Bất luận kẻ nào cũng sẽ không thích kết quả như vậy, cho nên cách làm tốt nhất chính là giết chết, vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Nhưng Tô Trầm chưa làm vậy, hắn lấy thiếu nợ làm lý do, cố ý lưu lại ba người làm kẻ hầu, thật ra chính là giữ cho bọn họ một cái mạng. Ở dưới sự giám thị của mình, ngày ngày cho ăn Bế Nguyên Tán, bọn họ sẽ không trở thành phiền toái, đợi có một ngày, nơi này thu thập hết quặng, làm ăn đã xong, Tô Trầm sẽ đóng cửa tiệm, nhẹ nhàng bỏ đi, ba người này cũng có thể bởi vậy mà sống sót.
Bọn hắn tuy sẽ chịu một ít khổ sở, chịu một ít tội, mất một chút mặt mũi, nhưng ít ra sẽ không chết.
Tửu khách trong quán rượu này, không nói mỗi người đều biết ý nghĩa sau lưng việc này, nhưng chỉ cần từng lăn lộn ở trên giang hồ một đoạn thời gian, hẳn là đều lý giải Tô Trầm thật ra là đang giữ mạng cho bọn hắn.
Mà bây giờ, vị Bạch phu nhân này yêu cầu thả người, cái này đã không phải chuyện cứu người, mà là giết người.
Mượn đao giết người!
Hoặc là Tô Trầm giết Lang Đao.
Hoặc là Lang Đao giết Tô Trầm.
Tô Trầm không biết Bạch phu nhân này là cố ý hay là vô tình, nhưng cách làm của cô ta thật ra đã xâm phạm điểm mấu chốt của Tô Trầm.
Ánh mắt Tô Trầm chuyển dời đến trên thân Bạch Phàm kia, nhìn thấy gã chưa có bất cứ động tĩnh nào.
Vì thế hắn đã hiểu.
Đối phương chính là cố ý.
Tô Trầm tuy xử lý ba người bọn Lang Đao, lại dù sao cũng là thủ đoạn mưu lợi.
Đã giở trò, thì không thể làm đám đông phục, cũng khó tránh khỏi sẽ có người mới nhảy ra.
Đây là khác biệt lớn nhất của mưu lợi và cứng rắn chơi.
Chỉ có thực lực, mới có thể làm đám đông phục!
Người khác cũng đã nhìn ra, cho nên bọn họ chờ đợi, cho nên tiếp tục xem kịch.
Mặc kệ như thế nào, chung quy là phải chém giết một trận, Tô Trầm thở dài trong lòng.
Sau đó hắn nói: “Được, đã như thế, người nọ liền cho ngươi.”
Đá một chân, thân thể Lang Đao đã bay về phía Bạch phu nhân.
“Vậy mới đúng chứ.” Bạch phu nhân cười nói, đã chộp về phía Lang Đao, ngay tại một khắc cô ta chộp lấy Lang Đao, bên tai đột nhiên vang lên tiếng kêu hoảng sợ của phu quân: “Phu nhân cẩn thận!”
Bạch phu nhân ngạc nhiên.
Sau đó cô ta nhìn thấy, một mảng ánh đao lấp lánh xuất hiện ở trước ngực Lang Đao, như ánh trăng bạc, chiếu tỏ nhân gian.
Thật đẹp!
Cô ta nghĩ.
Dưới trường đao màu máu, một cái đầu quay cuồng ở không trung.
Huyết Đồ!
Tô Trầm ra tay vừa ác vừa chuẩn, đầu tiên là lấy bản thân Lang Đao làm mồi, hấp dẫn Bạch phu nhân chú ý, che tầm mắt Bạch phu nhân, tiếp theo bùng nổ đánh bất ngờ, làm khó dễ, nháy mắt chém Bạch phu nhân.
“Không!” Bạch Phàm phát ra tiếng gào đau lòng muốn chết.
Như thế nào cũng không ngờ, thê tử mình chỉ khuyên người nương tay, liền gặp được Độc Thủ như thế.
Người này sao có thể, sao có thể làm ra chuyện như vậy?
Hắn còn đang đau thương, chỉ thấy Tô Trầm vỗ tay trái, đã ấn ở ngực Bạch phu nhân, kéo thi thể Bạch phu nhân kia hướng về Bạch Phàm bay đi, lúc này đầu của cô ta còn xoay tròn trên không trung, chưa kịp rơi xuống đất, hai mắt trợn lên thậm chí còn sót lại một tia ý thức. Vì thế cô ta nhìn thấy Tô Trầm đẩy thi thể không đầu của mình lao về phía trước, như giơ một tấm khiên. Cô ta muốn hô to, lại không thể phát ra âm thanh, trước mắt một mảng bóng tối, ý thức cuối cùng lâm vào hư vô.
Cùng lúc đó, Tô Trầm đã áp sát bên cạnh Bạch Phàm.
Lúc này đầu Bạch phu nhân còn đang bay, đầu óc Bạch Phàm còn chưa rõ, thậm chí ngay cả đau thương cũng chưa kịp lên men xong xuôi, Tô Trầm đã đánh đến.
Nhanh như chớp.
Thời khắc nguy cấp, hoàn toàn là bản năng nhiều năm lịch luyện, Bạch Phàm vội lui, tốc độ cực nhanh, thế mà lại là kẻ sở trường thân pháp tốc độ, ở không trung kéo ra một ảo ảnh thật dài, vừa đủ tránh được một đao này.
Tô Trầm bổ trượt một đao cũng chưa dừng lại, đầu vai nhún xuống tiếp tục lao đi, tốc độ không hạ thấp chút nào ngược lại càng nhanh hơn, chỉ nghe hai tiếng rầm rầm, hai người đã trước sau đánh vỡ quán rượu xông ra ngoài.
Cùng lúc vội lui, tay kiếm của Bạch Phàm ở trong không khí vẽ ra từng vệt kiếm ngăn cản Tô Trầm tấn công, đáp lại hắn lại là một đao thế lớn lực trầm của Tô Trầm.
Một đao này chưa sử dụng Huyết Đồ, lại vẫn đánh dạt trường kiếm Bạch Phàm, lộ ra sơ hở.
Trong lòng Bạch Phàm hoảng hốt, sống chết trước mắt, hắn ngay cả đau thương và phẫn nộ cũng không còn kịp, đem toàn bộ lực lượng đều tập trung ở trên hai chân, tốc độ đột nhiên tăng, trong thân thể giống như đánh vỡ gông xiềng gì, một vấn đề nhỏ bé mãi chưa có lĩnh ngộ thế mà lại ở lúc này có thể lý giải, liên quan thực lực cũng có đột phá, như gió bay ra ngoài.
Trong lòng Bạch Phàm mừng rỡ, giờ khắc này tâm tình có thể nói vui buồn lẫn lộn, nhưng ngay sau đó, tâm tình của hắn liền lại rơi vào địa ngục.
Hắn tăng tốc chưa cắt đuôi được Tô Trầm, thân hình Tô Trầm thế mà đồng bộ tăng tốc, như bóng với hình, Yên Xà Bộ phát động, Đạp Vân Ngoa phát động, thế mà lấy tốc độ nhanh hơn lao tới bên người hắn.
Sao có khả năng?
Ta lâm trận đột phá, thế mà còn không thể nhanh hơn hắn...
“Không!” Bạch Phàm điên cuồng kêu to.
Một sóng âm vô hình đã thổi quét tới, lại là một cái nguyên kỹ âm công.
Thân hình Tô Trầm chợt lóe tránh thoát công kích, Bạch Phàm mượn cơ hội nhanh chóng chuyển hướng, nhưng ngay tại cùng lúc hắn rẽ hướng, đầu tiên là tâm trí choáng váng, thân thể khựng lại, tiếp theo là liên thanh trầm đục, không biết vật gì phát ra tiếng vang thật lớn khiến Bạch Phàm như bị sét đánh, trước ngực đã nở rộ ra mấy đóa hoa máu.
Tốc độ giảm hẳn.
Tô Trầm đã tung người vồ lên.
Bạch Phàm rốt cuộc đã biết sợ hãi, càng hối hận mình vì sao phải cứng đầu ra mặt, chọc giận cường giả này.
Hắn kêu to: “Ngươi không thể giết ta, ta là...”
Trả lời hắn là một ánh đao lạnh lùng mãnh liệt kia.
Xoẹt!
Thân thể Bạch Phàm loạng choạng, thân thể vốn đang di động tốc độ cao chợt ngừng lại.
Hắn cúi đầu, nhìn về phía bụng mình, một vết máu chậm rãi há mồm, sau đó là nội tạng ruột Bạch Phàm lần lượt chảy ra.
“Đao...Thật... Lợi hại...” Bạch Phàm miễn cưỡng nặn ra một câu này.
“Vợ ngươi đã đi, tội gì ở lại một mình.” Tô Trầm đáp lại lạnh lùng tàn khốc.
Trường đao cắt tiếp.
Một lần này, tia máu tách dọc ra ở trên trán Bạch Phàm.
Huỵch.
Xác Bạch Phàm ngã xuống đất.
Lúc này khách nhân trong quán rượu mới vừa lúc lao ra, mới ra khỏi quán rượu, liền thấy hai người chiến đấu đã bay đi, mà một người trong đó đã ngã xuống.
Trong tích tắc, phân thắng bại, liên trảm hai người, khiến một đám tửu khách đều hít sâu một hơi.
Khác trước đó đối phó đám người Lang Đao, một lần này, Tô Trầm chém giết vợ chồng Bạch Phàm, đã gần như thuộc loại chơi cứng chính diện. Mặc dù có thành phần đánh lén, nhưng có thể ở trong thời gian ngắn như vậy liên tục chém giết hai vị nguyên sĩ Dẫn Khí, đã đủ để có thể nói rõ thực lực của Tô Trầm. Nhất là đuổi giết đối với Bạch Phàm, vô luận lực lượng, tốc độ, hay là phản ứng đều đều là cấp độ nghiền áp đối với Bạch Phàm.