Chỉ là kết quả vẫn như cũ làm người ta thất vọng, đây hiển nhiên chính là toàn bộ tàng bảo địa của Âm Sơn quân.
Ba Long thở dài nói: “Tô Trầm tiểu huynh đệ, xem ra vận khí của ngươi không tốt lắm. Dựa theo quy củ chúng ta định ra, lô hàng này định giá hai vạn nguyên thạch, khấu trừ sáu ngàn, còn lại một vạn bốn ngàn, ngươi nên được bảy ngàn. Lại trừ tiền bán cho ngươi nguyên khí, ngươi còn phải cho chúng ta một ngàn nguyên thạch.”
Tô Trầm cười nói: “Một ngàn khối nguyên thạch chờ sau khi trở lại Lâm Bắc thành ta sẽ trả. Về phần lần này, có thể kiếm được những thư snày, Tô Trầm thật ra đã rất thấy đủ rồi.”
“Coi như ngươi biết điều.” Bên cạnh A Luân hừ một tiếng.
“Hả?” Ba Long trừng mắt nhìn A Luân một cái, A Luân lúc này mới không dám nói gì nữa.
Tuy lúc tầm bảo lục đục với nhau, nhưng tổng thể mà nói, Ba Long vẫn không hy vọng đối đầu quá mức với Tô Trầm.
Dù sao tiền là việc nhỏ, hành động tổ chức mưu tính mới là việc lớn.
Nếu bởi vì một chút tiền lẻ mà dẫn tới hành động thất bại, vấn đề sẽ nghiêm trọng.
Cho nên hắn nghĩ một chút rồi nói: “Tuy tiểu huynh đệ không để ý, trong lòng ta lại vẫn băn khoăn. Vừa lúc ta giết chết Lệ Minh Đường, được Phi Nguyệt Luân của gã, thu hoạch đã đủ lớn, cho nên ta thấy lần này bốn ngàn nguyên thạch kia của ta liền từ bỏ, xem như cá nhân ta cho Tô công tử...”
Tô Trầm vội hỏi: “Ba Long đại nhân không cần như vậy, phương thức phân phối là ngay từ đầu đã nói rõ, quy củ chính là quy củ, không thể tùy ý đánh vỡ. Mặc kệ Tô Trầm thu hoạch bao nhiêu, tin tưởng cũng sẽ không ảnh hưởng giao tình chúng ta lần này thành lập lên.”
Thế mà lập tức từ chối.
Nghe được lời này, Ba Long cũng thở phào, cười nói: “Có lời này của Tô công tử, ta an tâm rồi.”
Hắn còn muốn khách khí thêm vài câu, đúng lúc này, một thanh âm sắc nhọn đột nhiên vang lên: “Tô thiếu gia... Tô thiếu gia cứu cứu ta...”
Theo tiếng nhìn lại, lại thấy một gã đạo phỉ bên ngoài đang điên cuồng hướng mình hò hét, bên cạnh hắn là một đám người chết ngã trong vũng máu.
Gã này còn chưa chết, nhưng rất nhanh hắn đã bước theo người khác—— bọn Ba Long cũng không tính buông tha ai.
Không ngờ, hắn thế mà biết Tô Trầm.
Dưới bóng đêm, Tô Trầm không thấy rõ mặt đối phương, cũng không thể thấy rõ.
Hắn nghiêng đầu, khẽ cau mày, làm bộ lắng nghe: “Ngươi là ai? Ngươi nhận thức ta?”
Đạo phỉ kia hầu như là một đường bò vào đại sảnh, ôm chân Tô Trầm khóc lóc: “Tô thiếu gia, Tô công tử, là ta mà, ta là thanh hà đây!”
“Thanh Hà?” Tên này khiến Tô Trầm hơi suy tư một chút, sau đó nhớ ra: “Thanh Hà? Ngươi là hạ nhân Thanh Hà kia bên cạnh Hà Tư Niên?”
Đạo phỉ đó mừng quá mà khóc: “Đúng, đúng, chính là ta, Tô thiếu gia ngươi còn nhớ ta!”
Hà Tư Niên chính là thiếu gia Hà gia năm đó theo Tô Trầm cùng nhau đi học đường.
Tô Trầm sau khi mù chưa từng trở lại sơ học, cũng chặt đứt lui tới với Hà Tư Niên, dù sao bọn họ vốn cũng không phải bạn bè.
Không ngờ hôm nay lại ở đây đụng phải người hầu của Hà Tư Niên.
Tô Trầm và Thanh Hà không có gì lui tới, cho dù có cũng tuyệt đối không phải trao đổi hữu hảo gì.
Thanh Hà cũng biết điểm ấy, nhưng ở thời khắc nguy cơ này, trừ Tô Trầm, hắn đã không có bất cứ người nào quen thuộc nữa, cho dù người này không phải bạn của thiếu gia mình, hắn cũng phải bắt được một tia hy vọng đó.
Cho nên hắn ôm chân Tô Trầm khóc lóc: “Tô thiếu gia, cứu ta đi. Xem ở trên phần Hà thiếu gia, xin ngươi bảo bọn họ thả ta...”
“Hà Tư Niên?” Tô Trầm cười: “Bốn đại gia tộc quan hệ không hòa thuận, hắn cũng chưa bao giờ là bạn của ta. Từ khi ta mù tới nay, càng chưa từng có qua lại với hắn. Nể mặt hắn? Ngươi đang nói đùa sao?”
Thanh Hà cũng sốt ruột rồi, hắn lớn tiếng quát to: “Tô thiếu gia, ngươi không thể như vậy chứ, ngươi và Hà thiếu gia tốt xấu cũng là bạn học mà.”
Chỉ là xem bộ dáng hờ hững của Tô Trầm, hiển nhiên là không tính giúp hắn nói chuyện.
Bên kia mấy tên hung thần ác sát đã nhìn về phía hắn.
Thanh Hà biết mình mạng ở sớm tối, hắn kêu to: “Ta có thể làm việc cho ngươi, ta có thể nói cho ngươi kế hoạch của Hà gia, nói cho ngươi kế hoạch tranh đoạt Tiềm Long của bọn họ!”
Tô Trầm lắc đầu: “Ta không có hứng thú.”
A Luân xách đao hướng hắn đi tới.
“Không, không!” Thanh Hà sợ tới mức kêu to, mắt thấy A Luân đã giơ đao lên, hướng hắn bổ xuống một đao, một khắc đó hắn đột nhiên phúc chí tâm minh (chợt nổi lên ý nghĩ), hét lớn: “Nhị thúc của ngươi, ta biết kế hoạch của nhị thúc ngươi!”
“Ừm?” Tô Trầm túm tóc Thanh Hà kéo trở về, ánh đao chém ở trên đất trống.
“Ngươi lặp lại lần nữa!” Tô Trầm giọng điệu trầm thấp nói.
Thanh Hà kêu to: “Ta biết kế hoạch của nhị thúc ngươi, ta biết hắn muốn đối phó ngươi như thế nào.”
Bóp chặt cổ Thanh Hà, Tô Trầm nói: “Kế hoạch gì? Nói ra, nếu có giá trị đối với ta, ta có thể cân nhắc bảo vệ ngươi không chết.”
Thanh Hà kêu lên: “Nguyên năng dược tề và hắc ma dược tề, hắn trước đó vài ngày mua hai thứ này.”
“Nguyên năng dược tề? Hắc ma dược tề?” Mặt Tô Trầm lập tức trầm xuống.
Nguyên năng dược tề, tên như ý nghĩa, chính là dược tề ẩn chứa lượng lớn nguyên năng, sau khi sử dụng có thể trực tiếp hấp thu và tăng tu vi của mình. Nhưng giá cũng rất đắt, một bình nguyên năng dược tề bình thường đã cần năm ngàn nguyên thạch, biên độ tăng lên thì căn cứ tu vi của mục tiêu khác nhau mà khác nhau, tu vi càng cao thì biên độ tăng lên càng thấp. Năm ngàn nguyên thạch để một nguyên sĩ vừa tấn thăng Dẫn Khí đi kiếm, lấy mười lần giá cố định tính cũng cần năm trăm ngày, mà thời gian tu luyện nguyên năng dược tề có thể tiết kiệm ngay cả một phần tư cũng không đạt tới, từ đầu tư hồi báo cân nhắc là tuyệt đối không hợp. Cho nên trừ phi hào môn đại tộc thật sự có tiền không chỗ để tiêu, nếu không tuyệt đối sẽ không nỡ sử dụng loại dược tề này. Tô Khắc Kỷ mua thứ này cho con trai, cũng là bất chấp mọi giá rồi.
Về phần hắc ma dược tề là một loại thuốc độc tê dại thần kinh, sau khi dùng lực lượng sẽ không yếu bớt, chỉ là tốc độ thần kinh phản ứng giảm rất nhiều, thoạt nhìn giống loại người phản ứng trì độn. Loại thuốc này chỗ tốt lớn nhất chính là, nó chỉ là suy yếu tốc độ thần kinh phản ứng, nhìn từ bề ngoài hoàn toàn nhìn không ra dấu hiệu trúng độc. Hơn nữa chỉ cần không động thủ, sẽ không phát tác, ngay cả bản thân kẻ trúng độc sẽ không biết mình trúng độc, tính bí ẩn phi thường mạnh. Nhưng bởi vì nó trên bản chất vẫn là một loại thuốc độc, cho nên cho dù hiệu quả của thuốc qua đi, vẫn sẽ có một chút ảnh hưởng lưu lại, khiến cơ năng chỉnh thể của kẻ bị trúng giảm xuống.
Nếu Thanh Hà không nói dối, vậy hắc ma dược tề này là mua cho ai, có thể nghĩ mà biết.
Tay Tô Trầm chưa thả lỏng, chỉ hỏi: “Ngươi lại là làm sao mà biết được?”
Thanh Hà vội nói: “Hắn phái người đến Phong đường mua thuốc, nhưng hắn không biết, Lưu gia sau lưng Phong đường đã sớm kết thành thân gia với Hà gia.”