Nếu không phải Tô Trầm dùng dược tề này để giúp mình làm nghiên cứu huyết mạch, cũng chưa chắc có thể phát hiện.
Rất nhiều phát hiện cùng phát minh vĩ đại, thường thường chính là thành lập trong lúc lơ đãng.
Hoặc là một lần khéo tay ngẫu nhiên được, hoặc là sản phẩm phụ kết quả thí nghiệm nào đó...
Tô Trầm là vận khí.
Phương thức khéo tay ngẫu nhiên chiếm được Đằng Xà huyết mạch nguyên chất, lại bởi lần thí nghiệm này mà chứng thật công hiệu của phản tổ dược tề.
Nhưng vận khí này lại cần thời gian rất dài để chứng minh giá trị của chúng nó.
Về phần bây giờ, phần vận khí này ngược lại là phiền toái.
“Vậy thằng cha này làm sao bây giờ?” Cương Nham hỏi.
Nhìn Lâm Nghiệp Mậu còn đang rên rỉ, Tô Trầm nghĩ nghĩ nói: “Trước lấy máu cho hắn, đem toàn bộ dược tề dược thảo đều lấy ra, ta xem xem loại nào có thể ức chế loại phản tổ nguyên chất này.”
Tô Trầm bắt đầu bận bịu tay chân làm thí nghiệm, không ngừng thí nghiệm loại dược tề nào có thể tạo ra hiệu quả ức chế đối với loại phản tổ nguyên chất này.
Lâm Nghiệp Mậu trên giường còn đang thống khổ rên rỉ, lấy máu khiến thân thể hắn giảm cải tạo rất nhiều, lại vẫn không thể nghịch chuyển hướng tới viễn cổ huyết mạch rút lui, cứ tiếp tục như vậy, không cần được bao lâu hắn sẽ chết mất.
“Hắn sắp không xong rồi.” Cương Nham bưng chậu máu tươi lớn nói: “Hắn bắt đầu hộc máu rồi... Ta còn cần rút máu cho hắn không?”
“Nhịn chút, nhịn chút nữa!” Tô Trầm vẫn đang nhanh chóng phân ly huyết mạch, thí nghiệm các loại dược vật.
May mắn là hắn lần này mang về đủ nhiều dược thảo, đó đều là trước đó thí nghiệm dùng đến, mới khiến bây giờ có đủ tài liệu không ngừng làm thí nghiệm.
Kết quả của không ngừng vận đủ thị lực khiến mắt hắn vừa xót vừa đau, Tô Trầm lại không thể ngừng lại.
Không thể để Lâm Nghiệp Mậu chết, ít nhất không thể để cho gã chết ở chỗ này.
Tô Trầm nhanh chóng thí nghiệm.
Rốt cuộc, cũng không biết là thí nghiệm chỗ thứ mấy, Tô Trầm rốt cuộc nhìn thấy loại u linh nguyên chất kia giống như gặp được thiên địch, bắt đầu nhanh chóng tiêu giảm, biến mất.
“Tìm được rồi!” Tô Trầm mừng rỡ: “Là Lam Thạch Thảo! Cho hắn ăn Lam Thạch Thảo!”
Đã không rảnh tiếp tục thử nghiệm loại thảo dược này sẽ có hậu quả gì không tốt, Cương Nham nắm lên một vốc thảo dược nhét vào mồm Lâm Nghiệp Mậu: “Ăn nó, không muốn chết thì ăn nó.”
Lâm Nghiệp Mậu há miệng phát ra tiếng “ặc ặc”, nhưng nuốt không trôi.
“Như vậy không được!” Tô Trầm lao tới, nắm lên Lam Thạch Thảo dùng sức bóp: “Cần vò nát nó, đem chất lỏng nhỏ cho hắn.”
Từng giọt chất lỏng màu lam nhỏ vào trong miệng Lâm Nghiệp Mậu, Lâm Nghiệp Mậu rốt cuộc dần dần bình tĩnh trở lại.
Theo Lam Thạch Thảo phát huy tác dụng ở trong cơ thể hắn, thân thể hắn không run rẩy nữa, ngay cả hít thở cũng bắt đầu thông suốt hơn rất nhiều.
Lông đen rút lui, hốc mắt bình phục, ngay cả tứ chi vặn vẹo cũng bắt đầu khôi phục bình thường.
“Thành công rồi?” Cương Nham hưng phấn nói.
“Ừm.” Tô Trầm lại chỉ đáp một tiếng lạnh như băng, mặt không có chút vui mừng.
Cương Nham nhìn ra tâm tình Tô Trầm không tốt, nghĩ nghĩ, hỏi: “Thuốc này... Có tác dụng phụ gì sao?”
Theo Tô Trầm thời gian dài, Cương Nham cũng đã hiểu từ tác dụng phụ này.
Tô Trầm trả lời: “Lam Thạch Thảo là dùng để làm Hàn Huyết Tán.”
“Hàn Huyết Tán là cái gì?” Cương Nham khó hiểu.
“Một loại thuốc độc huyết mạch, người từng dùng loại thuốc này, sẽ tạo thành huyết mạch thoái hóa. Tạp huyết mạch sẽ biến mất huyết mạch, truyền thừa huyết mạch... Sẽ một lần nữa ngủ đông.”
“Trách không được sẽ hữu hiệu với hắn... Đợi chút, chủ nhân ngươi sẽ không là nói... Đằng Xà huyết mạch của hắn...” Cương Nham mở to hai mắt.
“Biến mất rồi.” Tô Trầm trả lời: “Chúng ta cho hắn ăn quá nhiều Lam Thạch Thảo. Hắn bây giờ chẳng những Đằng Xà huyết mạch tiêu vong, hơn nữa từ nay về sau, hắn cũng không có khả năng đạt được bất cứ huyết mạch nào nữa.”
Mặc dù hàm hậu như Cương Nham, cũng hiểu ý nghĩa sau lưng.
Sắc mặt hắn đại biến: “Phen này phiền toái rồi.”
Trong căn phòng đá, Tô Trầm và Cương Nham nâng cằm nhìn Lâm Nghiệp Mậu nằm ở trên giường còn hôn mê.
Tình thế phát triển trở thành cục diện này, với Tô Trầm mà nói không thể nghi ngờ cũng là một chuyện cực phiền toái.
Lâm gia là tuyệt đối sẽ không tiếp nhận loại chuyện này, bọn họ cần không chỉ là một tên Lâm Nghiệp Mậu, tương tự còn là một tên Lâm Nghiệp Mậu có Đằng Xà huyết mạch, có thể ở tương lai mang đến sức cạnh tranh cho Lâm gia.
Không còn Đằng Xà huyết mạch, ý nghĩa tồn tại của Lâm Nghiệp Mậu liền đã biến mất hơn phân nửa.
Trên trình độ nào đó, hắn tương đương đã chết.
Như địa vị Tô Trầm ở trong mắt Tô Thành An.
Nếu có thể, Tô Thành An tuyệt đối sẽ không tha cho lão ăn xin làm mù Tô Trầm.
Tin tưởng Lâm Hưng Vinh cũng tương tự.
Tô Trầm chỉ cảm thấy đau đầu một trận.
Hắn lẳng lặng ngồi ở nơi đó, nhìn Lâm Nghiệp Mậu, không nhúc nhích.
Thấy hắn sắc mặt ngưng trọng, Cương Nham cũng không dám nói lời nào.
Không khí bởi vậy mà trầm mặc.
Cũng không biết qua bao lâu, Tô Trầm rốt cuộc đứng dậy.
Hắn đi qua sờ sờ mạch đập của Lâm Nghiệp Mậu, sau khi xác nhận gã không có trở ngại khác, nói: “Cương Nham, bảo Minh Thư đi Tố Phong đường mua chút Thất Nhật Túy trở về.”
“Thứ đó có thể cứu hắn?” Cương Nham có chút kỳ quái.
“Không thể, nhưng có thể khiến hắn ngủ một giấc, ở trong bảy ngày cũng không tỉnh lại. Chỉ cần hắn không thức tỉnh, Lâm gia tạm thời sẽ không phát hiện chuyện huyết mạch hắn biến mất.”
“Nhưng bảy ngày sau, hắn cuối cùng vẫn sẽ bị phát hiện.”
“Cho nên phải ở trước đó giải quyết vấn đề.”
“Giải quyết như thế nào?”
Tô Trầm chưa trả lời, chỉ là đôi mắt lại càng lúc càng sáng.
——————————————
Ba ngày sau.
Lâm Viễn Kiều nhìn Lâm Nghiệp Mậu ngủ say, hơi có chút khựng lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tô Trầm: “Ngươi nói hắn đến Tô phủ ngươi làm khách, chính là làm như vậy?”
“Ta cùng Lâm huynh vừa gặp như đã quen từ lâu, sau khi trở về uống sảng khoái một phen, tiếc Lâm huynh không chịu được rượu, say ngã đến nay. Chiêu đãi không chu toàn, còn xin bao dung.”
Tô Trầm nghiêm trang nói hươu nói vượn, Lâm Viễn Kiều nghe xong cũng say.
Hắn đương nhiên sẽ không để Tô Trầm lừa gạt, cuối cùng bên cạnh còn dẫn theo nguyên sĩ tinh thông kỳ hoàng.
Phất phất tay, nguyên sĩ kia đi lên kiểm tra Lâm Nghiệp Mậu, một lát sau báo cáo: “Trúng Thất Nhật Túy, ngủ bảy ngày sẽ tỉnh lại. Chưa phát hiện trúng độc, quá nửa là không muốn cho hắn biết bí mật của Tô gia, cố ý như thế đi.”
Xác nhận Lâm Nghiệp Mậu không có việc gì, Lâm Viễn Kiều nói: “Xem ra ta cũng cần bố trí bữa tiệc cho Tô tiểu huynh đệ, không say không về.”
Tô Trầm cười đáp: “Trút say Lâm huynh, ta cảm giác rất có lỗi, cho nên đã quyết định, từ nay về sau không uống rượu nữa. Tin tưởng Lâm phủ đại nhân đại lượng, cũng sẽ không so đo với ta... Lâm tiền bối không phải thật sự muốn đem ta trút say mới tính là giải hận chứ?”
“Nếu ta thực đem ngươi trút say, có phải về sau sẽ có đồn đãi, nói người Lâm gia ta khí lượng hẹp hòi, ngay cả loại sự tình này cũng muốn trả thù hay không?” Lâm Viễn Kiều hỏi lại.