Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 96: Chương 96: Quyết liệt (Hạ)




Tô Trường Triệt đã từ từ nói: “Một phế thiếp, thế mà cũng dám phát tán lời đồn đãi, hại gia tộc, quả thực là không biết sống chết. Mấy năm nay ngươi mê nữ sắc, làm không ít chuyện hồ đồ, ta thấy phần nhiều chính là nữ nhân này xúi giục. Trầm nhi hủy ả, hủy đúng lắm, nó không ra tay, ta cũng muốn ra tay giải quyết nữ nhân này!”

Nhan Vô Song nghe xong hoàn toàn tuyệt vọng, đặt mông ngã ngồi xuống đất.

Lời Tô Trường Triệt nói, tương đương với hoàn toàn quyết định vận mệnh cô ta sau này ở Tô gia.

Nói xong lời này, Tô Trường Triệt đã không nhìn Tô Thành An nữa, quay đầu nói với Tô Trầm: “Ngươi theo ta.”

Nói xong đi hướng một chỗ khác, Tô Trầm đi theo.

Lưu lại một đám người nhìn nhau không biết nên làm thế nào cho phải, cuối cùng chỉ có thể đều tự giải tán.

“Lão gia!” Nhan Vô Song hô một tiếng tràn ngập thê lương.

Tô Thành An nhìn nhìn Nhan Vô Song, nhìn mặt cô ta đầy vết sẹo, đột nhiên cảm thấy ghê tởm một phen. Vung tay áo, đem Nhan Vô Song đẩy ngã xuống đất, tự rời đi.

(Chú thích của tác giả: có thể đỡ một kích của Tô Thành An không có nghĩa là có thể cùng Tô Thành An qua tay. Tô Thành An chỉ là một kích tùy tay, thậm chí không nghĩ tới chiêu tiếp theo, Tô Trầm là liên tục ba cái Thủ Hộ Của Mai Cách, vô luận tiêu hao nguyên lực hay là thời gian phản ứng đều xa xa lớn hơn Tô Thành An.)

Xuyên qua hành lang gấp khúc trong đại viện Tô gia, cứ đi mãi, tới trong một chỗ đình nhỏ giữa hồ, Tô Trường Triệt đã ở nơi đó chờ hắn.

Tô Trầm tớ đứng thẳng bên cạnh Tô Trường Triệt, cúi đầu nói: “Tộc trưởng.”

“Thế nào? Ngay cả tiếng ông nội cũng không muốn gọi nữa sao?” Tô Trường Triệt cũng không quay đầu lại nói.

Tô Trầm không nói lời nào.

Tô Trường Triệt quay đầu nhìn nhìn Tô Trầm, đột nhiên thở dài nói: “Ta chung quy xem thường ngươi rồi, Tô gia xem thường ngươi rồi... Thật không ngờ, mắt của ngươi thế mà sẽ khôi phục.”

Tô Trầm không nói gì.

Từ khi Tô Trường Triệt chuyển biến thái độ trở đi, hắn liền biết Tô Trường Triệt khẳng định là đã nhìn ra.

Thật ra vô luận hắn giả bộ như thế nào, người sáng mắt cùng người mù chung quy là có khác nhau, nhất là phương diện ánh mắt, khác biệt rất nhỏ giữa nhìn được cùng không thể nhìn được vật tất nhiên tồn tại.

Trong khoảng thời gian ngắn có lẽ không dễ cảm thấy, nhưng theo thời gian, người hữu tâm luôn có thể phát hiện một ít chỗ không đúng trong đó.

Tô Trường Triệt là người từng trải.

Lão nhân một tay sáng lập Tô gia to như vậy, vô luận nhãn lực, kinh nghiệm hay là cái gì khác, đều mạnh hơn xa so với người khác.

Lão là người đầu tiên nhìn ra, cũng không kỳ quái chút nào.

Trên thực tế từ trước đó, lão đã nổi lòng nghi ngờ đối với Tô Trầm.

Chỉ là loại chuyện này dù sao quá mức vượt qua lẽ thường, cho nên Tô Trường Triệt cũng chỉ nổi lòng nghi ngờ, không thể kết luận.

Thẳng tới hôm nay!

Hắn trừng mắt với Tô Thành An, còn có hắn chuẩn xác đỡ một đòn của Tô Thành An, đổi làm người khác có lẽ còn cho rằng đó chỉ là trùng hợp, nhưng Tô Trường Triệt biết không phải!

Mắt Tô Trầm đã khôi phục.

“Có thể nói cho ta biết, là chuyện khi nào không?” Tô Trường Triệt nhẹ nhàng hỏi.

“Không tính là quá lâu.” Tô Trầm thản nhiên nói.

“Vì cái gì không muốn nói ra?”

Tô Trầm nghĩ nghĩ, trả lời: “Cháu lần đầu tiên có thể nhìn thấy sự vật, hôm đó đã liên tục gặp vài chuyện. Có huynh đệ đặt kim thép trong xe ngựa của cháu, có một đôi lừa đảo không ngờ lập hội muốn từ trong Ngọc Trân các cháu quản lý lừa tiền, có người hầu, thông qua phương thức bán đứng chủ nhân để được lợi... Lão ăn mày kia nói không sai, khi cháu một lần nữa nhìn thấy thế giới này, cháu đã nhìn thấy rất nhiều chuyện những người sáng mắt kia không nhìn thấy. Bọn họ cho rằng cháu là người mù, cho nên không kiêng nể gì ở trước mặt cháu biểu lộ sự đáng ghê tởm của bọn họ. Tuy điều này làm người ta rất ghê tởm, lại khiến cháu phát hiện một phương pháp đơn giản nhìn thấu lòng người.”

Tô Trường Triệt gật gật đầu: “Cho nên ngươi không muốn nói ra nữa. Ngươi phát hiện như vậy đối với ngươi càng có lợi hơn? Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, bởi vì ngươi không nói, cho nên mới sẽ dẫn tới tất cả bây giờ?”

“Ông là nói cảnh ngộ của cháu ở Tô gia?” Tô Trầm cười lạnh: “Cái đó tương tự là điều cháu chờ mong.”

“Ngươi nói cái gì?” Tô Trường Triệt ngạc nhiên.

Tô Trầm chậm rãi nâng tay.

Một cái xúc tu không khí vặn vẹo sinh thành ở trong tay hắn.

Sau đó hắn biến ảo thủ pháp, màn Thủ Hộ Của Mai Cách xuất hiện ở trên người hắn.

Tiếp theo lại tiện tay vỗ không khí, lôi âm từng trận.

“Nguyên kỹ...” Ánh mắt Tô Trường Triệt co rút lại.

Lão không rõ Tô Trầm vì sao đột nhiên ở trước mặt lão triển lộ nguyên kỹ.

Tô Trầm đã nói: “Rất nhiều người đều kỳ quái vì sao cháu không ở Tô gia đòi nguyên kỹ, đây là đáp án... Cháu có nguyên kỹ, cháu không cần Tô gia.”

Không cần Tô gia!

Tô Trường Triệt đã hiểu.

“Ngươi không nói ra, là vì ngươi đối với Tô gia đã không có nhu cầu?”

Tô Trầm mỉm cười: “Rất nhiều người đều cảm thấy, sinh ở thế gia đại tộc là chuyện phi thường tốt, bởi vì từ nhỏ đã có thể đạt được hồi báo hậu đãi. Nhưng có một số việc hiển nhiên không phải như thế. Ngươi đạt được, tương tự cũng cần trả giá! Vì sao Tô Thành An sẽ vứt bỏ cháu? Bởi vì cháu mù, cháu không thể cho mang đến Tô gia tương lai gì sáng sủa nữa. Cho nên ông ta dưỡng dục con cái không phải vì ông ta yêu con, mà chỉ là vì đạt được hồi báo. Thật ra ông cũng thế, không phải sao?”

Tô Trường Triệt ngẩn ngơ, nhất thời nói không ra lời.

Tô Trầm nói không sai, Tô Thành An tất nhiên là đem nuôi con trở thành đầu tư, lão lại há không phải?

Tô Trầm tiếp tục nói: “Ở trong mắt các người, cháu chỉ là một người mù không đáng trả giá nữa. Các người đã đem thân tình dùng phương thức ích lợi để cân nhắc, vậy cháu cũng chỉ có thể dùng phương thức tương tự để hồi báo. Khác với các người là, các người xem nhẹ tương lai của cháu, cháu lại chưa từng đánh giá thấp bản thân. Nhất là khi mắt cháu một lần nữa sáng lên... mắt bị mù cháu cũng đã có thể không dựa vào các người mà sống sót, vậy phục hồi như cũ rồi cháu lại có lý do gì cần ỷ lại các người? Chỉ vì một lần nữa được các người coi trọng cùng trân trọng? Không, coi trọng cùng trân trọng như vậy, không cần cũng được.”

Một câu như tiếng sét rơi ở trên đầu Tô Trường Triệt, lão chấn động tới mức trợn mắt há hốc mồm.

Đúng vậy, đây là nguyên nhân vì sao Tô Trầm không muốn nói ra chân tướng.

Hắn sớm không thèm sự quan tâm yêu thương giả nhân giả nghĩa này nữa.

Cứ cần Tô Trầm biểu hiện ra bản thân không phải người mù mới có thể ban cho trân trọng có ý nghĩa gì?

Đó không phải yêu!

Đó chỉ là một cuộc giao dịch!

Cho nên đã là giao dịch, vì sao không dứt khoát làm cho rõ ràng hơn một ít?

Tô gia đã đem nuôi dưỡng con cái trở thành đầu tư, như vậy Tô Trầm sẽ dùng ánh mắt đầu tư để đối đãi vấn đề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.