“Sau đó thì sao?” Tô Trầm mỉm cười: “Chỉ cần con bỏ cuộc, người liền có thể đúng lý hợp tình vứt bỏ con, đúng không?”
Trong lòng Tô Thành An chấn động, tính toán nhỏ nhặt sâu trong đáy lòng bị Tô Trầm vạch trần, dâng lên đầu tiên là một cơn sợ hãi.
Sao có khả năng? Nó mới mười bốn tuổi, đã hiểu rõ lòng người như thế?
Sau đó sự sợ hãi này chuyển hóa thành phẫn nộ sau khi xé rách da mặt già.
Hắn dùng phẫn nộ để che giấu chột dạ.
Tô Thành An rống lớn: “Càn rỡ! Có ai nói chuyện với phụ thân như ngươi sao?”
Tô Trầm không nói lời nào, chỉ “nhìn” phụ thân.
Mắt hắn tuy mù, nhưng nhìn qua vẫn không khác gì với người thường, một đôi mắt sáng ngời có thần, đôi mắt phát sáng.
Hắn cứ như vậy nhìn Tô Thành An, nhìn mắt hắn, trong lòng Tô Thành An lại bất an hẳn lên.
Hắn hầu như là cố gắng khống chế tâm tình của mình, không bại lui ở dưới ánh mắt của con trai.
Tô Trầm rốt cuộc nói: “Phụ thân, người có thể nói cho con biết, con rốt cuộc đã làm sai cái gì sao?”
Tô Thành An trầm mặc.
Một hồi lâu, hắn mới trả lời: “Ngươi chưa làm sai cái gì, ngươi vẫn luôn là đứa bé tốt.”
“Vậy vì sao sự cố gắng của con không thể đổi lấy ủng hộ, lại ngược lại là như bây giờ?” Tô Trầm lại hỏi.
Tô Thành An trả lời: “Tiến thủ không phải tội, chỉ là nó cản đường người khác.”
————————————————
Tô gia đã thay đổi chế độ —— ở sau khi Tô Trầm nói dối bị vạch trần.
Biên độ sửa đổi không lớn, bình xét cuối năm vẫn lấy kiểm tra lực lượng làm chủ, chỉ là ở trên cơ sở này lại tăng thêm một quyền khiêu chiến.
Hạng đầu tổng tuyển cuối năm của mỗi một lần, đều có nghĩa vụ tiếp nhận một lần khiêu chiến, người khiêu chiến chọn ra từ trong con em khác thất bại, nhưng chỉ có thể khiêu chiến một lần, hơn nữa không thể sử dụng vũ khí.
Làm như vậy chỗ tốt lớn nhất chính là biên độ thay đổi chế độ không lớn, có thể hạn độ lớn nhất giảm bớt tiếng phản đối, đồng thời cũng có thể đánh mất lo lắng của Tô Trường Triệt đối với phương diện chết và bị thương.
Đương nhiên, cái này cũng khiến cho ý nghĩa thay đổi chế độ nhằm vào trở nên càng thêm rõ ràng —— toàn bộ mọi người đều biết đây là hướng về phía Tô Trầm.
Vì thế Tô Khánh còn hưng phấn một phen, càng phát ra lời, Tô Trầm hoặc là bỏ qua lần bình xét cuối năm này, nếu không thì muốn ở trên khiêu chiến khiến Tô Trầm biết tay.
Nhưng uy hiếp của hắn hiển nhiên vô dụng.
Bởi vì rất nhanh cha con Tô Khắc Kỷ đã nhận được tin tức: Tô Trầm xác định sẽ tham gia bình xét cuối năm nay.
Tô gia đại viện nằm ở dưới một ngọn núi ngoại ô thành tây, dưới núi có dòng sông uốn lượn qua, hai bên dòng sông là ruộng tốt rộng lớn, trong núi có rừng rậm, coi như một chỗ tốt non xanh nước biếc.
Trần La viện của Tô Trầm ở phía sau Tô phủ, từ nơi này đi hướng sau sân, có thể nhìn thấy một bức tường. Trên tường có cửa nhỏ, sau khi qua cửa là một rừng trúc. Xuyên qua rừng trúc tiếp tục đi về phía trước, chính là trong núi.
Lúc rảnh rỗi không có việc gì, Tô Trầm sẽ thường xuyên đến phía sau núi ngồi chơi.
Buổi tối hôm nay giống với mọi khi, Tô Trầm ngồi ở trên một khối đá lớn phía sau núi.
Ban đêm núi rừng yên tĩnh không tiếng động, ngay cả chim chóc cũng không hót nữa, chỉ có gió thổi qua trong rừng truyền đến tiếng vang u u.
Nhưng ở trong tai Tô Trầm, cánh rừng lại chưa từng bình tĩnh cùng đơn điệu.
Không còn sự ồn ào sôi trào của ban ngày, hắn có thể càng thêm rõ ràng bắt giữ được những tiếng động nhỏ bé kia, rèn luyện thính lực của mình.
Khó được nhất là, không còn những tiếng người ồn ào kia, tâm hắn cũng theo đó bình tĩnh.
Điều này làm hắn nghe được xa hơn, phân biệt cũng rõ ràng hơn.
Cách đó không xa là tiếng nước chảy ào ào, đó là suối núi đang chảy.
Tuy không nhìn thấy, trong đầu Tô Trầm lại hiện ra từng bức họa: nước suối róc rách từ trên núi chảy xuống, ở sau khi tới một vách đá đổ xuống, hình thành một thác nước nho nhỏ. Chấn động đáng kể khiến phía dưới vách đá hình thành một đầm nước, dòng nước rơi vào trong đầm mang theo cuộn sóng. Nước suối tiếp tục chảy xuống, ở dưới đầm hình thành một dòng suối nhỏ lưu, uốn lượn qua một mảng rừng rậm kia, thẳng tới phương xa...
Tô Trầm cứ như vậy ngồi bên cạnh dòng suối nhỏ, lắng nghe.
Đột nhiên hắn đưa tay, tạt về phía dòng suối, một đóa hoa nhỏ xuôi dòng đã ở trong tay.
Tô Trầm chậm rãi đem hoa đưa đến chóp mũi, hít hương thơm thoang thoảng kia, khóe miệng toát ra nụ cười thích ý.
Không chỉ có thính giác, khứu giác của hắn tương tự cũng tăng cường.
Thông qua làn hương hoa thấm vào ruột gan kia, Tô Trầm biết đây là hoa hồng khóc, một loại hoa núi màu đỏ có chứa hương thơm đậm.
Lại có làn hương bay tới, thượng du dòng suối nhỏ, là từng đóa hồng khóc xuôi dòng mà xuống.
Tô Trầm có chút kỳ quái, thời tiết này chính là lúc hoa núi rực rỡ, sao có thể có lượng lớn hồng khóc phiêu linh?
Hắn lên dọc theo dòng suối.
Dọc theo dòng suối đi một đoạn đường, đến thẳng dưới vách đá kia. Ở trong tiếng thác nước càn quét, mơ hồ có thể nghe được tiếng dòng nước quấy động bất quy tắc trong đầm nước phía dưới.
Đó là...
Có người đang nghịch nước?
Tô Trầm đột nhiên phản ứng lại.
“Người nào?” Một tiếng quát vang lên.
Tô Trầm lập tức biết không ổn, hoàn toàn là theo bản năng, hắn hướng phía sau ngửa đầu, đổ về phía mặt đất.
Một cơn gió mạnh từ trên mặt hắn quét qua.
Tô Trầm ngã xuống đất, lăn một vòng ngay tại chỗ, bên tai ‘Xoẹt xoẹt xoẹt’ liên tục mấy vật cứng cắm xuống đất, đồng thời bên đầm nước xa xa đã nhấc lên tiếng vang như sóng lớn vỗ bờ, đó là có người đang dùng bàn tay kích động mặt nước, nhiễu loạn thị giác, nhưng cái này hiển nhiên không có bất cứ ý nghĩa gì đối với Tô Trầm.
Hắn nhanh chóng quay cuồng ở trên mặt đất, đồng thời hô to thành tiếng: “Ta là người mù!”
Lời gì hiển nhiên cũng không có hiệu quả bằng câu này.
Tiếng gió tiếng nước dừng lại, rừng rậm ồn ào vừa xong đột nhiên im lặng.
Tô Trầm dừng lộn, chậm rãi ngồi dậy, hai tay thì mò mẫm ở trên mặt đất.
Một lát sau, hắn nói: “Đã mặc xong quần áo, vì sao còn không ra?”
Xoẹt!
Tiếng kiếm ra khỏi vỏ.
Chóp mũi Tô Trầm có một điểm sáng lạnh lẽo.
Tuy không nhìn thấy, Tô Trầm lại biết rõ, một nữ tử đang dùng kiếm chỉ mình.
“Ngươi thật sự là người mù?” Bên tai truyền đến một giọng nữ trong vắt.
Như chim hót nơi khe núi trống, dễ nghe êm tai nói không nên lời.
Tô Trầm gật đầu: “Ta tên Tô Trầm, nếu ngươi không tin, có thể đi phụ cận hỏi thăm một chút cái tên này, liền biết ta thật sự là người mù.”
Nghe được lời này, đối phương rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, hàn ý kiếm quang cách Tô Trầm xa chút.
Thanh âm êm tai kia một lần nữa vang lên: “Ngươi đã không nhìn thấy, vì sao còn có thể đi lại một mình ở nơi này?”
Tô Trầm cười nói: “Ai nói người mù thì không thể tự mình đi đường? Trong rừng này có gió, gió đi qua ở trong rừng, ở lúc qua cây cối và khe hở sẽ sinh ra tiếng vang, mà mỗi loại tiếng vang thật ra đều không giống nhau. Chỉ cần ngươi dụng tâm phân biệt, thì có thể biết nơi nào có chướng ngại, nơi nào không có.”
“Phải không?” Đối phương hiển nhiên còn chưa hoàn toàn tin tưởng: “Vậy ngươi vì sao lại ở chỗ này?”
Tô Trầm cười khổ: “Nơi này là phía sau núi nhà ta, ta xuất hiện ở đây có gì kỳ quái? Ngược lại là ngươi, xuất hiện ở đây mới kỳ quái nhỉ?”
“A!” Đối phương lúc này mới ý thức được mình xâm nhập là địa bàn nhà người khác, khí thế lập tức yếu đi vài phần, lúng túng nói: “Thì ra ngươi là người Tô gia.”
Tô Trầm bất đắc dĩ: “Ta cũng đã nói ta tên Tô Trầm.”
Mặt cô nương liền hơi đỏ một chút, nói: “Người Tô gia, đêm hôm khuya khoắt chạy phía sau núi làm gì?”
“Đối với người mù mà nói, ban ngày và ban đêm là không có khác biệt.”
Cô nương đó hiển nhiên không nghĩ tới đáp án này, nhất thời cũng ngây dại.
Nàng nhìn Tô Trầm, Tô Trầm cũng chỉ là trấn định nhìn nàng, ở dưới mũi kiếm của cô nương kia không sợ hãi chút nào, dần dần, cô nương đó rốt cuộc có chút tin tưởng lời Tô Trầm nói.
Nàng thu kiếm nói: “Xin lỗi, ta cũng chỉ là đi ngang qua nơi đây, thấy nơi này nước suối trong suốt, mới lâm thời có ý xuống nước tắm rửa, lại không ngờ là núi rừng nhà ngươi.”
“Không sao.” Tô Trầm cười đáp: “Ở xa tới là khách, Tô gia nguyện tận tình địa chủ. Chỉ cần Cố tiểu thư muốn, lúc nào cũng có thể đến nữa.”
Cô nương một lần nữa ngây người: “Ngươi sao biết ta họ Cố?”
Tô Trầm trả lời: “Tự nhiên là đoán. Nếu ta không đoán sai, cô nương hẳn chính là Cố Khinh La Cố tiểu thư nhỉ?”
“A!” Cô nương kia đã phát ra một tiếng kinh hô, nếu Tô Trầm thấy được, thì có thể nhìn thấy lúc này nàng đang che miệng, không dám tin nhìn Tô Trầm: “Điều này sao có khả năng? Cho dù là những người sáng mắt kia, nhìn thấy ta cũng không biết là ta, ngươi sao có thể biết? Ngươi rốt cuộc có phải người mù hay không?”
Nói xong một câu cuối cùng, khẩu khí đã lại lần nữa sắc bén hẳn lên.
Tô Trầm cười đáp: “Thật ra, đối với người chưa từng gặp Cố tiểu thư mà nói, có thể thấy hay không, không quan trọng. Đôi bên đều không quen biết, tướng mạo cũng mất đi ý nghĩa. Ngược lại là làm một người mù, có một số chỗ người sáng mắt không nhìn thấy, người mù càng có thể nhìn thấy.”
Trong một đôi mắt đẹp của Cố Khinh La toát ra sự tò mò nồng đậm.
Nàng nhìn Tô Trầm, giọng điệu nhẹ đi: “Có thể nói cho ta biết ngươi là làm sao đoán được không?”
Tô Trầm thoáng do dự một chút.
Cảnh ngộ trước đây, khiến hắn biết cái gì gọi là cây cao thì đón gió cả, cũng khiến hắn hiểu được cái gì gọi là ẩn giấu, sẽ không dễ dàng trước mặt người khác biểu hiện thủ đoạn thấy mầm biết cây của mình nữa.
Nhưng đối mặt Cố Khinh La, Tô Trầm lại có loại xúc động nhịn không được muốn dốc lòng mà kể.
Một giọng nói kỳ ảo như âm thanh của trời, khiến Tô Trầm vì thế say mê, cũng khiến hắn có lòng hướng tới.
Tuy không nhìn thấy bộ dáng Cố Khinh La, nhưng chỉ vì giọng nói như âm thanh của trời, Tô Trầm nguyện ý mạo hiểm.
Hắn nói: “Ta lúc trước không phải từng nói cho ngươi tên của ta sao? Phải biết, nếu là người địa phương, chỉ cần vừa nghe thấy tên Tô Trầm, liền sẽ biết ta là người mù, căn bản không cần ta tốn công miệng lưỡi nhiều như vừa rồi.”
Chuyện Tô Trầm bị mù, lúc trước ở Lâm Bắc thành một thời gian lan truyền ồn ào, có thể nói người ở cả Lâm Bắc thành, đã không có mấy ai không biết. Nơi đây lại là phía sau núi của Tô gia, nếu là người địa phương ở đây tắm rửa, tuyệt đối không có khả năng sau khi gặp được Tô Trầm còn lặp đi lặp lại đưa ra nghi vấn chuyện hắn mù là thật hay giả, cho nên chỉ nói mấy câu Tô Trầm đã xác nhận đối phương là tới từ nơi khác.
Cố Khinh La nghe xong lời này, trong lòng đối với chuyện Tô Trầm thật sự là người mù lại tin thêm vài phần, nói: “Vậy ngươi lại làm sao biết ta là Cố Khinh La?”
“Vậy chỉ có thể trách người Lâm gia quá phô trương. Nếu không phải bọn họ tuyên dương khắp nơi, ta lại có thể nào biết chuyện Lũng Tây Cố gia nhị tiểu thư Cố Khinh La sắp tới Lâm Bắc thành?” Tô Trầm nói xong đã từ trên mặt đất nhặt lên một cái lá cây.
Đó là một cái lá cây nho nhỏ đâm xuống đất, rơi vào trong tay Tô Trầm, liền phân tán thành mảnh vỡ.
Tô Trầm khẽ hít mảnh vỡ, nói: “Đây là lá cây ngươi vừa rồi dùng, không có khí tức của nguyên, ý nghĩa ngươi còn chưa tiến vào Dẫn Khí cảnh, cho nên lá cây mới có thể vỡ nát. Đơn thuần dựa vào lực lượng Đoán Thể kỳ, có thể đem lá cây biến thành phi tiêu sử dụng, lại là nữ tử trẻ tuổi tới từ nơi khác, còn ở thời gian này, trừ Cố gia Phi Hoa Thủ, ta nhất thời thật sự nhớ không nổi có ai. Lớn mật đoán, may mắn đoán đúng.”
Gặp Cố Khinh La, trở thành một điểm sáng trong cuộc đời tối tăm của Tô Trầm.
Từ hôm nay trở đi, Cố Khinh La và Tô Trầm thành bạn, cũng rất nhanh phát triển trở thành hảo hữu không có gì giấu nhau. Chỉ là loại quan hệ này của hai người, vẫn bị hai người che giấu đi, không ai biết.
Đây là bởi Cố Khinh La là khách quý của Lâm gia.
Lâm gia là một trong bốn đại gia tộc Lâm Bắc thành, Lâm Bắc thành thành nhỏ biên giới, nơi hoang vu, bởi vậy cũng không có gia tộc nào có thực lực muốn tụ tập ở chỗ này, cho nên bốn tạp huyết gia tộc nho nhỏ đã có thể ở đây xưng bá một phương.
Tuy là thâm sơn cùng cốc, nhưng cũng tràn ngập long tranh hổ đấu.
Bốn đại gia tộc có thể nói ai cũng không phục ai, có nhiều đấu đá lẫn nhau, vì xưng hùng Lâm Bắc, càng dùng mọi thủ đoạn, quan hệ tự nhiên không thể nói là tốt.
Cố Khinh La là tôn khách của Lâm gia, tự nhiên không thích hợp đi lại quá gần gũi với Tô Trầm.
Nhưng tâm tính thiếu niên, trời sinh chính là dùng để nổi loạn. Lợi ích của gia tộc, cái nhìn đại cục loại khái niệm này đối với một cô gái mười bốn tuổi mà nói vẫn có chút xa xôi, là sẽ không cũng không muốn đi cân nhắc, làm việc chỉ dựa vào bản tính cùng yêu thích mới là bình thường.
Ở trong mắt Cố Khinh La, Tô Trầm là một cậu nhóc trầm ổn, rộng lượng, dịu dàng mà lại tri kỷ.
Loại tính cách này bình thường đối với nữ tính có sức hấp dẫn trí mạng, nhất là so sánh với các thiếu niên cùng tuổi tâm tính xốc nổi, Tô Trầm nhiều hơn vài phần trưởng thành, như hạc trong bầy gà.
Tuy mắt hắn không nhìn thấy, nhưng tâm hắn lại rất sáng.
Lúc ở cùng Tô Trầm, Cố Khinh La chưa từng cảm thấy mình đang chiếu cố một người mù, ngược lại thường xuyên có cảm giác được Tô Trầm chiếu cố.
Chính bởi vậy, Cố Khinh La mới sẽ không quản cái gì gia tộc tranh chấp, như trước làm bạn với Tô Trầm.
Đương nhiên, cũng giới hạn ở bạn bè.
Đại đa số thời điểm, là Cố Khinh La đến phía sau núi của Tô gia tìm Tô Trầm, nơi này non xanh nước biếc, lại hẻo lánh, không lo bị người ta phát hiện. Suối trên núi trong lành mát mẻ, càng thích hợp tắm rửa. Từ lần trước sau khi tắm ở đây một lần, Cố Khinh La liền thích suối núi nơi này, cho nên thường xuyên chạy đến tắm rửa. Khó được Tô Trầm là người mù, thích hợp để hắn làm cảnh báo cho mình.