Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 106: Chương 106: Phiền Toái Mới




Là ai không để ý sinh tử uy hiếp tìm chúng ta bắt chẹt nguyên khí?

Là ai chiêu binh mãi mã đen ăn đen giết lên Âm Sơn quân trại?

Bây giờ ngươi lại dứt khoát nói một lòng long hổ chi đạo, không có ý với nhân gian phồn hoa?

Hận thì hận, Dạ Mị chung quy vẫn chỉ có thể nghiến răng hướng dẫn từng bước: “Tin tưởng ta, nơi đó tuyệt đối có thứ tốt. Nếu ngươi chịu hỗ trợ, ta có thể làm chủ, trừ mấy món đồ chúng ta cần, cái khác đều có thể cho ngươi.”

Ngươi có thể làm chủ cái rắm!

Tô Trầm oán thầm.

Cái gọi là “Trừ mấy thứ kia chúng ta cần, cái khác đều có thể cho ngươi” quá nửa là lão đại nhà ngươi định ra điểm mấu chốt cho ngươi nhỉ?

Ngươi tốt, mở mồm đã đem điểm mấu chốt tung ra.

Chỉ năng lực đàm phán này của ngươi có thể cho ngươi làm chủ mới là lạ.

Tô Trầm bất động thanh sắc: “Ta sao biết bên trong có gì? Có lẽ trừ thứ các ngươi muốn cái gì khác cũng không có? Đến lúc đó ta chính là làm không công giúp các ngươi.”

“Sẽ không đâu...” Dạ Mị vội vàng nói.

Nhưng Tô Trầm đã ngắt lời nàng: “Tiềm Long chi tranh với ta mà nói là đại sự vô cùng quan trọng, ta sẽ không bởi vì một phần thu hoạch hư vô mờ mịt liền phân tán tinh lực đi làm việc khác. Ngươi trở về đi, nói với bọn họ việc này ta không giúp được.”

“Được rồi.” Đại khái Dạ Mị cũng biết mình không thể thuyết phục Tô Trầm, chỉ có thể nói: “Ta sẽ trở về bẩm báo, nhưng chúng ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.”

“Ta mặc kệ các ngươi bỏ cuộc hay không, dù sao ta đã tỏ thái độ. Mặt khác... Trở về nói cho thủ lĩnh của ngươi, trừ ngươi, ta sẽ không gặp bất luận kẻ nào khác.”

“Nể mặt như vậy?” Nghe được lời này, Dạ Mị lập tức vui vẻ hẳn lên.

“Cái đó đương nhiên.” Tô Trầm cười hì hì trả lời.

Nói giỡn, đổi mất tên ngốc như ngươi, nhỡ đâu lần sau có kẻ lợi hại tới thì làm sao bây giờ?

——————————

Tiễn bước Dạ Mị, Tô Trầm còn chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi, Cương Nham đã tới.

Hắn mở miệng câu đầu tiên là:

“Lâm Nghiệp Mậu đã xảy ra chuyện.”

“Chuyện gì?” Tô Trầm ngẩn ra.

“Ngươi tốt nhất tự mình xem một chút.”

Bên cạnh Trần La viện có căn phòng đá, là tĩnh thất Tô Trầm trước kia luyện thuật hấp thu, sau thành nơi trách phạt người hầu phạm sai lầm.

Lâm Nghiệp Mậu bị an bài ở đây.

Tiến vào nhà đá, Tô Trầm nhìn thấy Lâm Nghiệp Mậu nằm ở trên giường, đang phát ra tiếng rên rỉ lớn thống khổ.

Trên người hắn thế mà lại mọc đầy lông đen, hai mắt lồi ra như mắt cá, tay chân càng bày biện ra vặn vẹo kỳ dị, giống như có cái gì đang lôi kéo hắn.

“Đây là có chuyện gì?” Tô Trầm ngạc nhiên.

Cương Nham lắc đầu: “Ta cũng không rõ, sau khi ta đem hắn mang về đã như vậy.”

“Trên đường có từng gặp được người khác không?”

“Không có, ta đem hắn đựng ở trong túi, cứ như vậy vác trở về, trên đường không dừng lại.”

“Cứu... Hức hức... Cứu ta... Hức hức...” Lâm Nghiệp Mậu cố gắng phát ra tiếng, muốn nói lại nói không rõ. Tuy như thế, Tô Trầm vẫn có thể nghe ra hai chữ ‘cứu ta’ này.

Hắn nhìn Tô Trầm, trong mắt hiện ra sự hoảng sợ thật lớn.

“Đây rốt cuộc là chuyện gì?” Cương Nham nhìn bộ dáng Lâm Nghiệp Mậu, không hiểu sao cũng có chút kinh hoảng hẳn lên.

“Phải kiểm tra mới có thể biết. Cương Nham, canh cửa, không cho bất luận kẻ nào tiến vào.” Tô Trầm nói xong đã từ trong nhẫn lấy ra bàn làm việc, cốc chịu nóng… tất cả dụng cụ thí nghiệm.

Lấy ra một cái ống kim, Tô Trầm trực tiếp từ trong cơ thể Lâm Nghiệp Mậu rút lấy một ống máu.

Vận đủ nguyên lực vào đôi mắt, Tô Trầm nhìn thấy, trong máu Lâm Nghiệp Mậu thế mà xuất hiện biến hóa khác với trước đây.

Một loại nguyên chất mới đang sinh thành trong máu Lâm Nghiệp Mậu.

Loại nguyên chất này, Tô Trầm dám thề trước kia chưa bao giờ xuất hiện ở trong huyết mạch Lâm Nghiệp Mậu.

Vậy nó là xuất hiện như thế nào?

Tô Trầm không hiểu.

Hắn tiếp tục quan sát, phát hiện những nguyên chất này lại là trong máu Lâm Nghiệp Mậu tự mình sinh thành.

Giống như có cái gì giấu ở sâu trong máu Lâm Nghiệp Mậu, ở chỗ sâu hơn của huyết mạch đôi mắt Tô Trầm không thể chạm đến...

Chúng nó như u linh, từ trong “biển sâu” toát ra, xâm chiếm và thay đổi huyết mạch Lâm Nghiệp Mậu, mang đến thay đổi cho Lâm Nghiệp Mậu, đồng thời cũng mang tới cho hắn thống khổ thật lớn.

Tại sao có thể như vậy?

Trong lòng Tô Trầm rung động.

Những u linh nguyên chất này rốt cuộc là cái gì? Lại vì sao sẽ xuất hiện ở bây giờ?

Là cái gì dẫn tới tất cả cái này?

Tô Trầm không biết, nhưng hắn biết cái này khẳng định không phải độc.

Trong thời gian thí nghiệm ở Thâm Hồng sơn mạch, Tô Trầm đã từng quan sát hơn ba mươi loại độc tố, quan sát chúng nó rốt cuộc là sinh ra nguy hại như thế nào đối với cơ thể người.

Có thể nói, nếu thế giới vi mô cũng có tầng cấp, như vậy tầng cấp độc tuyệt đối là tầng ngoài cùng, là có thể bị mắt hắn thấy được.

U linh nguyên chất tuyệt đối không phải độc tố, vậy là cái gì?

Tô Trầm nhanh chóng hồi tưởng.

Trong khoảng thời gian này trở về, Lâm Nghiệp Mậu khẳng định chưa từng tiếp xúc người khác.

Vậy biến hóa của gã nhất định có liên quan với mọi thứ trong quá khứ mình làm đối với hắn.

Nhưng quá khứ hơn một trăm ngày, chuyện mình làm với gã nhiều lắm, sẽ là cái nào đây?

Có lẽ không phải thời gian đơn độc nào đó.

Đã cách thời gian dài như vậy, cho tới bây giờ mới ù ù cạc cạc xuất hiện, vậy ý nghĩa có thể không phải chuyện của một lần, mà có thể là hành vi trường kỳ nào đó...

Hành vi trường kỳ?

Trong lòng Tô Trầm đột nhiên kinh ngạc.

Hắn nghĩ tới cái gì, nhanh chóng điều phối ra một bình phản tổ dược tề.

Cẩn thận đem dược tề đổ vào trong máu, lại dùng nguyên lực khiến nó dung hợp.

Vì thế Tô Trầm nhìn thấy, tốc độ nguyên chất như u linh xuất hiện đột nhiên nhanh hơn.

“Là phản tổ dược tề!” Tô Trầm hoàn toàn ngây người.

“Cái gì?” Cương Nham chưa hiểu.

Tô Trầm ngơ ngác nhìn về phía Lâm Nghiệp Mậu: “Huyết mạch hắn phản tổ rồi.”

————————————————

“Ý tứ chủ nhân, là loại dược tề này thành công khiến hắn huyết mạch phản tổ? Nó không phải một loại dược tề thất bại?”

Trong căn phòng đá, Cương Nham hỏi Tô Trầm.

“Đúng vậy, huyết mạch hắn quả thực xuất hiện hiện tượng phản tổ rồi, nhưng cái này không có nghĩa là loại dược tề này đã thành công.” Tô Trầm vừa quan sát tình trạng Lâm Nghiệp Mậu vừa trả lời: “Ô Nhĩ Lý Khắc chờ mong huyết mạch phản tổ, là theo đuổi đối với lực lượng cực hạn trong huyết mạch, là có tính lựa chọn. Nhưng bây giờ phản tổ lại là một loại thay đổi đối với tầng diện thể xác và tinh thần, là một loại phản tổ thất bại. Đương nhiên, mặc kệ nói như thế nào, hắn quả thực xuất hiện phản tổ là không sai, đây cũng là bước đầu tiên đi thông thành công, nếu tiếp tục nghiên cứu ở trên cơ sở này, có lẽ rất có khả năng nghiên cứu ra loại dược tề hắn cần.”

Ô Nhĩ Lý Khắc đại khái cũng không ngờ, dược tề của mình chưa hoàn toàn thất bại, thế mà thật sự có một tia khả năng phản tổ, chẳng qua cần liên tục uống khoảng ba trăm bình mới có thể phát huy tác dụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.