Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 54: Chương 54: Nhúng Tay




Lang Đao lại đã không muốn nghe hắn nói chuyện, rút ra Thôn Nguyệt Thiên Lang Đao bổ về phía Tô Trầm: “Ngươi chết cho ta!”

Sau đó vừa lao ra không được mấy bước, thân thể Lang Đao lảo đảo, thế mà đứng cũng không đứng vững được.

Hắn kinh hãi nhìn bản thân, lại nhìn Tô Trầm, trong ánh mắt tràn ngập kinh hãi: “Ngươi... Ngươi con mẹ nó... Hạ độc lão tử!”

Một đặc điểm của Bế Nguyên Tán chính là nếu ngươi không thật sự thuyên chuyển nguyên lực, ngươi sẽ không phát hiện bản thân đã trúng độc.

Đặc tính loại độc này khiến rất nhiều người mặc dù trúng độc, ở trong khoảng thời gian ngắn cũng không cách nào phát hiện, thẳng đến một khắc ra tay mới có thể ý thức được.

Lang Đao phạm sai lầm lớn nhất chính là hắn quá mức xem nhẹ Tô Trầm.

Hắn hoàn toàn không ngờ Tô Trầm dám hạ độc ở trong rượu, dù sao Tô Trầm là người mở quán rượu. Ở trong quán rượu của mình cho khách nhân uống rượu độc, ngươi đùa cái gì? Ngươi còn muốn làm ăn không?

Chính là loại tư duy bình thường này đã cực hạn Lang Đao.

Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ quán rượu của Tô Trầm không giống với người khác.

Trong Phỉ Thúy cốc chỉ có một quán rượu này, một nhà làm ăn, ngươi cho dù không muốn uống ở đây, cũng phải có chỗ khác để đi.

Lại thêm chuyện này là Lang Đao khiêu khích trước, Tô Trầm thuộc loại phẫn nộ mà phản kích. Tuy phương thức hắn phản kích có chút phạm huý kiêng kị, lại không phải không thể lý giải.

Ngoài ra trừng phạt Thâm Hồng tổng cộng cũng chỉ là một trăm ngày, hắn thật sự không cần thiết cân nhắc về sau quá nhiều.

Cuối cùng chính là, địch nhân bắt nạt tới tận cửa, còn có cái gì quan trọng hơn so với sinh tồn?

Loại cực hạn trên tư duy này làm Lang Đao hoàn toàn không có bất cứ chuẩn bị tâm lý gì đối với thủ đoạn của Tô Trầm, đến nỗi khi hắn phát hiện bản thân trúng độc đã quá muộn.

Hắn đã trúng độc, hai huynh đệ kia của hắn tự nhiên cũng tương tự, ba người ăn thùng uống vại, rượu thịt “miễn phí” ăn vô số, phân lượng Bế Nguyên Tán hút vào nhiều đến mức đủ khiến bọn họ hai ngày hai đêm cũng không thể sử dụng nguyên lực.

Không có nguyên lực, bọn họ chỉ là người thường, thực lực so với võ giả bình thường không tốt hơn là bao.

Tô Trầm đã chậm rãi từ sau quầy đi ra: “Một ngàn năm trăm lẻ bảy khối nguyên thạch, mời trả tiền.”

“Ta trả con mẹ ngươi!” Đầu óc Sơn Tiêu có chút không linh hoạt, vẫn quát tháo lao về phía Tô Trầm.

Bóng người Tô Trầm chỉ nhoáng lên một cái, tránh một cú đấm này, thuận tay bắt lấy cánh tay Sơn Tiêu bẻ về, chỉ nghe ‘Rắc’ một tiếng, cánh tay được xưng lực vô song của Sơn Tiêu đã bị hắn bẻ gãy. Tiếp theo Tô Trầm bay lên đá một phát, đá vào trên chân Sơn Tiêu, lại là tiếng vang thanh thúy ‘Rắc’, một chân Sơn Tiêu cũng gãy, quỳ xuống ngay tại chỗ.

“Sơn Tiêu!” Lang Đao bi phẫn đan xen múa đao mà lên.

Chỉ là hắn không có nguyên lực, vô luận tốc độ lực lượng đều không vận lên được, ngay cả Thôn Nguyệt Thiên Lang Đao cũng chỉ là bài trí.

Tô Trầm nhẹ nhàng chợt lóe đã tránh thoát Lang Đao công kích, thuận tay bắt lấy cổ tay Lang Đao bẻ hướng vào phía trong, đem cổ tay gã bẻ gãy, tiếp theo nhắm bụng Lang Đao đánh một đòn, đánh cho toàn thân gã gập xuống. Tô Trầm thuận thế lui, tránh thoát Hồng Ưng tấn công, dứt khoát triển khai thân pháp tốc độ, nháy mắt kéo ra từng cái tàn ảnh, ở giữa ba người chợt trái chợt phải chợt cao chợt thấp dạo qua một vòng, chỉ nghe một đợt tiếng vang hỗn loạn ‘Rắc rắc rắc’.

Đợi động tĩnh biến mất, ảo ảnh không còn, Tô Trầm tái hiện hình người, ba người Lang Đao, Hồng Ưng, Sơn Tiêu cùng nhau loạng choạng thân thể, đồng thời ngã xuống đất.

Thì ra tay chân bọn họ đều đã bị Tô Trầm đánh gãy, không đứng lên được nữa.

Thấy một màn như vậy, lòng toàn bộ mọi người đều kinh hãi.

Quỷ Kiểm Nhi này, chẳng những làm người âm độc, ra tay cũng khá hung tàn, hiển nhiên là không tính dễ dàng bỏ qua cho Lang Đao.

“Một ngàn năm trăm lẻ bảy khối nguyên thạch, nếu không trả được, ta tự mình tới lấy.” Tô Trầm nói xong đã sờ về phía cái túi kia bên cạnh Lang Đao.

Trong này đặt Tinh Ngân gã nhiều ngày qua có được.

Mở ra nhìn nhìn, Tô Trầm tiện tay thu hồi: “Mới một chút vậy, tính hai trăm nguyên thạch thu của ngươi đi.”

Lang Đao trợn mắt lên, trong túi đó của gã có mười cân Tinh Ngân sau khi luyện, tương đương với hai ngàn nguyên thạch, thế mà bị Tô Trầm trực tiếp hạ đến cái giá hai trăm. Nhưng so sánh với Thôn Nguyệt Thiên Lang Đao giá trị gần vạn nguyên thạch bị định giá năm trăm, cái này lại không tính là gì. Vấn đề là hắn ngay cả cằm cũng bị Tô Trầm tháo khớp rồi, muốn nói chuyện cũng không làm được, chỉ có thể kêu bừa ô ô.

Tô Trầm không thèm để ý đến hắn, tiếp tục lục túi Hồng Ưng và Sơn Tiêu, lại trước sau tìm được tám cân cùng bảy cân Tinh Ngân, cũng đều bị Tô Trầm hạ mười lần giá thu đi.

Về phần trong ba cái túi còn có một số thứ khác, Tô Trầm lại không buồn nhắc tới, giống như bọn nó chưa bao giờ tồn tại, tự nhiên cũng không có giá trị gì cả.

“Lại thêm thanh đao này, tổng cộng một ngàn nguyên thạch, các ngươi còn nợ ta năm trăm lẻ bảy khối.” Đồng loạt thu cả đao, Tô Trầm vỗ vỗ mặt Lang Đao nói: “Nếu còn không trả... Lý Thứ.”

“Có tiểu nhân.” Lý Thứ đã chạy đến.

“Đem bọn hắn mang xuống cho ta, thời gian kế tiếp, để cho bọn hắn ở đây làm công trả nợ đi.”

“Vâng.” Lý Thứ đi lên muốn kéo người.

“Quỷ Kiểm Nhi, làm như vậy có chút quá phận rồi nhỉ?” Một thanh âm đột nhiên vang lên ở lúc này.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên chỗ ngồi cách đó không xa, có một đôi nam nữ ngồi.

Tô Trầm nhận ra đôi nam nữ này, là một đôi vợ chồng, nam tên Bạch Phàm, đều là nguyên sĩ Dẫn Khí cảnh. Vừa rồi nói chuyện, chính là nữ tử kia, thời khắc này nhìn chằm chằm Tô Trầm, nói: “Tổng cộng chỉ ăn của ngươi một ít rượu thịt, chỉ là thanh đao kia đã có thể đem toàn bộ quán rượu của ngươi đổi được không chỉ mười cái, còn muốn bắt người ta làm nô lệ, có phải có chút quá phận hay không?”

“Ồ? Phải không?” Tô Trầm nhìn nữ tử kia: “Nói như vậy Bạch phu nhân là nhìn không vừa mắt muốn nhúng tay?”

“Chỉ là nói lời công bằng mà thôi.” Nữ tử ngang nhiên trả lời.

Tô Trầm cười, chỉ tiếc mặt nạ quỷ đã che mặt hắn, không ai thấy nụ cười của hắn.

Tô Trầm đã nói: “Ta không biết Bạch phu nhân có tâm địa hiệp nghĩa như vậy. Người hiệp nghĩa như thế, vì sao ở lúc ba người này trước đó quỵt rượu thịt của ta lại không ra mặt?”

Khuôn mặt Bạch phu nhân kia nhất thời đỏ lên một phen: “Vẻn vẹn rượu thịt việc nhỏ, cũng đáng phải tính toán?”

Tô Trầm gật gật đầu: “Thì ra là như thế. Như vậy theo ý tứ Bạch phu nhân, ta bây giờ nên tha cho bọn hắn?”

“Ngươi tiền cũng cầm rồi, đao cũng thu rồi, thả người không phải theo lý thường sao?” Bạch phu nhân hỏi lại.

Tô Trầm không nói lời nào, trong lòng lại đã trào lên sát khí.

Ai cũng biết, ba người bọn Lang Đao sở dĩ bị quản chế, không là bởi vì bọn họ tài không bằng người, mà là bởi vì bọn họ trúng độc.

Thả bọn hắn, chẳng khác nào thả cọp về núi, không cần tới hai ngày, bọn hắn sẽ cắn ngược lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.