Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 6: Chương 6: Cải chế




Hơn nửa năm qua, người Tô gia luôn luôn chờ đôi mắt Tô Trầm hoàn toàn khôi phục, chờ được lại chỉ là thất vọng.

Một số người bắt đầu bất mãn —— không thể khôi phục chuyển biến tốt, tựa như thiên tài chết non, là không có bất cứ ý nghĩa gì.

Trong giọng của Tô Phi Hổ mang theo tức giận: “Tô Khắc Kỷ nhảy lên nhảy xuống, nói cháu là nói dối mê hoặc mọi người, ngay từ đầu đã lừa gạt gia tộc, thật ra căn bản chưa khôi phục thị lực. Một đám lão già kia trong tộc, ai ai cũng lạnh bạc, thế mà đồng ý đề nghị của hắn, muốn hướng cháu thi hành kiểm tra phong tỏa thính giác.”

Kiểm tra phong tỏa thính giác, chính là tiến hành một lần kiểm tra kiểm nghiệm chính thức với thị lực của Tô Trầm, ở trong lúc đó, Tô Trầm sẽ bị phong bế thính lực, để bảo đảm kiểm tra không sai sót.

Thật ra sớm ở mấy tháng trước, Tô Khắc Kỷ đã từng đưa ra đề nghị này, nhưng bị Tô gia lão gia tử Tô Trường Triệt tự mình phủ quyết.

Kiểm tra phong tỏa thính giác không khó, vấn đề là loại cách làm này sẽ biểu hiện ra không tín nhiệm rõ ràng với con em gia tộc.

Tô Trầm cũng không phải con em không ra gì, hoàn toàn ngược lại hắn phi thường xuất sắc, gia tộc không có bất cứ lý do gì làm như vậy.

Nhưng theo hơn nửa năm chưa có động tĩnh, thanh âm từng bị đè xuống lại lần nữa nổi lên, một lần này ngay cả Tô Trường Triệt cũng không muốn ngăn trở nữa.

“Nói như vậy, trong tộc đã quyết định muốn tiến hành kiểm tra với cháu?” Tô Trầm hỏi.

“Ừm, bọn họ bảo ta tới thông báo cháu.”

Bốp!

Vỏ gỗ dẻo trong tay Tô Trầm bị bóp nát, tay Tô Trầm run nhè nhẹ.

Hít một hơi dài, vuốt phẳng gợn sóng trong lòng, hắn dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh nói: “Vậy làm phiền chú ba trở về nói với bọn họ một tiếng, không cần kiểm tra nữa.”

“Cái gì?” Tô Phi Hổ thoáng cái không hiểu.

Tô Trầm trả lời: “Cháu thật ra là đang nói dối... mắt của con, từ trước tới giờ chưa từng tốt lên.”

“Nghịch tử!”

Thanh âm Tô Thành An như sấm sét rít gào trên sảnh.

“Nghịch tử! Ngươi thế mà dám gạt ta!”

Bốp, Tô Thành An đã tát một cái ở trên mặt con trai.

“Chàng làm gì?” Đường Hồng Nhị lao tới bảo vệ con trai.

“Nàng còn bảo vệ nó!” Tô Thành An tức giận đến mức thân thể run rẩy, chỉ vào Tô Trầm mắng: “Đứa nghịch tử này dám nói láo lừa cha, mắt nó căn bản là chưa khôi phục.”

“Vậy thì thế nào?” Đường Hồng Nhị không khách khí trả lời: “Trầm nhi nó làm như vậy, không phải cũng là bởi vì chàng muốn ủng hộ đề nghị thay đổi chế độ của lão Nhị?”

“Ta đó cũng là tốt cho nhà này.”

“Là vì tứ di thái của chàng đúng không?” Ánh mắt Đường Hồng Nhị lạnh như băng nhìn Tô Thành An.

Bắt đầu từ khi Tô Thành An nạp phòng di thái thái (vợ bé) thứ hai, cảm tình của Đường Hồng Nhị và Tô Thành An đã hạ xuống thẳng tắp, đợi tới sau khi Nhan Vô Song vào phủ, cảm tình của vợ chồng hai người đã hoàn toàn giảm tới số không.

Tô Thành An khựng lại chút, sau đó tức giận nói: “Ta muốn có thêm đứa nhỏ, nàng sợ thiệt thòi Trầm nhi không chịu, ta lúc đó chẳng phải không có biện pháp sao?”

“Chàng đánh rắm!” Đường Hồng Nhị không khách khí mắng phủ đầu chồng mình: “Mượn tay người khác liên tục nạp ba người? Rõ ràng là chàng sắc dục nhọ lòng!”

Tô Thành An đỏ mặt lên, sau đó nói: “Thân là con em gia tộc lớn, ra cành trổ lá vốn là nghĩa nên tận. Trầm nhi mù, tương lai nhất định khó có thành tựu, ta thân là tộc trưởng tương lai, phải có người thừa kế xuất sắc, đạo lý này nàng không thể không hiểu chứ?”

Lời này là không sai.

Một khái niệm truyền thống của đại gia tộc chính là nhiều con nhiều phúc. Nguyên nhân rất đơn giản, con cháu nhiều, cho dù đại bộ phận mọi người không chịu cố gắng, nhưng chỉ cần có một người nỗ lực, thì có thể dẫn theo toàn bộ gia tộc đi hướng huy hoàng.

Chính bởi vậy, thế hệ trước ở lúc chọn lựa người thừa kế, trừ sẽ xem năng lực một thế hệ con nối dõi, thường thường còn cần con em thế hệ thứ ba.

Tô Thành An thân là con trưởng của tộc trưởng, là theo lý nên làm tộc trưởng tương lai, nhưng nếu hắn không có một người thừa kế ưu tú, như vậy “tương lai (vị lai)” này có thể sẽ biến thành “chưa thành (vị thành)”, dù sao ai cũng không hy vọng sau Tô Thành An, Tô gia sẽ bởi vì thiếu người thừa kế đủ tư cách mà lâm vào nội loạn.

Đường Hồng Nhị căm giận nhìn chồng: “Nói đi nói lại, chàng vẫn ích kỷ, chỉ nghĩ cho mình.”

“Ta chỉ nghĩ cho mình?” Tô Thành An cảm thấy vô cùng ủy khuất: “Nàng cũng không nghĩ xem hai năm qua là ai che gió chắn mưa cho nó. Lão Nhị đã sớm muốn thay đổi chế độ, là ta chống đỡ áp lực của một đám bô lão kia trong tộc, kiên trì không cho thông qua, nó mới có thể ở sau khi mù tiếp tục liên tục lấy hạng đầu hai lần bình xét!”

“Đúng vậy, nhưng đó là ở sau khi nghe được mắt của con sắp khôi phục.” Đường Hồng Nhị cười lạnh: “Bây giờ thì sao?”

Tô Thành An khựng lại.

“Không thể kiên trì nữa, đúng không?” Đường Hồng Nhị nói: “Bởi vì chàng phát hiện con của chàng đã không có giá trị tiếp tục bảo hộ?”

Tô Thành An sắc mặt xanh mét, không nói được một lời.

Đường Hồng Nhị thất vọng nhìn chồng: “Tô Thành An, ta nhìn thấu ngươi rồi, ngươi chính là tên khốn kiếp vì lợi riêng, ngay cả con đẻ của mình cũng có thể dùng giá trị đi cân nhắc. Có giá trị lợi dụng, thì chiếu cố nó, che gió chắn mưa cho nó. Không có giá trị lợi dụng, thì lập tức vứt bỏ.”

“Ta vứt bỏ nó khi nào?” Tô Thành An chỉ cảm thấy vô cùng oan uổng. Không phải là đánh con một cái tát sao? Tiểu súc sinh nói láo lừa cha, bị lão tử quản giáo một phen làm sao vậy? Lại chưa đem nó đuổi ra nhà, nói gì vứt bỏ chứ? Còn nữa nó cũng thực sự không thích hợp trở thành võ giả nữa...

Nhưng câu này hắn cuối cùng cũng chưa nói ra miệng, chỉ là nhìn về phía con trai mình.

Hắn nói: “Trầm nhi, nói cho ta biết ngươi vì sao đến bây giờ còn chưa chịu bỏ cuộc?”

“Bởi vì con tin tưởng con sẽ khôi phục.” Tô Trầm trả lời: “Lão ăn mày kia từng nói, lão là đổi mắt cho con, lão từng nói lão sẽ cho con một cái tương lai vô hạn khả năng, cái này ý nghĩa con là có khả năng khôi phục.”

“Đó chỉ là hắn đang nói hươu nói vượn!” Tô Thành An khắc chế không được rít gào lên.

Lời này Tô Trầm trước kia đã từng nói với hắn, lúc đó hắn cũng từng ôm hi vọng. Thậm chí còn ở đoạn thời gian đó tinh thần Tô Trầm sa sút, hắn và vợ hắn đã dùng lời này an ủi Tô Trầm.

Nhưng hai năm đã qua, mắt Tô Trầm vẫn trước sau như một. Tương lai vô hạn khả năng cái gì?

Căn bản chỉ là đánh rắm!

Tất cả đều là nói dối, nói dối!

Tô Thành An đã từ bỏ hy vọng, chỉ có Tô Trầm và Đường Hồng Nhị vẫn tin tưởng như cũ, cũng vì vậy cố gắng.

“Trầm nhi, ngươi phải biết, đó chỉ là một giấc mơ không thực tế, ngươi sao có thể tin tưởng lời của một người hại ngươi? Ngươi nên tỉnh táo chút, từ bỏ ảo tưởng không thực tế này!” Tô Thành An nói lời thấm thía.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.