Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 105: Chương 105: Xin Giúp Đỡ




“Nếu thực lực không tăng lên, vậy đi Thâm Hồng sơn mạch còn có ý nghĩa gì?”

“Xì.” Dạ Mị không khách khí ngồi xuống ở trên cái ghế nằm lớn điêu khắc cửu thú hồng toan của Tô Trầm: “Tìm ngươi, là có chuyện muốn mời ngươi hỗ trợ.”

“Không kỳ quái. Dù sao giữa chúng ta, không phải ngươi giúp ta, chính là ta giúp ngươi. Nhưng tất cả đều dựa theo quy củ, muốn ta hỗ trợ, phải trả giá.”

“Ngươi muốn cái gì?”

“Trước xem các ngươi muốn ta làm gì.”

Dạ Mị nghĩ nghĩ, mới nói: “Ta nghe nói, ngươi muốn tham gia thi đấu chiêu sinh Tiềm Long viện?”

Nghe được từ ‘Tiềm Long viện’ này, Tô Trầm nở nụ cười ý vị sâu xa.

Tiềm Long viện là nguyên sĩ học viện số một của Long Tang quốc Trường Bàn thành, người từ nơi đó đi ra, có thể nói ai cũng là con cưng của trời, tiền đồ không thể hạn lượng.

Tiềm Long viện hàng năm chiêu sinh số lượng không nhiều, một quốc gia to lớn, hàng năm chiêu mộ khoảng ngàn học sinh, có thể nói ai cũng là chọn ưu trong ưu. Lấy địa vị Lâm Bắc thành ở Long Tang, cần suốt mười năm mới có thể đạt được một lần cơ hội chiêu sinh, chiêu mộ cũng chỉ ít ỏi bốn người mà thôi.

Vô luận Tô Trầm, Lâm Nghiệp Mậu hay là người khác, mục tiêu của bọn họ đều ở chỗ này.

Nhưng đối với Tô Trầm mà nói, giờ phút này nghe được vấn đề của Dạ Mị, còn có một tầng hàm nghĩa khác sâu hơn...

Thời khắc này Tô Trầm gật đầu nói: “Đúng. Như thế nào?”

“Ngươi còn nhớ, lúc trước ngươi là quen biết chúng ta như thế nào không?” Dạ Mị hỏi.

“Đương nhiên, sao có thể quên. Ta trong lúc vô ý nghe được vị Tang lão kia đối thoại với Lâm Giải.” Tô Trầm trả lời.

“Không sai, vậy ngươi hẳn là nghe được từ Táng Linh Đài này rồi chứ?”

Tô Trầm gật gật đầu.

Dạ Mị tiếp tục nói: “Táng Linh Đài là một chỗ bí địa tổ chức luôn luôn cố gắng tìm kiếm và khai phá. Lúc trước chính là vì không muốn bại lộ chuyện này, ta mới được phái tới giết ngươi. Cuối cùng ngươi thông minh, trước đó để lại chuẩn bị, kết quả chưa thể giết chết ngươi, ngược lại thành bạn, có quan hệ hợp tác.”

“Đúng vậy, coi như là tạo hóa trêu người đi, ai cũng không ngờ sự tình sẽ phát triển như vậy.” Tô Trầm cũng làm bộ làm tịch thổn thức một tiếng, biết rõ nàng kế tiếp sẽ nói cái gì, hắn vẫn nói: “Vậy sau đó thì sao?”

“Vốn, ý tứ tổ chức là đợi tới sau khi Táng Linh Đài mở ra, chúng ta chiếm được thứ bên trong, chuyện nơi này liền có thể chấm dứt. Không ngờ lại có chuyện ngoài ý muốn.”

“Bất ngờ?” Tô Trầm mặt đầy kinh ngạc: “Cái gì ngoài ý muốn? Có quan hệ với ta sao?”

“Không liên quan với ngươi.” Dạ Mị lắc đầu, căm giận nói: “Là Tiềm Long viện... Cũng không biết tên khốn kiếp nào, thế mà đề nghị đem tranh đoạt Tiềm Long Lâm Bắc thành lần này đặt ở vùng núi Xích Hà tiến hành.”

Tô Trầm nghe xong trong lòng cười thầm.

Đem Tiềm Long chi tranh đặt ở vùng núi Xích Hà tiến hành, chính là bút tích của Cố Khinh La.

Đại ca Cố Vi Trần của Cố Khinh La, chính là Phiêu Kỵ tướng quân của Long Tang quốc, doanh chủ Ngọc Sơn doanh, cũng là một trong các thiên tài từ Tiềm Long viện đi ra, là đồ đệ thân truyền của Tiềm Long viện Hà Ngọc Thư. Chữ Ngọc kia trong Ngọc Sơn doanh, đại biểu cho Hà Ngọc Thư.

Có tầng quan hệ này, chỉ cần Cố Vi Trần đánh tiếng cho người của Tiềm Long viện, muốn quyết định địa điểm tỷ thí Tiềm Long chi tranh của Lâm Bắc thành, thật sự là việc quá dễ dàng.

Nhưng đối với Vĩnh Sinh Điện Phủ mà nói, việc này lại mang đến cho bọn họ phiền toái lớn bằng trời.

Sau khi Tiềm Long chi tranh định vị ở vùng núi Xích Hà, việc đầu tiên Lâm Bắc thành làm chính là phong tỏa vùng Xích Hà, không dễ dàng để người ta ra vào nữa, một mặt dọn dẹp yêu thú, để tránh tỷ thí ngoài ý muốn, một mặt khác cũng giám sát người khác, không cho người khác vào trong núi làm bố trí trước.

Nhưng Táng Linh Đài ngay tại vùng núi Xích Hà, Lâm Bắc thành vừa làm như vậy, kế hoạch khai phá Táng Linh Đài của Vĩnh Sinh Điện Phủ lập tức thành bọt nước.

Sau khi nghe Dạ Mị kể qua tình huống, Tô Trầm làm bộ tỉnh ngộ: “Thì ra là như thế. Việc này cũng khéo... Đúng rồi, vậy các ngươi không thể chờ Tiềm Long chi tranh qua đi lại khai phá sao?”

“Không được.” Dạ Mị lắc đầu: “Táng Linh Đài cơ quan tầng tầng, chỉ có ở ngày chỉ định mới có thể phá giải nguyên trận, tiến vào trong Táng Linh Đài. Nếu không bí mật cất giấu trong Táng Linh Đài là sẽ không thật sự xuất hiện. Mà thời điểm này, ngay tại lúc Tiềm Long chi tranh, bỏ qua cơ hội lần này, lại phải chờ thêm một ngàn năm.”

Quả nhiên, Tô Trầm thầm nghĩ.

Sớm ở lúc dẫn đường Tiềm Long chi tranh, Tô Trầm và Cố Khinh La đã đoán được khả năng Táng Linh Đài mở ra còn có thời gian hạn chế, nếu không không có khả năng chuyện này kéo dài đã hơn một năm, mặc cho Tô Trầm bắt chẹt bọn họ.

Nhưng rốt cuộc là khi nào thích hợp mở ra lại là vấn đề. Vì thế Tô Trầm Cố Khinh La tìm đọc lượng lớn điển tịch, cuối cùng xác định Táng Linh Đài là ở ngày hai mươi hai tháng bảy hoàn thành xây dựng, ngày hai mươi hai tháng bảy năm nay, vừa lúc là Táng Linh Đài tồn tại tròn bảy ngàn năm. Cân nhắc đến Vĩnh Sinh Điện Phủ nắm chắc đối với thời gian, mấy lần trao đổi trong lúc vô ý đạt được tin tức, lại tập hợp manh mối khác, hai người cuối cùng xác nhận, ngày Táng Linh Đài mở ra có khả năng rất lớn ngay tại hôm đó.

Do đó, Vĩnh Sinh Điện Phủ liền hoàn toàn rơi vào trong sự tính kế của bọn Tô Trầm.

Thời khắc này Tô Trầm nói: “Thì ra là như thế. Vậy các ngươi muốn ta hỗ trợ cái gì? Tiềm Long chi tranh cũng không phải là tỷ thí bình thường, muốn ta mang các ngươi đi vào, ta là không có bản lãnh đó.”

“Không cần ngươi dẫn chúng ta đi vào, chúng ta chỉ cần ngươi thay chúng ta tiến vào.”

“Thay các ngươi đi vào?”

“Đúng, thay chúng ta đi vào. Chỉ cần ngươi ở trong lúc Tiềm Long chi tranh, thuận tiện vào Táng Linh Đài một lần, giúp chúng ta lấy ra mấy thứ đặt ở bên trong.”

“Cái này sao...” Tô Trầm do dự: “Tiềm Long chi tranh quan hệ đến vận mệnh tiền đồ tương lai của ta, dưới loại tình huống này phân tâm việc khác, nhỡ đâu dẫn tới ta cạnh tranh thất lợi... Không được, ta không thể đáp ứng.”

Dạ Mị nghe xong chán nản.

Đó là Táng Linh Đài, nơi bên trong có kỳ ngộ lớn.

Vĩnh Sinh Điện Phủ mất nhiều tâm tư như vậy mới tìm được vị trí của nó, cũng tìm ra biện pháp phá giải, bây giờ mời ngươi đi, kết quả ngươi thế mà còn không muốn?

Tuy hắn không muốn cũng từ khía cạnh chứng minh hắn quả thực không quan hệ với chuyện lần này, nhưng nhận được câu trả lời này Dạ Mị vẫn tránh không được trợn mắt lên: “Vật trong đó, so với kỳ ngộ của Tiềm Long viện không biết tốt hơn bao nhiêu lần.”

“Xì, một ít thứ chôn dưới đất, có thể có gì tốt? Ta tìm kiếm là con đường long hổ tinh tiến, không có hứng thú đối với vàng bạc ngọc và tơ lụa thế tục phồn hoa.”

Ngươi cũng không biết xấu hổ nói ra lời này?

Dạ Mị cũng muốn kêu lên rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.