Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 2: Chương 2: Vĩnh Viễn Không Nói Vứt Bỏ ( Thượng)




Một thanh âm già nua từ sau lưng truyền đến: “Thiếu gia, hãy thương ta lão già ăn mày này, cho miếng cơm nóng đi.”

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão ăn mày toàn thân tản ra mùi hôi run rẩy run rẩy đi tới, trong tay còn cầm cái bát vỡ.

Lão nhân kia cách Tô Trầm không xa đứng vững, hướng về Tô Trầm vươn ra cái bát vỡ trong tay, vẻ mặt đáng thương, trong ánh mắt tràn ngập trống rỗng và tuyệt vọng.

Nhưng Tô Trầm ở sau khi đánh giá lão nhân kia một phen, lại nói: “Ta không biết ngươi là ai, nhưng ta biết ngươi khẳng định không phải ăn mày.”

Lão nhân ngây người: “Tiểu thiếu gia lời này là có ý tứ gì?”

Tô Trầm đã nói sang sảng: “Bây giờ là lúc tuyết rơi, ăn mày thật sự là sẽ không ở lúc này ra ngoài ăn xin. Bởi vì lúc này thời tiết quá lạnh, trên đường ít người đi đường, cho dù ngẫu nhiên có một chút người đi đường, cũng phần lớn khoanh tay, sẽ không đột trời giá rét dừng bước. Ở lúc này ăn xin, bản thân chịu lạnh không nói, cũng sẽ không có kết quả gì. Đây là thời gian không đúng. Mặt khác nơi này là đường cái Hán Thủy. Đường cái Hán Thủy là con đường chính của Lâm Bắc, thành chủ vì đường thông suốt, không cho phép ăn xin ở đây ăn xin. Một khi có người ăn xin, sẽ lập tức có vệ binh tiến lên đuổi, đánh, thậm chí bắt, đây là địa điểm không đúng. Còn có chính là ngươi, tuy ngươi quần áo rách nát dơ bẩn, nhưng chỗ rách lại rất sạch sẽ, cái này nói rõ thời gian bộ quần áo này tổn hại tuyệt đối không lâu. Mặt khác mùi thối trên người ngươi cũng không đúng, mùi thối của ăn xin thật sự, là một loại mùi mốc nát thời gian dài, không giống mùi của ngươi như vậy từ trong rãnh nước bẩn đi ra. Còn có tay ngươi, tuy ngươi làm trên người bản thân biến thành rất bẩn, nhưng móng tay của ngươi rất sạch sẽ, đây là người không đúng!”

Tô Trầm nói xong những thứ này, đã nhìn về phía lão nhân: “Cho nên ta tuy không biết ngươi là người nào, nhưng ta biết ngươi khẳng định không phải ăn xin!”

Lão nhân đó nghe xong, ngửa mặt lên trời cười phá lên: “Ha ha ha ha, hảo tiểu tử, ngươi có một đôi mắt giỏi quan sát, một đầu óc giỏi về phân tích. Chỉ tiếc tuổi còn nhỏ chút, từng trải cũng non chút, làm người cũng đơn thuần chút, lại càng không hiểu được sự đáng quý của ẩn giấu cùng hạ thấp. Nhưng không sao, bởi vì ngươi đã gặp ta. Gặp ta, tất cả cái này ngươi đều có thể học được; gặp được ta là bất hạnh của ngươi, bởi vì ta sẽ mang đến cực khổ cho ngươi; gặp được ta cũng là may mắn của ngươi, bởi vì ta sẽ cho ngươi một tương lai vô hạn khả năng... Để ta đổi cho ngươi một đôi mắt, khiến ngươi có thể nhìn thấy càng nhiều hơn, cùng lúc cũng giúp ngươi thấy rõ diện mạo thật sự của thế giới này đi!”

Dứt lời, giơ tay.

Hai điểm ánh sáng lạnh lẽo đã đánh vào trong mắt Tô Trầm.

Giữa hè nắng hè chói chang, trên diễn võ trường sân lớn của Tô gia, một đám người trẻ tuổi đang bừng bừng hứng thú diễn luyện võ kỹ, thỉnh thoảng phát ra tiếng hô đầy trung khí.

“Hây!”

Trong tiếng bật hơi, một tay rơi ở trên ghế đá, cái ghế đá đó bị một đòn đánh gãy.

“Tốt!” Trên diễn võ trường bộc phát ra một đợt tiếng ủng hộ.

“Nhị thiếu gia giỏi quá!”

“Xem ra qua vài ngày nữa có thể tiến vào Đoán Thể tầng năm rồi.”

“Đến lúc đó chính là người số một đời thứ ba Tô gia ta.”

Mục tiêu được biểu dương là thiếu niên mười ba tuổi. Tuy tuổi không lớn, thân thể lại cực kỳ cường tráng khỏe mạnh.

Hắn tên Tô Khánh, một trong những người nối dõi thế hệ thứ ba của Tô gia, là con trai Tô gia lão nhị Tô Khắc Kỷ.

Đối với bọn hạ nhân khen ngợi, Tô Khánh hiển nhiên vẫn rất hưởng thụ, cho dù có chút không phải sự thật, cũng không gây trở ngại Tô Khánh tự mình cảm thấy tốt đẹp.

Nhưng luôn có kẻ ngu ngốc không có ánh mắt.

Một người hầu nhỏ ngơ ngác ngây ngốc nói: “Tứ thiếu gia trước đó vài ngày đã Đoán Thể tầng năm rồi.”

Khuôn mặt Tô Khánh vì thế trầm xuống.

Cả sân yên tĩnh như chết.

Một lát sau, một gã hạ nhân thông minh chút cho người hầu nhỏ kia một cái cú vào đầu: “Nói linh tinh cái gì thế? Hắn một người mù có thể so với nhị thiếu gia sao?”

Người hầu nhỏ không dám đánh trả, miệng còn bướng: “Vậy cũng là Đoán Thể tầng năm.”

Tô Khánh nghe không nổi nữa, quay đầu bỏ đi.

Một đám hạ nhân phía sau nhìn nhìn nhau, quay đầu cho người hầu nhỏ kia một trận quyền đấm cước đá, đánh tới khi hắn mặt mũi bầm dập mới hùng hùng hổ hổ rời đi.

Người hầu nhỏ kia cũng quật cường, ôm đầu không hé răng, thẳng đến khi một đám hạ nhân kia đi hết, lúc này mới đứng dậy, phủi phủi bụi trên người, nhổ nước bọt hướng đám hạ nhân kia. Hắn là tạp dịch của diễn võ trường này, không phải người hầu của vị nhị thiếu gia kia, cho nên thời khắc này bò dậy, chỉ để ý mục đích bản thân thu dọn diễn võ trường.

Mới vừa đi ra chưa được vài bước, lại nhìn thấy một người đang đứng dưới tàng cây liễu to cách đó không xa.

“Tứ thiếu gia?” Người hầu nhỏ kinh ngạc lên tiếng.

Tô Trầm im lặng đứng dưới tàng cây, một thân áo dài màu trắng, vạt áo theo gió phiêu đãng, tuy chỉ là thiếu niên ngoài mười hai tuổi, lại có khí tức phiêu dật nói không nên lời. Chỉ là một đôi mắt, tuy thoạt nhìn không khá gì người thường, lại dại ra vô thần, không thấy nửa phần linh động.

Nghe được tiếng của người hầu nhỏ kia, Tô Trầm mỉm cười: “Minh Thư, ngươi lại bướng rồi.”

Người hầu nhỏ Minh Thư nhếch miệng cười: “Tứ thiếu gia cũng nghe thấy rồi, tiểu (tiểu nhân) chỉ là có chút không phục thay ngài, liền lắm miệng vài câu.”

“Tranh vài câu đó cho ta, có ý tứ gì? Tự nhiên ăn trận đòn.”

Minh Thư gãi gãi đầu: “Ta chỉ là không quen nhìn bọn họ nói hươu nói vượn. Rõ ràng tứ thiếu gia ngươi mới là người đứng đầu thế hệ thứ ba Tô gia, bọn họ cứ thích nói là nhị thiếu gia.”

“Hắn đứng đầu thì hắn đứng đầu đi, có cái gì phải tranh đâu.” Tô Trầm thản nhiên trả lời: “Ta là người mù, cho dù là Đoán Thể tầng năm, cũng chỉ là người mù.”

Tô Trầm nói xong, liền đi lên trên diễn võ trường.

Minh Thư ngơ ngác nhìn bóng lưng Tô Trầm.

Tứ thiếu gia trước đây, là hăng hái, thần thái phấn chấn, tràn đầy tự tin như vậy.

Nhưng phen gặp gỡ kia của mười tháng trước, lại khiến tất cả đều thay đổi.

Lão ăn mày không biết từ nơi nào toát ra, đã đánh mù hai mắt của tứ thiếu gia. Từ khi đó trở đi, làm bạn tứ thiếu gia cũng chỉ có bóng tối vô tận. Lúc đó, tứ thiếu gia cũng từng một thời lâm vào trong vòng xoáy thống khổ không thể rút ra được, nhưng rất nhanh hắn đã từ trong đau khổ đi ra, tiếp tục con đường võ đạo của mình. Hai mắt mù chưa khiến hắn bỏ cuộc, ngược lại khiến hắn tiến cảnh nhanh hơn, chỉ dùng mấy tháng thời gian, đã từ Đoán Thể tầng bốn tiến vào tầng năm.

Chính bởi vậy, đối với sự kiên trì cùng cố gắng của tứ thiếu gia, Minh Thư có một loại kính nể từ đáy lòng.

Có lẽ chính là nguyên nhân này, khiến bọn chó săn của Tô Khánh ở lúc không biết xấu hổ nịnh bợ chủ tử, hắn đứng ra nói câu công đạo, tuy bởi vậy ăn trận đòn, Minh Thư lại cảm thấy rất đáng giá.

Tô Trầm đã đứng ở trên diễn võ trường: “Minh Thư, đang làm gì thế? Còn không tới đây giúp một chút.”

“Ôi chao!” Minh Thư lúc này mới nhớ tới Tô Trầm không nhìn thấy, vội vàng chạy qua, nâng tới cho hắn một đôi tạ đá nặng: “Nơi này, tứ thiếu gia, cẩn thận chút... Tứ thiếu gia, ngài sao lại là một mình chứ, bọn hạ nhân đâu?”

“Đường nơi này ta đã nhớ kỹ rồi, có thể tự mình đến. Ta là đến Đoán Thể, không phải đến để người ta hầu hạ, bọn họ đến đây ngược lại không tốt.”

Tô Trầm nói xong, đã nâng tạ đá, bắt đầu một ngày luyện tập.

Mồ hôi từ trán chảy xuống từng giọt, ở dưới ánh mặt trời chiếu tỏa sáng rạng rỡ.

——————————————————

Kết thúc một ngày rèn luyện, Tô Trầm trở lại sân.

Tự có nha hoàn đi lên thay quần áo cho Tô Trầm, cũng có hạ nhân đun sẵn nước.

Ngồi vào trong thùng tắm đun nóng, cảm thụ được nước ấm áp loại trừ sự mệt mỏi toàn thân, Tô Trầm thở phào một hơi dài, trong đầu hiện lên lại là một màn hai điểm hàn tinh của lão ăn mày kia đánh về phía mắt mình.

Sự gặp gỡ đó của mười tháng trước, khiến Tô Trầm hoàn toàn đánh mất ánh sáng.

Một khắc tỉnh lại, trong mắt đau đớn nói không nên lời.

Nhưng đau đớn thâm trầm nữa, cũng không lớn bằng sự sợ hãi do bóng tối vĩnh cửu mang đến.

Ở một khắc biết được mình mù, Tô Trầm hầu như muốn điên mất rồi.

Tuy Tô gia trước sau tìm hơn mười vị “danh y” “thần y”, nhưng không có một ai có thể khiến Tô Trầm khôi phục.

Tô Thành An phụ thân của Tô Trầm trong cơn giận dữ, truy bắt toàn thành lão ăn mày kia. Nhưng tất cả đều chẳng được gì. Chưa tìm được lão ăn mày, mắt Tô Trầm lại bị tuyên bố hoàn toàn mù, không thể thấy bất cứ thứ gì nữa, thậm chí ngay cả cảm giác ánh sáng cũng biến mất.

Tô Trầm hoàn toàn tuyệt vọng.

Đó là thời khắc thống khổ nhất trong cuộc đời Tô Trầm, vô luận người nhà an ủi, khuyên giải như thế nào, cũng không thể khiến hắn thoát khỏi sự sợ hãi cùng phẫn nộ bóng tối mang đến.

Đoạn thời gian đó, Tô Trầm thống khổ mỗi ngày đều muốn khóc lớn càn quấy, đập vỡ mọi thứ hắn có thể chạm phải.

Loại tình hình này duy trì ba tháng, mới dần dần có chuyển biến tốt.

Có lẽ là đã quen bóng tối tồn tại, có lẽ là ý thức được điều xấu đã thành, vô luận mình phát cuồng như thế nào cũng không thể thay đổi sự thực đã định, Tô Trầm rốt cuộc tỉnh táo lại.

Hắn không phát cuồng nữa, ngược lại lâm vào trong trầm mặc đáng kể.

Loại biểu hiện này một thời gian khiến Đường Hồng Nhị mẫu thân của Tô Trầm lo lắng không thôi, sợ con trai tự sát.

Nhưng Tô Trầm cuối cùng cái gì cũng chưa làm.

Thẳng đến sáng sớm một ngày đó, hắn nói: “Ta muốn tu võ.”

Đúng vậy, từ ngày đó trở đi, hắn lại lần nữa bước lên con đường tu võ của con em Tô gia.

Thời gian đó khiến rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc, không rõ rốt cuộc là cái gì khiến Tô Trầm phấn chấn lại nhanh như vậy. Nhưng mặc kệ như thế nào, đây cũng là một chuyện tốt.

Lúc đó, không ai chờ mong con đường tu võ của Tô Trầm còn có thể có thành tựu gì, một người mù, cho dù vượt qua Đoán Thể kỳ, tiến vào Dẫn Khí cảnh lại có thể thế nào?

Lúc đó, người Tô gia vì Tô Trầm thanh tỉnh là cảm thấy cao hứng từ đáy lòng.

Lúc đó, người Tô gia đối với Tô Trầm là thật lòng quan tâm cùng trân trọng.

Thẳng đến ba tháng sau.

Ba tháng sau, Tô Trầm Đoán Thể tầng năm.

Hắn tuy đã mù, lại vẫn như cũ là một người biểu hiện xuất sắc nhất trong con em đời thứ ba của Tô gia.

Có người bắt đầu không thoải mái.

Tô Khánh không thể nghi ngờ chính là một trong số đó.

Cảm giác làm lão Nhị vạn năm không thể nghi ngờ là không dễ chịu, nhưng nếu là ngay cả người mù cũng không thắng được, vậy càng thêm khó chịu.

Tô Trầm, ngươi an ổn làm người mù của ngươi, làm kẻ yếu của ngươi là được rồi, chúng ta cũng đã trân trọng ngươi, quan tâm ngươi, như vậy không phải tốt lắm sao? Vì sao ngươi còn phải tỉnh táo lại? Vì sao ngươi còn muốn dụng tâm tu luyện? Vì sao còn phải tiến bộ thần tốc? Cho dù ngươi là đứng đầu đời thứ ba, vậy thì thế nào? Ngươi thật sự cho rằng ngươi còn có thể thắng được ai sao?

Ngươi chỉ là người mù!

Không hề nghi ngờ, đây là ý nghĩ trong lòng Tô Khánh.

Có lẽ cũng là suy nghĩ của một số con em khác đời thứ ba...

Tô Trầm có thể cảm nhận được loại tâm tư này, nhưng hắn lại không thể bởi vậy liền nói bỏ cuộc.

Trong đầu quanh quẩn lời nói của lão ăn mày: “Gặp được ta cũng là may mắn của ngươi, bởi vì ta sẽ cho ngươi một cái tương lai vô hạn khả năng, để ta đổi cho ngươi một đôi mắt, cho ngươi có thể nhìn thấy nhiều hơn, cùng lúc cũng giúp ngươi thấy rõ mặt mũi thật của thế giới này đi!”

“Để ta đổi cho ngươi một đôi mắt... Để ta đổi cho ngươi một đôi mắt...”

Tô Trầm thấp giọng lẩm bẩm, đôi mắt dại ra vô thần rốt cuộc hiện ra một điểm tinh quang.

Ở trong đêm dài miên man như không có giới hạn kia, câu này như ánh nến trong đêm tối, điểm hỏa ánh sáng hy vọng trong lòng Tô Trầm, trở thành nguồn động lực hắn vĩnh viễn không nói bỏ cuộc!

Chậm rãi đem tạ đá nâng lên, từ tay trái đổi đến tay phải, xoay thân thể, sau khi làm một cái tư thế quái dị lại đạp bước, cánh tay phải thu vào trong...

Trên diễn võ trường, Tô Trầm cầm tạ đá, từng bước một làm Đoán Thể bát pháp và thuật hấp thu cơ sở.

Đoán Thể bát pháp là pháp môn rèn luyện cơ thể thông dụng nhất của Nhân tộc trước mắt, có thể nói là cơ sở tu luyện võ đạo, thuật hấp thu cơ sở là pháp môn thu lấy nguyên năng cường hóa bản thân, hai cái kết hợp, mới có thể làm thân thể bọn họ cường đại lên, đồng thời cũng đặt cơ sở cho tương lai trở thành nguyên khí sĩ.

Hôm nay Tô Trầm đang luyện tập, phía sau truyền đến tiếng bước chân.

“Phụ thân?” Tô Trầm ngừng tạ đá trong tay, nghiêng đầu hỏi.

Tiếng Tô Thành An truyền đến: “Con không phải đã nói, tiếng bước chân của ta và tam thúc của con rất giống nhau, khó có thể phân rõ sao? Vì sao bây giờ lại có thể xác định là ta?”

Tô Trầm trả lời: “Phụ thân và tam thúc tiếng bước tuy gần giống nhau, nhưng tam thúc luyện là Nhật Diệu Kiếm. Bây giờ là chính ngọ, chính là thời điểm dương khí thịnh nhất trong một ngày, chính là lúc tam thúc tu luyện, là sẽ không dễ dàng đi ra, cho nên cũng chỉ có phụ thân.”

Nghe nói như thế, trong lòng Tô Thành An không khỏi thổn thức.

Tổ tiên tích đức, cho hắn một đứa con trí tuệ, ngại là ông trời ganh ghét anh tài, khiến Tô Trầm gặp được loại bất hạnh này.

Thân hãm bóng tối, lại không suy sụp, Tô Thành An đã vì thế cao hứng, lại cảm thấy bất an, trong lòng mâu thuẫn, nhất thời cũng không biết nên nói gì.

Vẫn là Tô Trầm nói: “Phụ thân tới tìm con có chuyện gì?”

Tô Thành An lấy lại bình tĩnh, mới nói: “Đi theo ta, ta có chút lời muốn nói với con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.