trong tám thiên hà, còn có thực lực siêu cường... Hoàng tử Nico cũng sẽ không cho phép người khác cướp đi công lao của bọn họ.
Ngay cả khi bọn họ không tìm được NK-03 nằm trong tay Trùng Nghiệp, bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không vì vậy mà khiển trách đội Mộng Chi.
Đội Mộng Chi không đặt những việc này trong lòng. Vì hoàn thành nhiệm vụ vượt mức quy định nên bọn họ có một kỳ nghỉ nhàn nhã rất dài, trong khi đợi quân đội giải quyết triệt để vấn đề bọn họ chẳng có việc gì làm nên dứt khoát quăng hết mọi chuyện, bắt đầu chu du các tinh cầu.
Romond và nhà trường dung túng bọn họ, để đám nhóc này hưởng thụ một lần cho bõ. Còn hoàng tử Nico, bây giờ đội Mộng Chi là báu vật trong tay hắn, sao có thể không sẵn lòng chứ?
Khắp nơi mở đèn xanh giúp bọn họ du lịch càng thêm thoải mái.
Cầu vồng ở sao Già Lược, biển hoa lửng lơ tựa mây ở sao Bạch Mã, sao Kỳ Kỳ Thể mộng mơ tựa như cổ tích...
Mọi thứ đều tốt đẹp, ngày nào cũng vui vẻ, chỉ là Cố Vấn Thành có chút nửa vui nửa buồn.
Các đồng đội hình như còn chưa nhìn thấu thân phận của hắn, thỉnh thoảng sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt mang theo thống khổ và áy náy, rồi lại nói xin lỗi với hắn. Ai cũng chân tình đầy thành ý, từng chữ như cắt lòng, “Vấn Thành, chúng tôi có lỗi với cậu, không bảo vệ tốt Tấu Tinh là lỗi của chúng tôi.”
Một câu nói mà dừng lại tận ba lần, ánh mắt nhìn Cố Vấn Thành cực kỳ bi thương, trong mắt còn lấp lánh ánh lệ. Các đồng đội làm chuyện này đã quen tay hay việc.
Mỗi lần Cố Vấn Thành đối mặt với áy náy của bọn họ đều sẽ cảm thấy lúng túng và xoắn xuýt. Lý trí nói cho hắn biết việc này có đó là lạ, chỗ nào cũng quái lạ, nhưng về tình cảm hắn lại thấy chột dạ vì đã giấu giếm đồng đội. Nói chung, nhìn vẻ mặt của hắn làm mấy người đội Mộng Chi rất có cảm giác thành công.
Cũng vì hình tượng thường ngày của các đồng đội quá tốt đẹp, khiến tiềm thức của hắn không nghĩ rằng các đồng đội sẽ đùa bỡn hắn.
Tất nhiên các đồng đội không được tốt đẹp như thế.
Không chỉ như vậy, bọn họ còn giẫm thêm một đạp, “Vấn Thành, Tấu Tinh đã bị thôi miên nhận nhầm Wasser thành cậu. Cậu đừng đau lòng, tất cả là tại ông chú biến thái kia, người Tấu Tinh thích tuyệt đối không phải là Wasser.”
“Đúng vậy, sao Wasser có thể so với Vấn Thành được chứ? Vấn Thành của chúng ta vừa đẹp vừa trẻ. Còn Wasser thì sao? Ngay cả mặt hắn ta cũng không dám để lộ.”
Mới đầu khi nghe mấy lời này Lý Tấu Tinh không thể không nhìn bọn họ với cặp mắt khác xưa.
Thực là lợi hại, mỗi một từ đều như nhát dao đâm vào lòng Cố Vấn Thành.
Lúc Cố Vấn Thành nghe mấy lời này thì biểu cảm cứng ngắc, nụ cười cứng đờ trên mặt, tâm trạng phức tạp không thốt nên lời.
... Thật sự không phát hiện ra hắn chính là Wasser sao?
Mấy lời này giống như cố ý nói ra khi đã biết thân phận của hắn vậy.
Bất kể là thật hay giả vờ, dáng vẻ Cố Vấn Thành thể hiện ra quả thực trông không được thông minh cho lắm. Vốn Lý Tấu Tinh định nói với hắn rằng, “Thân phận của cậu bị lộ rồi, bây giờ các anh em chỉ giả vờ không biết để chơi đùa với cậu thôi.”
Thế nhưng còn chưa kịp nói câu này với hắn anh đã bị các đồng đội cảnh cáo.
Các đồng đội uy hiếp dụ dỗ, bày đủ mọi cách, “Tấu Tinh, chuyện Vấn Thành giấu giếm mình là Wasser chúng tôi không có ý kiến, thế nhưng hắn lại vừa dùng thân phận Cố Vấn Thành yêu đương với cậu vừa dùng thân phận Wasser đùa giỡn cậu rồi tự cắm sừng mình. Ngày đó lúc tại địa bàn của Trùng Nghiệp còn khiến chúng tôi khóc lóc thảm thiết lâu như vậy, cậu nói xem có phải rất đáng ăn đòn không?”
Bốn người vây quanh anh, mỗi người một câu, “Cậu suy nghĩ một chút đi, ngày đó chúng tôi khóc lóc thảm thiết biết bao, tất cả đều khóc! Kết quả Vấn Thành còn diễn đến nghiện luôn, không chỉ không dừng lại mà còn hôn cậu nữa.”
Dưới ánh nhìn chằm chằm của bọn hắn Lý Tấu Tinh không thể che giấu lương tâm được, vẻ mặt anh cực kỳ chân thành, chẳng nhìn ra chút qua loa lấy lệ nào, “Quả thực rất quá đáng.”
Được anh tán thành, các đồng đội thêm hăng hái, “Chúng tôi có đáng thương không?”
Lý Tấu Tinh gật gật đầu, đồng tình, “Quả thực đáng thương.”
Tiếp đó lại ca ngợi đồng đội một tràng dài.
Ở thời điểm đó, bọn họ có thể hùng hồn nói ra lời “Đừng chạm vào cậu ấy, có bản lĩnh thì đến sờ tôi này”, đồng đội thân là trai thẳng có thể nói ra mấy lời hy sinh thân thể này quả là bạn bè nặng tình.
Khóe miệng các đồng đội được anh ca ngợi đến độ choáng váng mặt mày càng ngày càng nhoẻn rộng, nhưng mấy người vẫn cưỡng ép mình tỉnh lại từ trong những lời ca ngợi kia.
“Nói chính sự.” Lăng Niên cảnh giác.
“Chúng tôi thảm như vậy, sao cậu còn không thông cảm cho chúng tôi chứ? Dù sao cũng phải để chúng tôi đùa giỡn lại một lần,“ Hi Nam chụp lên vai anh, làm nũng, “Chỉ một lần thôi! Tinh Tinh!”
“Lúc trước tên này giả làm Wasser còn đùa bỡn cậu không ít, sàm sỡ cậu không biết bao nhiêu lần, Tấu Tinh, cậu không tức giận chút nào sao?”
Bọn họ càng nghĩ càng thấy Cố Vấn Thành quá nghịch ngợm, phải đánh đòn.
Vừa tự xưng là bạn trai để theo đuổi, vừa cưỡng ép sàm sỡ Lý Tấu Tinh, với người không biết gì mà nói không biết nội tâm đã bị dằn vặt thành cái dạng gì rồi.
Quan trọng hơn là, nếu Cố Vấn Thành đã giả vờ như kiểu “Không phải tôi không biết vờ như chẳng biết gì như các cậu” thì bọn họ cũng phải phối hợp một chút chứ nhỉ? Nếu đánh không lại vậy thì cũng chỉ có thể nhân cơ hội này khiến Cố Vấn Thành biết rằng bọn họ không dễ bắt nạt như vậy đâu!
Vẻ mặt Lý Tấu Tinh, người vẫn luôn xem thân phận Wasser như tình thú giữa hai người, hơi ngượng ngùng, “Cũng không đến nỗi giận.”
Tính tình này cũng quá tốt đi mất!
Hết cách rồi, đồng đội chỉ có thể tìm cách khác.
“Cậu phối hợp với chúng tôi, chúng tôi giúp cậu nghĩ ra một kế hoạch tỏ tình lãng mạn,“ Tế Du cười híp mắt nói, “Nhiều tinh cầu như vậy, cảnh đẹp đếm không hết, trường học với quân đội lại cấp tiền du lịch nhiều như thế, Tấu Tinh, cậu suy nghĩ một chút đi, cơ hội tốt như vậy mà không thử tỏ tình một lần sao?”
“Xin đấy, Tấu Tinh. Chúng tôi bị các cậu đùa bỡn nhiều lần như vậy, lần này vất vả mãi mới thành công một lần, để cho chúng tôi sảng khoái một lần đi.”
Tỏ tình.
Vẻ mặt Lý Tấu Tinh khẽ thay đổi, nghiêm mặt lại cảnh cáo: “Đừng bắt nạt ác quá.”
“Chúng tôi hiểu mà.” Các đồng đội nói.
Swarin mím môi nở nụ cười, lặng lẽ tiết lộ, “Thực ra chúng tôi còn định làm cho cậu ấy một cái lễ chào đón.”
Hi Nam: “Cho cậu ấy biết chẳng cần quan tâm cậu ấy là ai, đều là một thành viên của đội chúng ta.”
Lăng Niên ôm cánh tay hừ nhẹ, “Sợ tới như vậy, sợ chúng tôi không chấp nhận tới vậy sao?”
“Là sợ Tấu Tinh không chấp nhận đó.” Tế Du đùa giỡn.
“Chờ đến khi cậu ấy tin chúng ta không phát hiện cậu ấy chính là Wasser thì coi như thành công. Lúc đó trực tiếp bày ra lễ chào đón, nói với cậu ấy rằng hì hì, chúng tôi đã sớm biết cậu chính là Wasser. Vẻ mặt tên kia nhất định rất mắc cười, các cậu nói xem, cậu ấy có thể cảm động đến khóc luôn không?”
Bạn bè đùa giỡn với nhau vừa vui vẻ lại ấm áp, khiến người ta chỉ muốn mỉm cười.
Lý Tấu Tinh cùng bọn họ bật cười, trêu ghẹo, “Sao mà biết, có khóc thì cũng khóc lúc tôi tỏ tình chứ.”
Mà đừng có khóc.
Cứ luôn luôn cười là được.
Cố Vấn Thành hoàn toàn không biết kế hoạch mà bọn họ chuẩn bị, cho nên toàn bộ đội Mộng Chi chỉ có Cố Vấn Thành chẳng hay biết gì.
Cho dù đoạn đường này có biết bao lúng túng và đau lòng đi chăng nữa thì cũng có một niềm vui bất ngờ đang chờ đợi hắn.
Bọn họ lần lượt đi hết các tinh cầu nổi tiếng theo trên mạng nói, có vẻ ông trời cũng đau lòng bọn họ lắm tai nạn, suốt đường đi thế mà lại chẳng phát sinh chuyện gì.
Dù đi du lịch nhưng bọn họ vẫn luôn chú ý đến tình hình của quân đội.
Các tổ chức buôn người không ngừng bị bắt rồi xét xử công khai, theo hành động càng ngày càng lớn của đế quốc thì càng ngày càng nhiều người bắt đầu thảo luận cặn kẽ về chuyện này.
Từ những lời kia của bọn họ có thể thấy được sự ủng hộ với đế quốc và tán thưởng với quân đội, mỗi một câu nói đều khiến đám thiếu niên này sảng khoái cả người như được uống nước ấm vào ngày đông lạnh.
Theo sự việc càng lúc càng nóng, tên tuổi của phi thuyền của Diệp An cũng được dân chúng không ngừng nhắc đến.
Sự kiện lần này cậu ta đã giúp quân đội rất nhiều, mà người nhận được trợ giúp nhiều nhất chính là những người vô tội bị lừa bán, giúp bọn họ tự do và có công việc bảo đảm cho cuộc sống, từ nô lệ hoàn toàn trở thành người.
Diệp An đang cố gắng hoàn thành hợp tác giữa cậu ta và Lý Tấu Tinh, hiển nhiên cậu ta đang làm rất tốt.
Không chỉ sắp xếp cho người vô tội, Diệp An cũng vì tương lai Lý Tấu Tinh mà chuẩn bị.
Trong lúc bọn anh chẳng hay biết gì, Diệp An đã cẩn thận từ từ đưa thông tin về chuyện nam nam yêu nhau lên mạng. Vì quá mức cẩn thận và không rõ ràng nên những tin tức này vẫn không được dân chúng để ý.
Nhưng rồi sẽ có một ngày, những tin tức này sẽ dâng tràn như nước lũ, càn quét dữ dội tam quan mọi người.
Sau khi lần theo tra xét tin tức một quãng thời gian, đội Mộng Chi mới hoàn toàn yên tâm.
Buổi tối, trên phi thuyền, trong căn phòng của Lý Tấu Tinh và Cố Vấn Thành.
Cố Vấn Thành bị các đồng đội lăn qua lăn lại một ngày cảm thấy khẩn trương.
Lý Tấu Tinh đã nhìn thấu bất an ẩn giấu dưới sự bình tĩnh kia của hắn. Thực ra từ khi bại lộ thân phận, mỗi lần Cố Vấn Thành ở riêng với Lý Tấu Tinh đều đặc biệt không được tự nhiên.
Lý Tấu Tinh đại khái đoán được tại sao hắn không được tự nhiên. Chẳng qua hai thân phận chưa được chuyển đổi tốt mà một thân phận khác đã bị bại lộ, mấy chuyện hắn đã làm cũng bị phơi bày nên cảm thấy xấu hổ và mất mặt mà thôi.
Cưỡng hôn, nhảy lầu, ôm lấy anh phác họa mặt của hắn, còn biết tự mở rộng cho cái miệng nhỏ của mình nữa... Lý Tấu Tinh không nhịn được cười, lẳng lơ.
Lúc không mang mặt nạ cũng nghiện còn ngại, anh thật sự chưa từng thấy ai có năng lực nói mấy lời của trai đểu để lừa hôn lừa sờ như Cố Vấn Thành.
“Ngủ chưa?” Anh phá vỡ cục diện bế tắc này, đứng lên sửa sang giường lại một chút, cư xử tự nhiên, “Muộn rồi đấy.”
Cố Vấn Thành đi tới, chợt dính sát vào phía sau ôm lấy anh, dù tư thế có mạnh mẽ cỡ nào cơ bắp cánh tay cũng mềm mại xinh đẹp. Chiều cao thấp hơn làm khí thế yếu bớt đi, hiện ra mấy phần ý tứ làm nũng.
Sợi tóc cọ vào gò má Lý Tấu Tinh ngưa ngứa, mấy lời muốn nói đã bị quên sạch. Anh cười vài tiếng, hai người lẳng lặng đứng bên giường, cảnh tượng rất tốt đẹp.
“Tặng hoa, nhảy lầu,“ khóe miệng Lý Tấu Tinh nhếch lên, “Cố Vấn Thành, đổi sang thân phận khác cậu cũng rất biết chơi đấy.”
Cố Vấn Thành nhớ tới những ký ức kia, lúc này mới phát hiện hóa ra ngay cả khi chẳng hiểu gì cả hắn đã sinh ra dục vọng độc chiếm với Lý Tấu Tinh rồi. Hắn cười cười trong lòng, bật thốt “Tôi còn biết chơi hơn nữa đấy.”
“Còn cái gì?” Lý Tấu Tinh nhíu mày, cảm thấy hứng thú, “Kéo tôi nhảy lầu nữa, hay là lại giúp đỡ lẫn nhau?”
Cố Vấn Thành ho khan hai tiếng, để được sờ mó anh những thứ này đều là lịch sử đen. Hắn ghé sát vào lỗ tai Lý Tấu Tinh, thầm thì nói mấy câu.
“...” Vẻ mặt Lý Tấu Tinh khiếp sợ, “Cậu thế mà...”
Tai anh đỏ bừng, lần này thật sự không khống chế được, nắm tay đặt tại bên môi, ánh mắt lấp lóe, “Hóa ra còn có thể chơi như vậy.”
Cố Vấn Thành gật đầu với vẻ cao thâm khó dò.
Tâm trạng rạo rực.
Chỉ là hai người còn chưa áp dụng vào thực tiễn thì các đồng đội vì lo Lý Tấu Tinh sẽ nói cho Cố Vấn Thành chân tướng đã chen vào phòng của bọn họ, làm thay đổi hoàn toàn bầu không khí bốc lên bong bóng màu hồng này.
Lý Tấu Tinh và Cố Vấn Thành ngơ ngác nhìn bọn họ bận rộn.
Hai cái giường lớn bị hợp lại thành một cái giường, các đồng đội đặc biệt không biết xấu hổ, sau khi kéo giường lại thì chen vào ngồi chính giữa, tách Lý Tấu Tinh và Cố Vấn Thành ra hai bên trái phải.
Chính giữa kẹp bốn người, lại như cách cả dải ngân hà.
Lý Tấu Tinh dở khóc dở cười, ép lửa giận vừa bùng lên xuống, thỉnh thoảng cùng Cố Vấn Thành liếc mắt nhìn nhau đều có thể nhìn thấy lửa giận trong mắt hắn, chỉ hận không thể ném hết bọn Hi Nam đi ngay tắp lự.
Quấy rối yêu đương là sẽ bị Wasser ghi thù.
Hai tay anh gối sau gáy, tâm trạng thoải mái. Lý Tấu Tinh cảm thấy hiện tại quá tốt đẹp.
Đề tài nói chuyện chạy tán loạn hết cả lên, trò chuyện một hồi lại đi hóng hớt chuyện của người ta.
Bọn họ vẫn luôn tò mò chuyện của Vưu Mông.
“Sao thượng úy Vưu Mông lại ghét Wasser như vậy?”
Bọn họ còn chưa quên khi nhắc tới Wasser Vưu Mông chỉ dùng một từ rác rưởi.