Bông tuyết từ bầu trời từ từ bay xuống, mang theo hơi lạnh của mùa đông mới tới, phủ lên mặt đất của Lâm Bắc thành một tầng sương trắng.
Lại là mùa đông của một năm.
Người đi đường bởi vậy mà thưa thớt, mặt phố cũng trở nên tiêu điều. Ở trong thời tiết mùa đông khắc nghiệt này, ai cũng không muốn ra ngoài đi lại nhiều.
Ở trong thành Lạc phủ sơ học vẫn như cũ là một cảnh tượng ấm áp vui vẻ, mấy khối Noãn Dương Thạch đặt ở trên đất trống trong phòng học sơ học, tản ra ánh sáng với nhiệt độ, từ chối mọi khí lạnh sương giá tiến vào, hình thành một khu vực mùa xuân ấm áp ở bên trong.
Một đám trẻ con mười một mười hai tuổi ngồi ở chỗ này, đang nghe một vị giáo viên phía trên giảng bài:
“Hoàng đế cuối cùng của Quang Huy thần triều là Diệu đế, tại vị sáu trăm năm. Người này ngu ngốc vô năng, lại tính tình thô bạo, lãng phí. Lúc tại vị, xây mới một trăm hai mươi tư chỗ hành cung, trong phạm vi cả nước chiêu mộ dân nữ ba mươi hai lần, cũng có ham mê tự tay giết người. Nghe nói riêng bị sử sách ghi lại, quan viên bị hắn hạ lệnh giết chết đã nhiều tới hơn ba ngàn người, người liên lụy càng là vô số...”
Giáo viên nói rất nghiêm túc, nhưng bọn nhỏ phía dưới lại hiển nhiên không có hứng thú gì cả, đứa nào nghe cũng thấy buồn ngủ.
Giáo viên kia thấy, cũng không nói gì, chỉ đem quyển sách trên tay cuộn lại, vỗ vỗ bàn sách.
Tiếng vỗ bàn khiến một đám trẻ con miễn cưỡng lên tinh thần, mở to đôi mắt mơ màng nhìn giáo viên.
Giáo viên có chút tức giận lại có chút bất đắc dĩ nói: “Như thế nào? Đều học hiểu rồi?”
Bọn nhỏ cùng nhau cúi đầu không nói.
Thiên tính ham chơi khiến bọn nhỏ không có hứng thú gì đối với chương trình học buồn tẻ, lịch sử hiển nhiên không thể thú vị so với lớp rèn luyện cơ thể, một số đứa bé to gan thậm chí bây giờ còn ở bên dưới âm thầm đấu sức.
Thụ sư có chút phẫn nộ, lấy tay chỉ một đứa bé: “Hà Tư Niên, ngươi đứng dậy, nói một câu Phù Loan chi biến là chuyện gì?”
Một đứa nhỏ mũi ưng đứng lên, lại lắp bắp hồi lâu nói không nên lời.
“Không biết thì đứng. Nhạc Dương, ngươi đi ra nói.” Giáo viên lại chỉ một người.
Đứa nhỏ tên Nhạc Dương hiển nhiên cũng không biết, chỉ có thể cùng nhau đứng thẳng với Hà Tư Niên kia, trên mặt còn mang theo nụ cười không cho là đúng.
Liên tục hỏi vài người, lại không một ai đáp được, giáo viên tức giận đến mức vỗ bàn: “Thật kỳ cục, ta vừa mới giảng xong! Tô Trầm, ngươi đứng dậy nói.”
Nói đến một cái tên phía sau, giọng điệu giáo viên rõ ràng tốt lên rất nhiều.
Một thiếu niên nho nhỏ mi thanh mục tú đứng lên, dùng giọng văng vẳng tự tin trả lời: “Tân Tinh kỷ hai vạn ba ngàn năm, Đại tư không (tên chức quan) Trình Hoài Ân dâng tấu quốc khố trống rỗng, thỉnh cầu hoãn xây dựng bốn quần thể hành cung. Diệu đế tức giận, ở trên buổi chầu tự tay chém giết Đại tư không. Chuyện này chấn động triều dã, mỗi người cảm thấy bất an. Cuối cùng có bảy đại quý tộc liên thủ, cùng nhau đối phó Diệu đế, bị diệt Quang Huy thần triều. Bởi vì khi tru sát Diệu đế, sát thủ Tả Thành Thư lấy danh là phù loan (phù: đỡ; loan: cái chuông trên xe vua) tiếp cận, cho nên sử xưng Phù Loan chi loạn. Sau đó, Quang Huy thần triều diệt vong, bảy đại tộc chia lãnh thổ, cát cứ thần triều, cũng chính là bảy nước tồn tại bây giờ.”
“Nói rất hay!” Giáo viên vỗ tay cười to: “Nghe nghe, nghe nghe, đây mới là bộ dáng đi học. Nếu không có Tô Trầm ở đây, ta còn không muốn lên lớp cho các ngươi đám tiểu khốn kiếp này đâu! Quả nhiên là gia học sâu xa, đứa nhỏ đi ra từ đại gia tộc, đúng là khác biệt...”
Kế tiếp chính là ra sức khen ngợi một phen.
Tô gia là một trong bốn đại gia tộc của Lâm Bắc thành, địa vị hiển hách, Tô Trầm chính là một trong những con cháu nối dõi đời thứ ba Tô gia.
Tuy vẫn chỉ là một đứa nhỏ mười hai tuổi, Tô Trầm đã bày ra sự trầm ổn hiếm có trong bạn cùng trang lứa, chăm chỉ và hiếu học, cũng bởi vậy rất được giáo viên yêu thích.
Đối với giáo viên khen, Tô Trầm rất bình tĩnh.
Loại bình tĩnh này ở trong mắt giáo viên là biểu hiện trong lồng ngực có khâu hác (khâu hác: khe rãnh) cùng phong độ đại tướng, ở trong mắt “đứa nhỏ gấu” khác, thì không thể nghi ngờ là “biểu hiện làm màu” .
“Xì, có cái gì phải hiếm lạ, có bản lãnh tỉ thí trên lớp rèn luyện cơ thể (từ giờ sẽ giữ nguyên hán việt là đoán thể, để trùng với 1 cảnh giới).” Hà Tư Niên mũi ưng nói thầm.
“Tư Niên, Tô Trầm hôm qua vừa tấn thăng Đoán Thể tầng bốn.” Nhạc Dương bên cạnh nhỏ giọng ghé qua nhắc nhở.
Biểu cảm trên khuôn mặt gầy của Hà Tư Niên lập tức khó coi hẳn đi.
Rất hiển nhiên, đối thủ trong cảm nhận không chỉ học xuất sắc, cho dù là tu hành võ đạo cũng nhanh hơn mình.
Đoán Thể tầng bốn ý nghĩa Tô Trầm đã có sức bốn ngựa, tuy loại lực lượng cấp độ này đối với đại đa số người trưởng thành mà nói vẫn rất yếu, dùng để đối phó Hà Tư Niên lại đã thuộc về cấp bậc nghiền áp.
Ý muốn chiến đấu dập tắt, miệng Hà Tư Niên giật giật, cuối cùng từ trong miệng nặn ra một câu: “Vậy lại như thế nào, chung quy chỉ là một gia tộc tạp huyết mà thôi.”
Một lần này, Hà Tư Niên công kích cuối cùng đã tìm đúng điểm.
Thế giới này tên là Nguyên Hoang thế giới, mọi người thông qua tu luyện nguyên năng để đạt được lực lượng. Nghe nói loại năng lượng này là ngọn nguồn của tất cả khởi đầu, sinh ở buổi đầu thế giới sáng tạo, cho nên có thể ảnh hưởng vạn vật, khống chế vạn vật. Loại cách nói này ở sau này được tán thành rộng khắp, cũng thành nguồn gốc của cái tên nguyên năng. Mà có thể vận dụng thuần thục nguyên năng, thì được gọi là nguyên khí sĩ.
Nhưng lực lượng nguyên năng không dễ dàng khống chế, ở giai đoạn sớm nhất, nhân loại thậm chí căn bản không thể sử dụng lực lượng nguyên năng, thật sự có thể vận dụng loại lực lượng này là nguyên thú. Nhân tộc thời điểm đó, chỉ là thức ăn của nguyên thú.
Ngàn vạn năm phát triển, Nguyên Hoang thế giới thay đổi, dần dần đã thay đổi tất cả cái này. Nhân loại rốt cuộc cũng từ hoàn toàn không biết gì cả đối với nguyên năng, phát triển đến bảy cảnh giới nguyên sĩ về sau.
Đánh vỡ trở ngại vận dụng nguyên năng, chính là huyết mạch.
Nghe nói vì đạt được lực lượng vận dụng nguyên năng, nhân tộc phát minh máy lấy huyết mạch, thông qua lấy huyết mạch yêu thú để khống chế nguyên năng, bởi vì yêu thú là tồn tại duy nhất của Nguyên Hoang thế giới trời sinh có thể vận dụng lực lượng nguyên năng. Người phát minh máy rút lấy huyết mạch cũng bởi vậy sáng lập thời đại huy hoàng của nhân loại, Quang Huy thần triều.
Nhưng theo năm tháng biến thiên, quốc gia nhân tộc từng huy hoàng này cuối cùng hủy diệt bởi nó tự sa đọa, nghe nói ngay cả máy rút lấy huyết mạch cũng ở niên đại hỗn loạn kia bởi chiến loạn mà tổn hại, từ đó về sau nhân tộc liền mất đi năng lực lấy ra huyết mạch.
May mắn là huyết mạch ít nhất còn có thể di truyền, chính bởi vậy, ở bảy quốc gia của nhân tộc hình thành chế độ quý tộc huyết mạch.
Tô gia tuy là gia tộc lớn của Lâm Bắc, nhưng là một gia tộc mới xuất hiện, bọn họ không có huyết mạch truyền thừa, chỉ có thể thông qua huyết linh dược tề đạt được lực lượng huyết mạch. Huyết linh dược tề là đồ phỏng chế máy lấy huyết mạch, nhưng tác dụng của nó so với máy rút lấy huyết mạch đã là cách biệt một trời một vực. Huyết mạch thông qua huyết linh dược tề đạt được được xưng là tạp huyết, ý chỉ không vào được nơi đại nhã, không những không gian tăng lên có hạn, cũng không cách nào truyền thừa. Dù vậy, vẫn có vô số người hướng tới đuổi đi cũng không hết.
Cho nên làm kẻ không có huyết mạch, ý nghĩa thiên phú Tô Trầm tốt nữa, tu hành cố gắng nữa, tiền đồ cũng nhất định có hạn.
Đương nhiên, tình huống của Hà Tư Niên cũng không tốt đến đâu. Hoang huyết vương tộc, yêu huyết quý tộc, tạp huyết gia tộc, từ trên cái tên chế độ huyết mạch phân phong có thể thấy được, cái gọi là bốn đại gia tộc, liền ý nghĩa đều là truyền thừa không có huyết mạch. Cũng là một trong bốn nhà, Hà gia tự nhiên cũng không ngoại lệ. Chỉ là điều này cũng không gây trở ngại Hà Tư Niên lấy việc này khinh bỉ đối thủ cạnh tranh của mình—— nếu điểm cuối đều là giống nhau, vậy chạy nhanh nữa cũng chỉ là tạm thời dẫn đầu.
Thiếu niên mũi ưng dùng lý luận độc đáo này an ủi bản thân.
Thời gian trôi nhanh.
Rốt cuộc, đã đến giờ tan học.
Bọn nhỏ hoan hô lao ra khỏi phòng học, sớm có hạ nhân trong nhà chờ bên ngoài phòng học.
Tô Trầm là một người cuối cùng đi ra khỏi sơ học, mới ra khỏi phòng học, một người hầu nhỏ đã chạy tới, khoác thêm áo choàng chồn bạc cho Tô Trầm: “Tứ thiếu gia tan học rồi. Trời giá rét đất đông lạnh, đừng để bị lạnh.”
“Kiếm Tâm, ta không phải đã nói sao. Ta đã Đoán Thể tầng bốn, loại thời tiết này không làm lạnh ta được.” Tô Trầm nói xong đi về phía xe ngựa.
“Thiếu gia à, có một số việc cũng không phải chỉ giảng thực dụng, một số trường hợp nên có cũng vẫn phải có. Bằng không, để một số hạ nhân nhìn thấy thiếu gia ngay cả cái áo choàng cũng không có, vậy kẻ biết tự nhiên là biết thiếu gia Đoán Thể là chủ, đem sương tuyết coi là tôi luyện, không biết còn tưởng thiếu gia thất thế, đến lúc đó sợ không đem thiếu gia coi ra gì cả.” Kiếm Tâm đi theo phía sau Tô Trầm nói.
Tô Trầm nghe cũng cười: “Chỉ ngươi biết nói, nào có ai không đem ta coi ra gì cả, ta thấy nếu có, cũng chính là ngươi.”
Lên xe trong khi Kiếm Tâm lớn tiếng kêu oan.
Xa phu quất cái roi dài, xe ngựa tiến lên, để lại ở trên mặt tuyết một loạt dấu vó ngựa rõ ràng.
Ở trên xe nhàn rỗi không có việc gì, Tô Trầm cầm một quyển 《 sử kinh 》 đọc, người hầu nhỏ Kiếm Tâm kia ở một bên rảnh rỗi nhàm chán, liền nói: “Thiếu gia, sử kinh này đọc hay lắm sao? Vì sao ta thấy một chút ý tứ cũng không có, luôn buồn ngủ.”
Tô Trầm không ngẩng đầu lên nói: “Đó là bởi vì ngươi chưa nhìn thấy chuyện xưa cất giấu trong sách này.”
“Trong sách cất giấu chuyện xưa?” Kiếm Tâm kinh ngạc, xem đi xem lại quyển sách kia, trong ánh mắt tràn ngập tò mò. Trong sách này còn có thể giấu câu chuyện xưa gì?
Tô Trầm lườm hắn nói: “Không phải trong này, là chuyện xưa bên trong... Ài, nói với ngươi cũng không nói rõ được.”
Tô Trầm dứt khoác đem quyển sách đưa vào trong tay Kiếm Tâm: “Ngươi đọc một đoạn này đi.”
Kiếm Tâm đi theo hầu hạ Tô Trầm nhiều năm, cũng biết chút chữ, đọc ra tiếng: “Diệu đế bị ám sát, thần triều đại loạn, máy rút lấy huyết mạch cũng bởi chiến loạn bị hủy, dẫn tới phương pháp lấy ra huyết mạch đoạn tuyệt. Cho tới bây giờ, Nhân tộc ta cũng chỉ có thể mô phỏng ra bộ phận công năng của máy rút lấy huyết mạch, chế ra huyết linh dược tề, lại không thể lấy ra huyết mạch cấp cao như ngày xưa... Đoạn lời này làm sao vậy?”
Kiếm Tâm không hiểu.
Tô Trầm thu hồi quyển sách nói: “Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Máy rút lấy huyết mạch đã là thứ Nhân tộc ta phát minh, vậy vì sao sau khi máy rút lấy huyết mạch tổn hại, Nhân tộc ta không thể làm lại một chiếc nữa?”
Kiếm Tâm trả lời: “Trên sách không phải đã nói sao? Phương pháp chế tạo đã thất truyền.”
“Thất truyền như thế nào? Đó là đại sự quan hệ đến Nhân tộc ta hưng vong đó, sao có thể thất truyền?” Tô Trầm lại hỏi.
Kiếm Tâm nghẹn lời.
Tô Trầm lại nói: “Cho dù là bởi vì đủ loại nguyên nhân dẫn tới thất truyền đi, vậy vì sao lúc trước không chế tạo thêm mấy chiếc? Dựa theo trên sách nói, một cỗ máy rút lấy huyết mạch ở lúc ấy cũng chỉ có thể hàng năm lấy ra mười loại huyết mạch, vậy vì sao lúc ấy không chế tạo thêm một chút, lại chỉ có một chiếc? Cho dù thật sự là phương pháp chế tạo thất truyền, vì sao Nhân tộc ta không thể một lần nữa mò mẫm? Chúng ta trước kia đã có thể làm được, vì sao bây giờ ngược lại không thể làm được?”
Một chuỗi vấn đề, khiến Kiếm Tâm nói không ra lời.
Tô Trầm đã cười vỗ vỗ sách nói: “Đây là chuyện xưa cất giấu trong sách, cho nên, đọc sách không riêng gì cần dùng mắt, còn cần biết dùng tâm.”
Trong khẩu khí nói chuyện còn vài phần dương dương tự đắc. Vừa rồi lời này, thật ra là phụ thân dạy hắn, lại bị hắn lấy dùng để giáo dục nô bộc nhà mình.
Kiếm Tâm vẫn như cũ mặt đầy hồ đồ lại mang theo chút sùng bái nhìn Tô Trầm: “Vậy thiếu gia cho rằng, vì sao sẽ như vậy?”
Chung quy là tâm tính thiếu niên, đối với ánh mắt sùng bái của Kiếm Tâm, Tô Trầm tự nhiên rất hưởng thụ.
Hắn nói: “Trong lòng ta là có đáp án, nhưng ngươi phải cam đoan không nói ra ngoài nhé.”
Kiếm Tâm vỗ ngực cam đoan: “Thiếu gia yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài.”
Nghe được lời này, Tô Trầm yên tâm.
Hắn tuy thông minh, nhưng xét cho cùng chỉ mười hai tuổi, còn chưa thể thật sự lý giải hết lòng tuân thủ hứa hẹn là một loại phẩm chất trân quý cùng khan hiếm như thế nào.
Vì thế hắn hạ giọng nói: “Ta cảm thấy, máy rút lấy huyết mạch này căn bản không phải thứ do Nhân tộc phát minh.”
“Cái gì?” Kiếm Tâm chấn động: “Vậy là ai?”
Tô Trầm buông thõng hai tay: “Ta nào biết. Ta chính là cảm thấy chỉ có như vậy mới có thể giải thích, nguyên nhân vì sao Nhân tộc có được máy rút lấy huyết mạch, lại không cách nào chế tạo máy rút lấy huyết mạch. Nhưng lời này ngươi không được nói ra ngoài cho ta.”
Ở một thời đại cũng không tính là khai sáng, nghi ngờ tính chính xác của lịch sử Nhân tộc, tuyệt đối sẽ mang đến phiền toái cho mình.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười khẽ đột nhiên truyền đến, giống như là có người ở bên tai Tô Trầm nói nhỏ.
Tâm thần Tô Trầm kịch liệt chấn động.
“Dừng xe!” Tô Trầm lớn tiếng kêu lên.
Xe ngựa dừng lại.
Tô Trầm từ trong xe đi ra, phóng mắt nhìn lại, khắp nơi đều là bông tuyết đang bay.
Trên đường cái chỉ có ít ỏi vài người đi đường đang đi đường, không có một ai giống người có thể ở bên tai mình phát ra tiếng cười.
“Tiểu thiếu gia, sao vậy?” Kiếm Tâm từ trong xe ngựa thò đầu ra hỏi.
Tô Trầm lắc lắc đầu trả lời: “Không có việc gì, trở về đi.”
Tô Trầm xoay người muốn lên xe.