Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 56: Chương 56: Uy Hiếp




Về phần cuối cùng ám khí hắn đả thương Bạch Phàm là gì, mọi người đều không thấy rõ, nhưng mặc kệ hắn dùng thủ đoạn gì, dựa vào là trang bị gì, có thể ở nháy mắt liên tục giết hai người, đã chứng minh đầy đủ thực lực của hắn, không phải tùy tiện ai cũng có thể có ý đồ được.

Nếu sau lưng người như vậy còn có người chống đỡ, vậy thì càng thêm phiền toái.

Không có ai muốn tìm phiền toái cho bản thân.

Cho nên những ánh mắt từng như hổ rình mồi, tham lam kia, từng người thu hồi dục vọng của mình.

Mục tiêu đã biểu hiện ra thực lực của mình, như vậy tất cả cũng nên kết thúc rồi.

Về phần Lang Đao, Bạch Phàm... Bọn họ là ai?

Không ai để ý tới, toàn bộ mọi người tự động ngồi xuống, tiếp tục uống rượu, như cái gì cũng chưa xảy ra.

Đang mò thi thể, đem thứ có thể nhặt đều nhặt đi rồi, Tô Trầm trở lại quán rượu.

Trên đất còn hai người Hồng Ưng cùng Sơn Tiêu nằm.

Thân trúng thuốc độc, lại tay chân gãy cả rồi nên bọn hắn bất lực đào tẩu, chỉ có thể kinh hãi nhìn Tô Trầm.

Tô Trầm nhìn bọn hắn, thu Mặc Văn, lại cầm lấy thanh Thôn Nguyệt Thiên Lang Đao kia, lạnh nhạt nói: “Ta không thích giết người, nếu không có đôi vợ chồng thích chết kia, các ngươi vốn có thể không phải chết. Nhưng bây giờ Lang Đao đã chết, giữ các ngươi lại xem ra cũng không có ý nghĩa gì nữa.”

Hai người đồng thời biến sắc, muốn cầu xin tha thứ, Tô Trầm lại khẽ nâng tay, một luồng khí vô hình đã bịt mồm hai người: “Nghe nói Thôn Nguyệt Thiên Lang Đao bên trong ẩn chứa hồn sói, mỗi khi chiến đấu có sói chiến xuất kích, câu hồn đoạt phách. Hai người các ngươi là anh em tốt của Lang Đao, vậy thì dùng thanh đao này tiễn hai vị lên đường đi.”

Nói xong đã phát động nguyên lực, trên Thôn Nguyệt Thiên Lang Đao quả nhiên hiện ra một hình ảnh hồn sói thật lớn, hướng Hồng Ưng rít gào lao ra, cắn một phát ở trên cổ Hồng Ưng, chỉ một lần đã đem cổ Hồng Ưng cắn đứt.

Tô Trầm quay đầu đao chỉ Sơn Tiêu, vì thế hồn sói kia liền quay đầu lao về phía Sơn Tiêu, Sơn Tiêu sợ hãi hô to, vung cánh tay gãy muốn đập hồn sói kia, lại chỉ là phí công xuyên qua trên thân hồn sói.

Hồn sói vốn hư vô, nó có thể cắn người hoàn toàn là bởi nguyên năng ngưng tụ, bản thân nó chính là một nguyên kỹ, trừ phi tu vi đạt tới mức độ cao hơn hoặc có nguyên kỹ đối ứng, nếu không rất khó ngăn cản.

Ngay sau đó, hồn sói lại lần nữa cắn ở trên cổ Sơn Tiêu, đem Sơn Tiêu kia cũng cắn một phát chết ngay.

Cánh tay Tô Trầm không quay nữa, hồn sói đó ở không trung tới lui tuần tra một vòng, lúc này mới từ từ trở lại trong đao.

Quả nhiên là nguyên khí không tệ.

Luận uy lực, Thôn Nguyệt Thiên Lang hiển nhiên so ra kém xa Huyết Đồ, nhưng thắng ở công kích có thể liên tục, chỉ cần không ngừng đưa nguyên lực vào trong đao, Thôn Nguyệt Thiên Lang có thể chiến đấu mãi, khuyết điểm chính là tiêu hao nguyên lực khá lớn.&Nếu không có chỗ thiếu hụt quá tiêu hao thể lực này, Mặc Văn Chiến Đao bát phẩm chiến đao này tự nhiên mạnh hơn Thôn Nguyệt Thiên Lang Đao cây cửu phẩm chiến đao này.

Bây giờ sao, chỉ có thể nói hai bên đều có ưu khuyết, trái lại hình thành bù trừ lẫn nhau.

Dùng Mặc Văn Chiến Đao đánh tới hết thể lực, nhưng quá nửa còn có nguyên lực, đổi đao còn có thể tiếp tục đánh, năng lực kéo dài chiến đấu tăng lên thẳng tắp.

Không tồi, không tồi, trong lòng Tô Trầm thầm chấn động.

Mọi người vây xem nhìn mà nóng mắt một phen, nhưng Quỷ Kiểm Nhi này thủ đoạn tàn nhẫn, thực lực lại mạnh, nếu không muốn làm áo cưới cho người khác, cũng chỉ có thể tiếp nhận.

Nóng đầu thì dễ chết, đây là thiết luật vừa mới được chứng minh.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, hẳn không ai sẽ tìm Tô Trầm gây rối nữa.

Nhưng ngay lúc này, lại có một thanh âm nói: “Đao tốt. Quỷ Kiểm Nhi ngươi đã có một thanh đao, không bằng bán cho ta cây đao này được không?”

Từ trong hốc vỡ của quán rượu có một người đi vào.

Một bộ thanh sam, chắp tay sau lưng, đủng đỉnh như vậy tiến vào, thoạt nhìn giống cách vách tới la cà, trên mặt còn mang theo nụ cười, chỉ là trong đôi mắt lại mang chút màu đỏ.

Hắn thần thái gần gũi, nhưng khi hắn vào, toàn bộ quán rượu đều tĩnh lặng lại.

“Thường tiên sinh.”

“Thường lão đại.”

“Thường Diệp.”

Kẻ nào đó không có mắt gọi ra tên, bị người bên cạnh trực tiếp che miệng lại.

Tinh Hồng Ma Châm, Thường Diệp.

Chỉ như một tú sĩ áo xanh, Thường Diệp đứng ở trước mặt Tô Trầm, cười nhìn hắn, nói ra câu nói vừa rồi.

Nhìn thấy Thường Diệp tiến vào, lòng Tô Trầm cũng hơi căng thẳng.

Nguyên sĩ Phí Huyết cảnh, tồn tại cùng Dẫn Khí cảnh chênh lệch cả một cảnh giới lớn, ở trong Phỉ Thúy cốc có thể xưng là thế lực đỉnh cao nhất.

Ngay cả hắn, cũng nhìn trúng quán rượu nhỏ của mình sao?

Hoặc là... Chỉ nhìn trúng đao?

Hoặc là... Chỉ là thuận miệng đưa ra?

Tô Trầm không biết là loại khả năng nào, nhưng nhìn ánh mắt Thường Diệp lại không chút dao động.

Hắn trả lời: “Không bán.”

Toàn bộ người trong quán rượu đều hít sâu một hơi.

Quỷ Kiểm Nhi thế mà từ chối như vậy.

Đơn giản, trực tiếp từ chối, thậm chí không cân nhắc nhiều.

Trên mặt Thường Diệp cũng hiện ra chút kinh ngạc: “Ngươi không hỏi giá?”

Tô Trầm bất động thanh sắc lấy ra Liệt Hồn Pháp Châu: “Giá của ngươi, ta sẽ không hài lòng.”

Cửu phẩm nguyên khí tuy khó được, nhưng cũng không phải vật gì vô giá.

Nếu Thường Diệp chịu đưa ra một cái giá tốt, không cần phải chờ Tô Trầm, bản thân Lang Đao khẳng định đồng ý bán.

Cho nên xét đến cùng, vẫn là vấn đề giá.

Rối rắm giá với một nguyên sĩ Phí Huyết cảnh, không bằng dứt khoát lưu loát không bán.

Thường Diệp cười: “Nếu ta cứ muốn mua thì sao?”

“Vậy chỉ có chiến một trận.” Tô Trầm trả lời lạnh như băng.

Toàn bộ mọi người một lần nữa chấn kinh.

Đệch, trực tiếp hướng một gã Phí Huyết cảnh tuyên chiến, ngươi tìm chết à?

Thường Diệp lại chưa phẫn nộ, chỉ nhìn chằm chằm hạt châu màu đen trong tay Tô Trầm, hắn không biết đó là cái gì, nhưng vẫn từ trên vật đó cảm giác được một tia uy hiếp: “Xem ra ngươi rất có nắm chắc đối phó ta?”

Tô Trầm lắc đầu: “Không có nắm chắc, nhưng ta có khả năng rất lớn đả thương ngươi, có khả năng rất nhỏ đào tẩu, lại có trăm phần trăm quyết tâm không cúi đầu.”

Liệt Hồn Pháp Châu, Tinh Thần Chi Nhãn, lại phối hợp Yên Xà Bộ cùng Đạp Vân Chiến Ngoa mang đến tốc độ, Tô Trầm quả thực có nắm chắc rất lớn có thể công kích đến đối thủ.

Nếu lại thêm Liệp Thủ Hỏa Thương (súng thợ săn), thì nắm chắc lớn hơn nữa.

Nhưng vấn đề là hắn chỉ có nắm chắc công kích đến đối thủ, lại không biết một đao kia chém xuống kết quả sẽ như thế nào.

Khả năng lớn nhất là, hắn công kích đến đối thủ, đối thủ lại có nguyên khí kiểu như vòng bảo hộ tử tinh hoặc nguyên kỹ đỡ.

Khả năng khá lớn là, hắn công kích đến đối thủ, đối thủ cũng quả thực đỡ được, nhưng đối mặt uy lực Huyết Đồ vẫn bị thương nhẹ.

Khả năng khá nhỏ là, hắn công kích đến đối thủ, đối thủ cũng thực sự đỡ được, nhưng bị thương nặng ở dưới Huyết Đồ.

Hầu như không có khả năng là, hắn công kích đến đối thủ, đối thủ trực tiếp chết.

Nhưng chỉ cần có khả năng, là đủ rồi.

Hắn tin tưởng đối phương sẽ không nguyện ý cứng đối cứng với mình.

Cường giả cũng có tôn nghiêm của cường giả.

Ra tay rồi, lại khiến mình bị thương, thắng không võ, ngược lại sẽ làm người ta nhìn ra chi tiết, cũng sinh ra cảm giác chỉ có vậy mà thôi.

Cường giả cũng có đối thủ của cường giả.

Ra tay, lại khiến mình bị thương, cũng chẳng khác nào cho đối thủ cơ hội.

Cường giả cũng có khẩu vị của cường giả.

Lợi nhuận của quán rượu có lẽ không thấp, lại còn chưa đến mức khiến một tên Phí Huyết cảnh xé da mặt tới cướp đồ của tiểu bối.

Như cường giả Khai Dương cảnh sẽ không đến đào quặng nghèo Tinh Ngân.

Người khác nhau, vị trí khác nhau, cách nghĩ cùng nhu cầu khác nhau.

Hoàng đế là không cần đòn gánh vàng.

Tô Trầm không cần khiến Thường Diệp sợ mình, hắn chỉ cần khiến đối phương cảm thấy ra tay đối với mình đã không kiếm được bao nhiêu chỗ tốt lại hạ giá trị mặt mũi con người, không chừng còn có thể cho đối thủ cạnh tranh cơ hội là đủ rồi.

Quả nhiên, nghe được lời này, Thường Diệp cười ha ha nói: “Quả nhiên là kẻ có can đảm. Quỷ Kiểm Nhi, có hứng thú theo ta làm việc hay không?”

Chuyển giọng, lại bắt đầu mượn sức Tô Trầm.

Tô Trầm vẫn lắc đầu: “Ta thích tự do, ai cũng không muốn gia nhập.”

“Ngay cả điều kiện cũng không hỏi một lần?” Thường Diệp hỏi: “Ví dụ như thuật hấp thu trung cấp trở lên.”

Toàn bộ mọi người đều nóng mắt.

Thuật hấp thu càng đến cao cấp càng khó, nghe khẩu khí Thường Diệp, chính là thuật hấp thu cao cấp cũng có thể có.

Tô Trầm lại vẫn kiên quyết lắc đầu. Thường Diệp có thể cho hắn, Tô gia đều có, hắn ngay cả Tô gia cũng không thèm, sao có khả năng thèm một tên Thường Diệp nữa.

Thường Diệp cũng không tức giận, gật gật đầu nói: “Như vậy à, cũng tốt, nhớ kỹ lời của ngươi đi, Quỷ Kiểm Nhi.”

Tô Trầm đáp lễ: “Đa tạ Thường tiên sinh chỉ đạo, Quỷ Kiểm Nhi hiểu rồi.”

Tô Trầm đã hiểu ý tứ Thường Diệp.

Gã quả thực không phải cảm thấy hứng thú đối với Thiên Lang Đao.

Gã cảm thấy hứng thú thật ra là Tô Trầm người này.

Vừa rồi nói chuyện, chính là đang thử Tô Trầm người này can đảm khí độ như thế nào, thấy Tô Trầm quả nhiên có chút can đảm, liền lựa lời mượn sức. Mà Tô Trầm không chút do dự từ chối, cũng hoàn toàn biểu lộ hắn là có hậu trường.

Điều này khiến Thường Diệp hoàn toàn bỏ qua tâm tư đối phó hắn.

Nhưng lúc gần đi gã cũng cho Tô Trầm cảnh cáo, ám chỉ Tô Trầm tốt nhất nhớ kỹ lời mình từng nói, đem tự do quán triệt đến cùng. Nếu hắn theo người khác, vậy nói không chừng gã phải tiên hạ thủ vi cường.

Người khác ở đây, tự nhiên chính là chỉ hai vị Phí Huyết cảnh khác.

Mắt thấy Thường Diệp rời đi, trái tim căng thẳng của Tô Trầm lúc này mới trầm tĩnh lại, Liệt Hồn Pháp Châu còn nắm trong tay, mồ hôi lại đã thấm ra.

Đối mặt một tên Phí Huyết cảnh, áp lực thật sự quá lớn.

Nhưng mặc kệ như thế nào, Tô Trầm rốt cuộc vẫn qua một cửa này.

Một khắc Thường Diệp rời đi, ánh mắt toàn bộ mọi người nhìn Tô Trầm đều đã xuất hiện biến hóa.

Đây chính là một ngưu nhân dám ở trước mặt Phí Huyết cảnh thẳng cổ, một cái nháy mắt chém giết năm tên Dẫn Khí cảnh, mãnh nhân diệt một phần sáu lực lượng của Phỉ Thúy cốc, một kẻ ác có gan hạ độc, đánh lén, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Đối mặt ngưu nhân mãnh nhân ngoan nhân (ngoan nhân: kẻ độc ác) như vậy, vẫn là đừng tùy tiện trêu vào thì hơn.

——————————————

Uy danh màu máu thành lập ở trên đầu người, không thể nghi ngờ là dễ dàng chấn nhiếp người khác nhất. Một trận chiến ở quán rượu Trích Tinh, khiến toàn bộ người có ý mơ ước đối với quán rượu đều dập tắt tâm tư.

Việc làm ăn của Tô Trầm cũng bởi vậy trở nên ổn định, mặc dù thời gian hắn không ở quán rượu, trong cửa hàng cũng không có người nào gây sự.

Cảnh này khiến Tô Trầm có nhiều thời giờ hơn, có thể ra ngoài đi săn.

Một tháng qua đi, nguyên kỹ của hắn đã càng thêm thuần thục, cảnh giới thì chính thức tiến vào Dẫn Khí tầng hai, từ mười bảy hoàng tinh tăng lên tới hai mươi ba hoàng tinh, so với tháng trước còn nhanh hơn chút. Đây là vì thực lực của hắn tăng lên, mà ở Phỉ Thúy cốc tỷ lệ gặp được hung thú cũng tăng.

Nhưng toàn bộ cái này cộng lại, đều kém tài phú của Tô Trầm tăng trưởng thật lớn.

Chỉ một tháng thời gian, Tô Trầm đã kiếm được một vạn hai ngàn khối nguyên thạch, cái này còn chưa tính thu hoạch từ chỗ năm người bọn Lang Đao.

Ba người bọn Lang Đao cống hiến cho Tô Trầm hai mươi lăm cân Tinh Ngân, bốn trăm khối nguyên thạch, một cây cửu phẩm nguyên khí, hai thanh đao kiếm tinh chế trăm lần, tuy không phải nguyên khí, nhưng cũng là cực phẩm trong đao kiếm bình thường, ngoài ra còn có một gốc Tiên Tử Thảo, cũng là một loại thảo dược tu hành khó có được, cất ở trong hộp ngọc.

Giá trị của vợ chồng Bạch Phàm cũng không tệ, có mười sáu cân Tinh Ngân, tám trăm nguyên thạch, ngoài ra thế mà còn có một viên nguyên kỹ châu, bên trên ghi lại một loại nguyên kỹ đao thuật, gọi là Lôi Âm Đao. Trừ nguyên kỹ châu gia tộc truyền thừa chuyên dùng, đại đa số nguyên kỹ châu đều là đồ dùng một lần, viên này của bọn họ cũng là như thế. Nguyên kỹ châu này cũng không biết vợ chồng Bạch Phàm từ nơi nào kiếm được, bởi vì vợ chồng hai người đều dùng kiếm, cho nên đều không dùng tới nó, lại tiện nghi Tô Trầm, lúc ấy đã học ngay.

Uy lực Lôi Âm Đao cũng không tính là lớn, sau khi vận dụng lực sát thương tăng lên có hạn, nhưng tính áp dụng rất rộng, đánh xa đánh gần đều có thể vận dụng, có thể dùng ở trên đao, cũng có thể dùng cho chưởng đao (đao tay), thậm chí phi đao, có thể đánh gần cũng có thể bắn bay, hơn nữa tiêu hao với nguyên lực cũng không lớn, hoàn toàn có thể liên tục vận dụng, dùng mỗi một chiêu mỗi một thức uy lực đều tăng cường, một lần tác dụng không lớn, tích lũy lại uy lực khả quan, là điển hình của nguyên kỹ hiện đại.

Không tính Thôn Nguyệt Thiên Lang Đao, thu hoạch trên thân năm người này cộng lại, không sai biệt lắm cũng theo kịp tiền lời Tô Trầm vất vả một tháng, còn là tiền lời một nhà lũng đoạn mua bán một tháng, khó trách mọi người thường nói giết người phóng hỏa đai lưng vàng, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi giết chết người ta mà không phải bị giết.

Nhưng đây còn không phải tiền lời cuối cùng của Tô Trầm, tuyệt đại đa số nguyên thạch đều bị hắn đổi thành Tinh Ngân, bởi vì là thu mua nửa giá, cho nên thực tế còn tăng lên một phen, như vậy tính toán, một tháng thời gian, tài phú tới tay Tô Trầm tổng cộng gần ba vạn nguyên thạch.

Không cân nhắc giết người thu hoạch, riêng là mỗi tháng thu hoạch hai vạn nguyên thạch cũng đủ khiến vô số người động lòng.

Không thể cậy mạnh cướp, không có nghĩa là không thể có cách làm khác.

Hôm nay Tô Trầm giống như mọi khi, từ bên ngoài lịch luyện trở về. Trên lưng vác một con Lão Nha Cự Hùng thật lớn, trên người tản ra sát khí mông lung, trong tay thì xách theo Thôn Nguyệt Thiên Lang Đao dính máu —— bởi vì không có tật xấu hấp thu thể lực, bây giờ Thiên Lang Đao đã thay thế Mặc Văn Chiến Đao trở thành đao Tô Trầm hằng ngày dùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.