Bây giờ ở trong mắt hắn, Tô Trầm đã hoàn toàn thành một tên ác ma.
Một tên điên lấy hành hạ người ta làm thú vui!
Một sát thủ phát rồ không có nhân tính!
Tô Trầm không biết tâm tư của gã, cho dù biết cũng không để ý —— thời gian không nhiều nữa, phải nắm chặt mỗi một chút thời gian còn ở trong núi rừng.
Thực nghiệm bởi vậy tiến hành càng thêm dày đặc, Cương Nham lại đi ngoài núi hai lần, đều là bán da thú, mua Hàn Thủy Tiên cùng với tài liệu phụ trợ khác. Có khi tiền bán da thú không đủ dùng, còn phải bù thêm chút.
Nói cách khác, một chuyến đi Thâm Hồng này, Tô Trầm không kiếm được chút nào chưa nói, ngược lại bù vào không ít nguyên thạch, ngay cả kế hoạch tăng lên tu vi cũng bởi vậy chịu ảnh hưởng lớn, hơn một trăm ngày, chỉ từ Dẫn Khí tầng hai tăng lên tới tầng năm mà thôi —— được rồi, cái “chỉ là” này dùng có chút muốn ăn đòn, đối với người khác mà nói, đây đã là thần tốc khó có thể tưởng tượng.
Nhưng tất cả cái này, Tô Trầm đều không để ý.
Ngày thứ một trăm năm mươi mốt tiến vào Thâm Hồng sơn mạch, Tô Trầm rốt cuộc hoàn thành thay đổi nguyên chất dược tề.
Lúc này hắn đã vượt mức một ngày, cũng nên rời núi.
Đối với Lâm Nghiệp Mậu mà nói, đây không thể nghi ngờ là một ngày hưng phấn, bởi vì hắn rốt cuộc có thể không phải chịu tra tấn nữa.
Nhưng Tô Trầm lại chưa bởi vậy thả hắn.
Hắn mang theo Lâm Nghiệp Mậu, đi thẳng về phía ngoài núi.
Hai ngày sau, Tô Trầm rốt cuộc tới ngoài thành Lâm Bắc.
Nhìn người cửa thung lũng, Tô Trầm nở nụ cười.
Một lần này, chờ ở cửa thung lũng không chỉ có người Tô gia, còn có Lâm gia.
Không chỉ có kẻ dưới, càng có lão gia.
Tô Trường Triệt, Tô Thành An, Tô Phi Hổ... Tất cả đều đến đây.
Một khắc bóng người Tô Trầm xuất hiện ở cửa thung lũng, trong đám người nhấc lên sự xôn xao khe khẽ.
Ở sau khi đợi ba ngày, Tô Trầm rốt cuộc xuất hiện.
Hắn quả nhiên chưa chết.
Ra vào Thâm Hồng sơn mạch ba lần, nơi này đã hoàn toàn thành vườn hoa sau nhà hắn, không ai có thể đủ dùng Thâm Hồng sơn mạch uy hiếp hắn nữa.
Nếu đổi là mọi khi, có lẽ sẽ có không ít người bởi vậy sợ hãi, không dám trêu vào Tô Trầm nữa.
Nhưng tình huống hôm nay rõ ràng có chút ngoại lệ, ánh mắt đại đa số người nhìn Tô Trầm không những không sợ, ngược lại mang theo chút ý tứ vui sướng khi người gặp họa.
Tất cả cái này, đều là vì lão nhân kia.
Đó là một lão nhân râu tóc bạc trắng, tinh thần lại phấn chấn, thoạt nhìn giống như một con sư tử lông trắng.
Nhìn thấy Tô Trầm đi ra, lão nhân này đã phát ra tiếng rống như sấm sét: “Tô Trầm! Lâm Nghiệp Mậu ở đâu?”
Tô Trầm coi như không thấy, làm bộ dạng nghiêng tai lắng nghe: “Ai đang nói chuyện?”
Nhìn thấy Tô Trầm như vậy, Tô Trường Triệt cũng không khỏi thở dài. Trước kia không biết thì không cảm thấy, bây giờ biết Tô Trầm không phải người mù nữa, mới phát hiện giả bộ người mù cũng không phải chuyện dễ dàng. Cần biết khác nhau lớn nhất của người sáng mắt cùng người mù chính là người sáng mắt hai mắt có thần, ánh mắt sẽ theo nhìn vật mà di động. Tô Trầm lại có thể khiến ánh mắt bản thân luôn bảo trì bộ dáng thẳng ngoắc, tuyệt đối cũng đã bỏ nhiều công.
Đứa nhỏ này, vẫn luôn cố gắng. Mà toàn bộ Tô gia, lại đều đang chèn ép nó!
Nhận thức này khiến Tô Trường Triệt cảm thấy rất không phải.
Bên kia lão nhân đầu bạc đã trả lời Tô Trầm: “Lão phu Lâm Viễn Kiều!”
Tô Trầm cười nói: “Thì ra là Lâm Phích Lịch đến.”
Lâm Viễn Kiều là em trai gia chủ Lâm gia Lâm Viễn Sơn, bởi vì tính tình nóng nảy mà bị gọi là Lâm Phích Lịch.
Nhưng ngoại hiệu này không phải là tiểu bối có tư cách gọi.
Lâm Viễn Kiều trợn to mắt: “Vô lễ!”
Nói xong đã vỗ một chưởng về phía Tô Trầm.
Một đống người Tô gia ở đây, lão lại bởi vì một câu “Lâm Phích Lịch” của Tô Trầm mà nói ra tay liền ra tay, tính tình nóng nảy có thể thấy được phần nào.
Lần này chợt ra tay, ngay cả tất cả mọi người của Tô gia cũng không kịp phản ứng, Tô Trầm lại dời bước chân, liên tục giẫm ra mấy bước, thân hình linh động quỷ dị, thoải mái né tránh một chưởng này.
Lúc này người khác mới phản ứng lại, đều hô to “Dừng tay” .
Lâm Viễn Kiều lại đã ngừng tay, kinh ngạc mở to hai mắt: “Yên Xà Bộ?”
Tô Trầm dùng ra, rõ ràng chính là Yên Xà Bộ.
Lão không dám tin nhìn Tô Trầm: “Ngươi từ chỗ nào học được Yên Xà Bộ?”
“Còn cần hỏi sao?” Tô Trầm mỉm cười.
Lâm Viễn Kiều bật thốt lên nói: “Lâm Nghiệp Mậu?”
Tô Trầm muốn chính là tư duy này của lão, cười nói: “Ngươi không phải hỏi ta Lâm Nghiệp Mậu ở đâu sao? Ta cho ngươi hai đáp án. Một, ta cùng Lâm Nghiệp Mậu ở Thâm Hồng sơn mạch trong lúc vô ý gặp, kết giao tâm đầu ý hợp, kết làm bạn tốt, tham thảo nhu cầu, bù đắp nhau. Hai, Lâm Nghiệp Mậu rắp tâm bất lương, mưu tài hại mệnh, ngàn dặm đuổi giết, lại thất thủ bị bắt...”
“Ngươi nói bậy!” Lâm Viễn Kiều hô to lên.
Lão là đến tìm Lâm Nghiệp Mậu không sai, nhưng cái này tuyệt không ý nghĩa lão sẽ thừa nhận tội danh Lâm Nghiệp Mậu đuổi giết Tô Trầm.
Thế giới này vẫn có trật tự.
Chỉ cần có trật tự, thì có quan điểm đạo đức đúng sai cơ bản.
Lâm Nghiệp Mậu nếu tự mình đi đuổi giết Tô Trầm bị bắt, vậy kết cục gì cũng là đáng đời. Đừng nói Lâm gia không áp được Tô gia, cho dù có thể áp được, loại chuyện này truyền ra đối với Lâm gia cũng là đả kích.
Bởi vậy Lâm Viễn Kiều tuyệt đối không thể thừa nhận tội danh này.
Lão cũng chỉ là lấy cách nói “Lâm Nghiệp Mậu vào núi tu luyện lâu chưa về, nghe nói có người từng nhìn thấy Lâm Nghiệp Mậu và Tô Trầm đi cùng, đặc biệt đến hỏi” như vậy, mà tuyệt đối không phải “Lâm Nghiệp Mậu nhà ta đi đuổi giết Tô Trầm nhà ngươi, hắn nếu không có việc gì còn tốt, có việc ta liều mạng với ngươi” như vậy lý do.
Nghe được Lâm Viễn Kiều phủ nhận, Tô Trầm cười nói: “Cho nên ta nói có hai đáp án mà, cụ thể là cái nào, nên do Lâm Phích Lịch tự mình lựa chọn.”
Nghe được lời này, Lâm Viễn Kiều trái lại cũng bình tĩnh: “Nếu ta lựa chọn đáp án thứ nhất thì sao?”
“Vậy tự nhiên là tất cả đều vui. Ta cùng Lâm huynh là bạn tốt, tự nhiên không có khả năng giết hại lẫn nhau, về phần Yên Xà Bộ này cũng là lai lịch chính đáng. Nhưng bạn tốt, sẽ không quản thúc lẫn nhau, cho nên Nghiệp Mậu huynh rốt cuộc đã đi đâu, ta cũng không rõ.”
Lâm Viễn Kiều nghe ra ý tứ Tô Trầm, cái này ý nghĩa Lâm Nghiệp Mậu còn sống, chẳng qua muốn hắn giao người là không có khả năng.
“Vậy nếu là loại đáp án thứ hai thì sao?”
“Vậy khó mà nói.” Tô Trầm sờ sờ ót: “Người Lâm gia ngàn dặm xa xôi chạy tới tìm ta gây sự, việc này như thế nào cũng phải cho câu trả lời.”
“Câu trả lời gì?”
Tô Trầm lạnh lùng nói: “Tự nhiên là giết người đền mạng!”
Lâm Viễn Kiều tức giận hừ một tiếng: “Ta lại cảm thấy còn có loại đáp án thứ ba.”
“Lâm Phích Lịch mời nói.”
“Đó là ngươi và Nghiệp Mậu ngẫu nhiên gặp trong rừng rậm, ngươi mơ ước tài phú của nó, mưu toan cướp đoạt của nó, cho nên mưu tài hại mệnh.”
Tô Trầm cười: “Chỉ bằng con quỷ nghèo đó, một cây kiếm nát, một tấm gương nát, mấy khối nguyên thạch, gia sản toàn thân cộng lại cũng không bằng một đôi giày dưới chân ta, cũng đáng ta mưu tài hại mệnh?”
“Nói như vậy ngươi thừa nhận ngươi từng gặp nó?”
“Ta cũng chưa nói chưa từng gặp mà, ta thậm chí còn biết hắn ở đâu, ta cam đoan với ngươi, hắn sống rất khỏe mạnh. Vấn đề là...” Tô Trầm buông hai tay: “Rốt cuộc ai mưu tài ai! Lâm nhị đương gia, chuyện này không nói rõ ràng, ta chỉ sợ không thể đem người cho ngươi đâu.”
Tô Trường Triệt trước sau không nói chuyện rốt cuộc lên tiếng: “Trầm nhi lời này có lý. Nó đã thừa nhận biết tung tích lệnh tôn, hơn nữa không có lo lắng về an toàn, như vậy kế tiếp, chúng ta vẫn là nói xem bọn nó là chạm mặt như thế nào đi?”
Vốn Tô Trường Triệt vẫn luôn lo lắng Tô Trầm giết Lâm Nghiệp Mậu rồi, như vậy mà nói, Tô gia tuyệt đối sẽ rất bị động. Cho dù Tô Trầm chứng minh là đối phương tới giết mình như thế nào nữa cũng vô dụng, dù sao chết không đối chứng.
Nhưng vừa nghe Tô Trầm nói Lâm Nghiệp Mậu còn sống, hơn nữa sống rất khỏe mạnh, lập tức sự tự tin tăng vọt, muốn bắt chẹt ngược lại Lâm gia. Cháu nội ngươi ù ù cạc cạc chạy đi giết cháu nội ta tính là ý tứ như thế nào?
Nói trắng ra lão vẫn là tập tính không bắt được thỏ không thả ưng, vừa nghe Lâm Nghiệp Mậu không có việc gì liền nhảy ra, lúc trước lại ngay cả cái rắm cũng không đánh.
Cái này gọi là bản tính.
Người tính cách như lão, vĩnh viễn chỉ làm chuyện dệt hoa trên gấm, không làm chuyện đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, ngay cả cháu nội nhà mình cũng không ngoại lệ.
Nhưng không thể phủ nhận, cho dù là dệt hoa trên gấm, cũng rất có ý nghĩa.
Thời khắc này nghe xong Tô Trường Triệt nói, Lâm Viễn Kiều bị nghẹn: “Có cái gì phải nói, đem người giao ra đây, chỉ cần không có việc gì, ta lập tức dẫn người đi.”
Tô Trường Triệt cười lạnh: “Ngươi thật hay, cho rằng Tô gia ta là nơi nào, ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Đã muốn hại cháu nội ta, thì như thế nào cũng phải cho Tô gia ta một câu trả lời công bằng.”
Lâm Viễn Kiều nóng nảy: “Hắn nói là Nghiệp Mậu hại hắn là được sao? Tất cả đều là lời một phía của hắn.”
Tô Trầm đã từ từ nói: “Chúng ta đều biết, trên đời có nguyên kỹ là có thể phát hiện nói dối. Tuy không nhiều người biết, nhưng ta biết mấy người như vậy. Chỉ cần cho ta vài ngày, ta có thể đem người này mang đến. Đến lúc đó ai thật ai giả, hỏi chút là biết.”
Phát hiện nói dối là thượng cổ Áo thuật, Tô Trầm ở trong nguyên kỹ lúc trước Dạ Mị cho hắn đã từng thấy.
Cho nên hắn biết, Vĩnh Sinh Điện Phủ nhất định có nhân tài như vậy.
Lâm Viễn Kiều hiển nhiên cũng biết quả thực có loại nguyên kỹ này, lập tức hoảng hốt.
Sắc mặt đại biến, đột nhiên mặt đầy ý cười nói: “Mấy vị cần gì phải thế. Ta tin tưởng trong đó nhất định có gì hiểu lầm, có một số việc nói ra không phải được sao.”
Đường đường Phích Lịch Hỏa lập tức ăn nói khép nép, trái lại cũng hiếm thấy.
Tô Trường Triệt đang muốn nói chuyện, Tô Trầm đã nói: “Cho nên ta nói, quý phương rốt cuộc lựa chọn một loại đáp án nào. Đường, đều là tự mình chọn.”
Mắt Lâm Viễn Kiều sáng lên: “Tất nhiên là loại đầu tiên!”
Lão rốt cuộc hiểu ý tứ Tô Trầm.
Thì ra bậc thang sớm đã dựng sẵn cho lão, lại cứ phải sau khi lộ hết bài tẩy mới biết được.
Tô Trầm cười nói: “Nói như vậy, Lâm nhị đương gia là cho rằng, ta cùng Nghiệp Mậu huynh là bạn bè?”
“Đó là tất nhiên!” Lâm Viễn Kiều nói khẳng định: “Giữa bạn bè, sao có thể gia hại lẫn nhau chứ, sẽ chỉ giúp nhau!”
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Tô Trầm gật đầu: “Ngày trước ta cùng Nghiệp Mậu huynh gặp nhau, nói chuyện rất vui, vừa thấy như đã quen từ lâu. Cho nên ta đã mời hắn đi Tô phủ ta làm khách ba ngày, ba ngày sau, hắn sẽ trở về Lâm gia.”
“Ba ngày sao? Không có vấn đề!” Lâm Viễn Kiều tự nhiên không có khả năng cứng rắn ép hắn giao người ngay bây giờ, chỉ cần ba ngày sau có thể trở về đầy đủ là tốt rồi.
Ngẫm lại không yên tâm, lại bồi thêm một câu: “Ta tin tưởng, Nghiệp Mậu nhất định sẽ bình an vô sự.”
“Đó là tất nhiên. Chính cái gọi là có qua có lại, ta mời Nghiệp Mậu đến Tô phủ ta tụ tập chút, hắn cũng mời ta đi vườn thú Lâm phủ đi dạo.”
“Ngươi nói cái gì?” Lâm Viễn Kiều trợn mắt.
Lão rốt cuộc hiểu Tô Trầm có ý tứ gì.
Trả giá thả Lâm Nghiệp Mậu, là để hắn đi vườn thú Lâm phủ!
Trở lại Tô phủ, Tô Trầm đi trước gặp Đường Hồng Nhị một chuyến, hỏi tình huống gần đây, xác nhận trong thời gian mình không có mặt không xảy ra vấn đề gì nữa, lúc này mới yên tâm.
Sau khi Tô Phi Hổ làm chủ, không khí Tô phủ sửa đổi hẳn, hôm nay người Tô phủ đã không nhằm vào Tô Trầm như ban đầu nữa.
Thật ra không có Tô Phi Hổ chống đỡ cũng không dám.
Đó là loại người đánh chết kẻ dưới, hủy dung di nương, dám đối nghịch với phụ thân mình, ra vào Thâm Hồng sơn mạch ba lần.
Nếu nói ngay từ đầu còn có đui mù, vậy theo những việc này trong mấy năm nay, đã sớm không ai dám phân cao thấp với Tô Trầm.
Sau khi vấn an mẫu thân, Tô Trầm về thẳng Trần La viện.
Minh Thư và Chu Hoành thấy Tô Trầm trở về tất nhiên là cực vui vẻ, Tô Trầm kiểm tra một phen việc tu hành của hai người.
Minh Thư vừa mới bắt đầu tu hành, bây giờ chỉ là Đoán Thể tầng một, tiến triển không lớn. Ngược lại Chu Hoành, hắn vốn từng luyện, chỉ là vẫn luôn thiếu pháp môn tu hành tốt, lại thêm mấy năm trước chịu khổ bị cách chức, dinh dưỡng theo không kịp, cho nên vẫn luôn kẹt ở Đoán Thể tầng tám. Ở sau khi Tô Trầm cho hắn phép tu luyện cùng một số tiền, thực lực Chu Hoành tiến bộ nhanh chóng, thế mà ở trước đó không lâu đột phá đến tầng chín.
Tô Trầm cảm thấy hài lòng, cổ vũ hắn vài câu, tỏ vẻ chờ sau khi Chu Hoành thành tựu Dẫn Khí, sẽ truyền hắn mấy môn nguyên kỹ, làm cho Chu Hoành kích động không thôi.
Dặn dò xong bảo hai hạ nhân đi xuống, Tô Trầm trở lại phòng mình, lúc này mới nói: “Được rồi, người đều đã lui, ngươi có thể đi ra.”
Bóng người Dạ Mị lặng yên xuất hiện.
Vẻ mặt nàng chấn động nhìn Tô Trầm: “Liễm tức thuật (thuật thu liễm hơi thở) của ta đã đại thành, khi ẩn nấp trong bóng đêm tuyệt đối không có một chút tiếng tim đập, ngay cả nhiệt độ cơ thể hơi thở cũng bị ngăn cách, người sáng mát cũng không thể phát hiện, ngươi là phát hiện như thế nào?”
Tô Trầm chậm rãi trả lời: “Ồ, mỗi lần ta trở về, ngươi gần như đều sẽ ở trong phòng ta chờ ta, cho nên vừa rồi ta chỉ tiện mồm gọi một tiếng, cũng chỉ là tùy tiện thử, không ngờ ngươi thật sự có mặt.”
“Ngươi...” Dạ Mị suýt nữa phun ra một ngụm máu.
Hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, Dạ Mị lúc này mới nói: “Khí tức nguyên trên thân ngươi lại nồng đậm thêm chút, xem ra thực lực tăng lên không ít.”