Sau đó hắn phát hiện, hắn tương lai không tính cho hồi báo hậu hĩnh thế nào, bây giờ cũng không ỷ lại Tô gia cho mình sự ủng hộ gì.
Vậy hắn cần gì còn phải tiếp nhận Tô gia “đầu tư” ?
Cho nên bắt đầu từ khi mắt hắn khôi phục, bắt đầu từ khi Tô gia từng bước một khiến hắn thất vọng, hắn đã bắt đầu từng bước từ bỏ nhu cầu đối với Tô gia.
Hắn đòi về sản nghiệp của mẫu thân, hắn cố gắng tự mình kiếm tiền, không cần nguyên kỹ của Tô gia, thậm chí ngay cả phần thưởng thi đấu cuối năm cũng cho Cương Nham —— nếu không phải không muốn hoàn toàn xé rách da mặt làm quá khó coi, hắn thật ra là muốn đem vài thứ kia ném hết đi.
Hắn đã sớm không coi mình là người Tô gia nữa.
“Thì ra là như thế...” Tô Trường Triệt cười khổ: “Ta chung quy đã xem thường ngươi. Nhưng ngươi chưa từng nghĩ, cho dù ngươi không tiếp nhận Tô gia ban tặng nữa, nhưng quá khứ nhiều năm như vậy, ngươi vẫn lớn lên ở dưới sự che chở của Tô gia.”
“Năm ngàn bảy trăm sáu mươi khối hạ phẩm nguyên thạch.” Tô Trầm đột nhiên nói.
“Cái gì?” Tô Trường Triệt trong thời gian ngắn chưa hiểu.
Tô Trầm trả lời: “Mười sáu năm ở Tô gia ăn uống trưởng thành, bao gồm áo cơm, tiền tiêu hàng tháng, tính nhiều lên, cao nhất mỗi tháng mười lượng vàng, mười sáu năm là một ngàn chín trăm hai mươi lượng. Nói cách khác, tiền tài cháu tiêu phí Tô gia, ở trong mười sáu năm quá khứ, tuyệt đối sẽ không vượt qua con số này. Đương nhiên, làm ăn mà, dù sao cũng phải tính lợi tức, cháu tính gấp ba, cũng chính là năm ngàn bảy trăm sáu mươi khối hạ phẩm nguyên thạch. Mặt khác còn có tài nguyên tu luyện dùng. Mấy năm nay cháu tổng cộng dùng năm bình Thanh Mộc Chi Linh. Thanh Mộc Chi Linh mỗi bình giá bán ra là một ngàn hai trăm nguyên thạch, cháu dựa theo hai ngàn định giá, chính là một vạn. Tài nguyên khác cũng coi như một vạn là được. Toàn bộ cộng lại, chính là hai vạn năm ngàn bảy trăm sáu mươi khối hạ phẩm nguyên thạch, cơ bản có thể đem Tô gia mười sáu năm quá khứ trả giá đối với cháu san bằng.”
Tô Trầm nói xong, từ trong nhẫn lấy ra ba trăm khối trung phẩm nguyên thạch đặt ở trên bàn đá trong đình.
Hắn nói: “Dư không cần thối lại.”
Nhìn nguyên thạch trên bàn, Tô Trường Triệt nhất thời không biết nói gì.
Thật lâu sau, hắn mới nói: “Xem ra, ngươi muốn làm chuyện này đã không phải một ngày hai ngày. Ba vạn khối nguyên thạch, nói lấy liền lấy ra, ngươi gần đây thật đúng là kiếm không ít đó.”
Ba vạn nguyên thạch đó!
Cho dù Tô Thành An, Tô Khắc Kỷ, Tô Phi Hổ ba người cộng lại sợ cũng cần làm vài năm mới có thể kiếm được, tiểu tử này thế mà nhẹ nhàng lấy ra?
Mặt ngoài trấn định, trong lòng Tô Trường Triệt lại vô cùng rung động.
Tô Trầm trả lời: “Thâm Hồng nơi hiểm ác, có phiêu lưu, cũng có kỳ ngộ.”
Tô Trường Triệt gật gật đầu: “Nhưng hai lần đi Thâm Hồng, có thể kiếm được ba vạn nguyên thạch, đạt được mấy môn nguyên kỹ; không có gia tộc giúp đỡ, thế mà lại sừng sững ở đỉnh thế hệ thứ ba; toàn bộ mọi người đều nhìn lầm ngươi rồi, nhìn lầm ngươi rồi!”&Ánh mắt Tô Trầm lộ ra châm chọc: “Tộc trưởng là đang vì mình không đặt cược đúng mà hối hận sao?”
Tô Trường Triệt cũng không tức giận, cười nói: “Phải, ta vì mình bõ lỡ ngươi mà cảm thấy hối hận. Tô Trầm, ngươi nói không sai, ở trong mắt của ta, toàn bộ con em Tô gia, đều có giá trị cao thấp. Ngươi có thể trách ta máu lạnh, có thể hận ta vô tình, nhưng đây là giác ngộ cai quản một đại gia tộc phải có. Gia tộc lớn như vậy, nhiều người như vậy, không thể cho ta xử trí theo cảm tính. Nếu ta chỉ dựa vào ý thích của mình làm việc, đem tài nguyên đặt ở trên lầm thân người, như vậy Tô gia tất không kéo dài được. Ta nói như vậy, ngươi có thể lý giải không?”
“Cháu có thể. Nếu chỉ là đơn thuần không cho cháu tài nguyên ngoài định mức, cháu sẽ không thất vọng, sẽ không phẫn nộ, lại càng sẽ không thống hận. Nhưng Tô gia làm đối với cháu, chỉ là không cho cháu tài nguyên nữa sao? Là đem thứ cháu vốn nên đạt được cũng cướp đi!” Tô Trầm cả giận nói.
Đúng vậy, nếu chỉ không cho tài nguyên, Tô Trầm còn chưa tính.
Vấn đề là phần thưởng giải đấu cuối năm không phải dựa vào ai bố thí và tặng cho, mà là Tô Trầm dùng sự cố gắng của mình thắng được!
Nhưng cho dù chút ấy, Tô Khắc Kỷ cũng muốn tính kế, cũng muốn bóc lột, cũng muốn đánh cắp!
Tô Trường Triệt không phải không biết điều này, nhưng lão ngầm thừa nhận.
Bởi vì lão cũng cảm thấy cho Tô Trầm Thanh Mộc Chi Linh quá lãng phí, cho nên lão ngầm thừa nhận động tác nhỏ của người phía dưới.
Ở trong quá trình này, lão chỉ cân nhắc lớn nhất giá trị của tài nguyên, lại xem nhẹ sự công bằng, công chính, xem nhẹ cảm nhận của Tô Trầm.
Nói trắng ra, vẫn là tư duy ích lợi đang quấy phá.
Càng đừng nói về sau đủ loại hành vi của Nhan Vô Song Tô Khắc Kỷ.
Tô Trường Triệt thở dài: “Ngươi nói không sai, chuyện này, là Tô gia có lỗi ngươi. Nếu ta hướng ngươi nói xin lỗi, ngươi có thể tiếp nhận hay không?”
Tô Trầm không nói, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, hiển nhiên là không tính tiếp nhận.
Tô Trường Triệt nhíu mày: “Tô Trầm, giữa người thân chẳng lẽ không nên thông cảm cho nhau sao? Người thân phân ra quý và không quý! Các trưởng bối đã làm sai, nói lời xin lỗi rồi thôi, ngươi cần gì phải kiên trì như thế? Không thể thông cảm một lần?”
Tô Trầm trả lời: “Nếu lời này là ở trước hôm nay, là nói ra ở trước khi ông phát hiện mắt cháu khôi phục, cháu sẽ rất kích động. Toàn bộ oán khí cháu cũng có thể tiêu trừ, sẽ không so đo. Nhưng bây giờ...”
Tô Trầm nở nụ cười.
Hắn lắc đầu: “Người thân ông cần, là Tô Trầm đã hồi phục thị lực kia, mà cháu chỉ là Tô Trầm mù.”
Hắn nói xong xoay người rời đi.
————————————
Kết quả chuyện Tô Trầm sai dùng gậy giết Lan Chỉ nhanh chóng đã có, kết cục lại ra ngoài toàn bộ mọi người đoán trước.
Tô Trầm sai dùng gậy giết Lan Chỉ, hủy dung Nhan Vô Song, hành vi vượt quyền, tự nguyện lĩnh trừng phạt Thâm Hồng, kỳ hạn một trăm năm mươi ngày. Nhan Vô Song rải lời đồn, hại đại phu nhân, theo luật đáng chết. Niệm ở trên phần Nhan Vô Song có một con trai, giữ lại một mạng, đánh ba mươi côn, phạt làm lao phụ.
Tô Thành An mê nữ sắc, quản gia tộc không nghiêm, xử sự bất công, tiếp tục đoạt sản nghiệp, ba mươi hai chỗ cửa hiệu dưới trướng hắn thu chín phần, chỉ để lại ba sản nghiệp nơi khác do hắn quản lý, đầu nhàn trí tán, đuổi ra ngoài lưu đày, trách phạt nặng vượt quá tưởng tượng.
Không chỉ có Tô Thành An, ngay cả đám người Tô Trường Thanh, Tô Khắc Kỷ đều bị Tô Trường Triệt mắng, khiển trách, bản thân Tô Việt bởi một chút việc nhỏ bị phạt sáu mươi côn, trực tiếp biếm đến trong quặng mỏ một năm không cho phép ra ngoài.
Tô Phi Hổ thì trở thành kẻ được lợi duy nhất khi sóng gió nổi —— đại bộ phận sản nghiệp Tô Thành An bị đoạt giao cho Tô Phi Hổ quản lý, cũng công khai tuyên bố Tô Phi Hổ từ hôm nay trở đi trở thành người thừa kế số một của Tô gia.
Càng bỏ số tiền lớn mời người xem bệnh cho Đường Hồng Nhị.
Tô Trầm biết, những thứ này là công đạo Tô Trường Triệt cho hắn.