“Lưu gia?” Tô Trầm cũng kinh ngạc.
Lưu gia là gia tộc lớn của Phi Tiên phủ, so với Lũng Tây Cố gia có lẽ kém chút, nhưng cũng là thế gia quý tộc, không ngờ Hà gia thế mà đi lại được với bọn họ.
Đây là con bài chưa lật của người Hà gia sao? Có lẽ là động tĩnh của Lâm gia khiến các nhà khác cũng đều có cảnh giác, cho nên cũng đều có hành động của mình.
Tô Khắc Kỷ mua thuốc, lại vừa lúc tìm tới Lưu gia, Thanh Hà đạt được tin tức cũng không kỳ quái.
“Vậy ngươi sao lại xuất hiện ở đây?” Tô Trầm hỏi.
Thanh Hà trả lời: “Âm Sơn quân vốn chính là một con chó Lưu gia nuôi, bằng không chỉ dựa vào chút thực lực ấy, sao có khả năng ở phụ cận Phi Tiên phủ tiêu dao đến bây giờ. Lệ Minh Đường làm việc cho Lưu gia, Lưu gia âm thầm che chở hắn. Ta là Hà gia phái tới, phụ trách liên hệ với Lưu gia, vì giấu tai mắt người ta, mỗi lần ra vào đều do Âm Sơn quân hộ tống. Trước đó vài ngày Tô gia lão nhị phái người đến mua nguyên năng dược tề cùng hắc ma dược tề, Hà gia hy vọng Lưu gia có thể gian lận ở trong nguyên năng dược tề, hại Tô Khánh. Nhưng Lưu gia cho rằng chuyện này làm không tốt sẽ hỏng thanh danh, cho nên từ chối. Ta chính là trở về đưa thư từ chối, bởi vì trời tối liền ở đây qua một đêm, tính ngày mai lên đường. Không tin ngươi xem, thư còn ở trong lòng ta!”
Tô Trầm gật gật đầu, Cương Nham đã từ trong lòng Thanh Hà lấy ra một phong thư.
Cương Nham không biết chữ, Tô Trầm nói: “Thỉnh cầu Ba Long đại nhân giúp ta đọc một lần.”
Ba Long tiếp nhận thư đọc chút, gật đầu nói: “Hắn không nói dối, đây quả thật là thư từ chối của Lưu gia.”
“Hô!” Tô Trầm thở ra một hơi dài.
Tô Khắc Kỷ quả nhiên đã bắt đầu hành động.
Một lần này, chẳng những muốn tăng lên thực lực con trai, còn muốn dùng thuốc độc đối phó mình.
Hắn thật đúng là đủ ác.
Cũng đúng, sau khi kế hoạch trải qua nhiều năm như vậy thất bại, hắn đã hết kiên nhẫn nhỉ?
Khả năng lớn hơn nữa là một lần tranh đoạt cuối cùng trước Tiềm Long viện, thật ra đã mất đi ý nghĩa, thay vào đó chỉ có trả thù!
Đây không phải đang tranh đoạt, chỉ là đang trả thù!
Tô Trầm có thể lý giải loại tâm tính này.
“Tô thiếu gia, ta đã nói ra mọi chuyện ta biết, bây giờ ngươi có thể thả ta rồi chứ?” Thanh Hà khóc rống.
“Một vấn đề cuối cùng, người mua thuốc của Tô gia là ai, đi khi nào?”
“Mua thuốc là người hầu Trường Tùng của Tô Khánh, buổi sáng ngày mai, Lưu gia sẽ đem thuốc làm xong, giao cho hắn mang đi.” Thanh Hà trả lời.
Tô Trầm gật gật đầu: “Ta bây giờ cho ngươi một cơ hội. Sau khi từ nơi này xuống núi, đi hướng nam, rời xa nơi này đi nơi khác sống, từ nay về sau cũng không được nhắc chuyện xảy ra hôm nay nữa. Nhưng nếu ngươi không làm được, vậy ngươi sẽ chết.”
Thanh Hà dập đầu như gã tỏi: “Ta đi ngay, ta không bao giờ trở về nữa, ai cũng không nói! Ai cũng không nói! !”
Tô Trầm phất phất tay: “Đi đi.”
Thanh Hà bò dậy bỏ chạy, người khác chỉ nhìn hắn, cùng nhau phát ra tiếng cười lạnh.
Mắt thấy Thanh Hà chạy ra khỏi trại, chạy ra sơn môn, A Luân đột nhiên nói: “Ta nói ngài sẽ không thực tính thả tiểu tử này chứ? Ba Long đại nhân.”
Ba Long nhìn về phía Tô Trầm: “Ta tin tưởng Tô gia tứ thiếu gia biết hắn đang làm cái gì.”
Tô Trầm chậm rãi nói: “Dạ Mị, còn cần phiền ngươi đi một chuyến.”
“Muốn ta đi giết hắn sao?”
“Không. Chỉ là muốn mời ngươi xem xem, hắn sau khi xuống núi, đi hướng nào. Nếu hắn đi hướng nam, vậy thì tha cho hắn. Nhưng nếu hắn đi Phi Tiên phủ hoặc Lâm Bắc thành... Thì giết hắn đi.”
A Luân cười lạnh: “Làm điều thừa.”
Tô Trầm thản nhiên trả lời: “Ta có điểm mấu chốt của ta.”
Dạ Mị nhìn nhìn Ba Long.
Ba Long gật gật đầu, mỉm cười nói: “Có điểm mấu chốt, chung quy tốt hơn không có điểm mấu chốt.”
Dạ Mị hiểu ý, xoay người rời đi.
Không qua bao lâu, Dạ Mị đã trở lại.
Mang theo đầu của Thanh Hà.
“Hắn đã cô phụ sự tín nhiệm của ngươi.” Dạ Mị nói.
Tô Trầm trả lời: “Hắn chưa cô phụ ta, hắn chỉ là cô phụ chính hắn.”
Lúc nói chuyện, trời đã dần sáng.
Trải qua một buổi tối hai trận chém giết, đêm dài đằng đẵng này rốt cuộc qua đi.
Nhìn bầu trời đã toát ra màu trắng, Ba Long nói:
“Được rồi, sự tình đã chấm dứt, cũng nên trở về rồi.”
Đám người Ba Long không phải là người Lâm Bắc, bọn họ vốn chính là lâm thời điều tạm. Bây giờ nhiệm vụ hoàn thành, cần đường ai nấy đi, tự hướng Tô Trầm nói lời từ biệt.
Mắt thấy mọi người sắp đi, Tô Trầm suy tư một lát, đột nhiên nói: “Chỉ sợ còn cần làm phiền Dạ Mị giúp ta làm một chuyện?”
“Ngươi còn có chuyện gì?” Dạ Mị hỏi.
“Buổi sáng hôm nay, người nhị thúc ta phái đi mua thuốc sẽ trở về. Ta muốn ngươi giúp ta... .”
Dạ Mị nghe xong cười to: “Ngươi muốn nguyên năng dược tề? Cần gì phiền toái như vậy, ta giúp ngươi đoạt lấy là được.”
“Không, ta chỉ nhớ ngươi giúp ta đổi một chút hai loại dược tề.”
Mắt Dạ Mị sáng lên: “Tiểu tử ngươi, có chút ý tứ nha. Cứ như vậy, hắc ma dược tề kia chẳng khác nào cho chính hắn uống?”
“Đúng. Nhưng tốt nhất để lại một phong thư, cứ nói là dược tề kiểu mới, cần thời gian mới có thể thấy hiệu quả, như vậy thì càng tốt.” Tô Trầm cười nói.
Mọi người hiểu ý hắn, cùng nhau cười gian.
Dạ Mị cũng nói: “Ngươi quả nhiên đủ xấu xa, không có vấn đề, việc này ta bao.”
“Mặt khác ngươi lại giúp ta kéo dài một chút hành trình của người kia, tốt nhất để hắn đến giữa trưa ngày mai hãy trở lại Lâm Bắc...” Tô Trầm không ngại phiền dặn dò một đống chi tiết.
“Cũng không phải việc gì khó, chỉ là có chút phiền toái. Này, hôm nay đã là ngày thứ hai rồi.”
“Ta sẽ trả phí dụng khác, tính công hai mươi lần.”
Dạ Mị cười đến mức hai mắt nheo lại: “Vậy còn tạm được.”
Bên kia Ba Long cũng gật đầu nói: “Xem ra Tô gia sắp diễn một trò hay rồi.”
Tô Trầm trả lời: “Gia tộc nội đấu, để Ba Long đại nhân chê cười rồi.”
Ba Long lại không thèm để ý trả lời: “Đấu tranh nội bộ có mặt khắp nơi, vốn là việc bình thường, tại sao chê cười. Tô Trầm, ta coi trọng ngươi, mắt ngươi tuy mù, tâm lại sáng, rất nhiều người chưa chắc đã so được với ngươi, ta chờ kết quả tranh đấu của ngươi cùng nhị thúc kia của ngươi, tin tưởng đây sẽ là một vở kịch hay.”
“Vậy thì đa tạ Ba Long đại nhân.” Quay đầu nói với Dạ Mị: “Chúng ta đi chung đi, trên đường ta hướng ngươi miêu tả tướng mạo Trường Tùng.”
“Ngươi không trở về Lâm Bắc?” Dạ Mị hỏi.
“Vẫn là theo ngươi đi trước Phi Tiên phủ một chuyến. Chuyện này chưa xử lý xong, chung quy có chút bất an.”
Dạ Mị lườm hắn, như giận hắn không tin mình, nhưng vẫn đồng ý.
Lập tức mọi người mỗi người đi một ngả, chỉ có Dạ Mị và Tô Trầm Cương Nham cùng nhau đi hướng Phi Tiên phủ.
Trên đường Tô Trầm hỏi Dạ Mị: “Đúng rồi, ta thấy các ngươi lần này hành động, người khác đều là dùng danh hiệu, không dùng tên thật, nhưng Ba Long đại nhân lại hình như là dùng tên thật. Đây là vì sao? Chẳng lẽ hắn không sợ tiết lộ thân phận sao?”
Dạ Mị liền nói: “Đó là bởi vì nghiêm khắc mà nói, Ba Long đại nhân thật ra cũng không tính là người của tổ chức. Hắn và tổ chức thật ra chính là một loại quan hệ thuê cùng hợp tác, Ba Long hiểu biết có hạn với tổ chức, nhưng điều này không trở ngại hắn làm việc cho tổ chức.”
“Thì ra là như thế. Như vậy người khác cũng đều là như vậy sao?”
“Thế nào? Muốn thăm dò cơ mật tổ chức à?” Dạ Mị liếc xéo hắn.
Trải qua nhiều lần tiếp xúc như vậy, cộng thêm buổi tối hôm nay hợp tác, quan hệ giữa Dạ Mị cùng Tô Trầm cũng dần dần quen thuộc hẳn lên, nói chuyện cũng trở nên tùy ý hơn rất nhiều.
Tô Trầm đáp: “Nếu không tiện nói thì thôi, ta cũng chỉ là tò mò mà thôi. Hơn nữa ta không có hứng thú gì đối với tìm hiểu cơ mật tổ chức, chỉ là muốn tìm hiểu một số người, ví dụ như A Luân kia, luôn đối nghịch với ta, ta muốn biết hắn rốt cuộc là loại người nào? Ồ đúng rồi, tinh thần ảo thuật của Lê thoạt nhìn rất lợi hại, không biết còn có thể làm được gì. Ta mới vừa vào Dẫn Khí, chính là lúc làm ra lựa chọn đối với con đường tương lai, không biết có thể giống hắn hay không, làm huyễn thuật sư...”
Trên mặt Tô Trầm lộ ra nét hướng tới.
“Như vậy à.” Dạ Mị cúi đầu, nghĩ chút rồi trả lời: “Nếu chỉ là muốn biết những thứ này, thật ra cũng không có gì không thể nói. A Luân tu luyện là Phủ Cực Đao, đây là một loại đao pháp cực kỳ khó luyện, nhưng uy lực rất mạnh. Nhưng hắn trước kia luyện công từng xuất hiện đường rẽ, tâm trải qua tổn hại, tính nóng tràn đầy, cho nên hình thành tính cách xúc động dễ giận, lại không phải cố ý nhằm vào ngươi. Đồng Lộc am hiểu thao túng thực vật...”
Hai người vừa đi vừa nói.
Đi đường, hàn huyên suốt, mắt thấy sắp vào thành, Tô Trầm nói: “Chuyện Trường Tùng giao cho ngươi, dù sao ta bị mù không nhìn thấy, ở lại chỗ này cũng không giúp được gì, sẽ đi trước một bước.”
“A? Ngươi không phải muốn thấy ta làm xong việc rồi mới đi sao?” Dạ Mị ngạc nhiên.
Lại thấy Tô Trầm đã mang theo Cương Nham rời đi.
Dạ Mị buồn bực không thôi: “Thật kỳ quái. Chỉ vì không yên tâm, từ Âm Sơn theo mãi tới nơi này, mắt thấy sắp bắt đầu làm việc, hắn lại nói bản thân không giúp được gì đi trước một bước, đây không phải làm điều thừa sao? Có phiền toái như thế, ngươi trực tiếp về Lâm Bắc không phải được rồi?”
Than thở vài câu, thấy Tô Trầm đã biến mất ở trong đám người.
Trong lòng đột nhiên toát ra cái ý niệm: có thể hay không là tiểu tử này để ý bổn cô nương, cố ý tìm cớ đi chung đường với ta nhỉ?
Chẳng lẽ mới quen biết mấy ngày như vậy, hắn đã bị sự mỹ mạo cùng tài trí của ta hấp dẫn?
Nhưng ngẫm lại hắn một người mù không nhìn thấy mình, cách nói bị mỹ mạo hấp dẫn là không có sức thuyết phục gì. Về phần tài trí... Ừm, hình như đoạn thời gian trước chính là hắn nói mình ngốc.
Vậy hắn rốt cuộc là vì sao cứ muốn đi chung với mình?
Nghĩ tới nghĩ lui không tìm thấy đáp án, liền nói: “Xì, ai quản ngươi nhiều như vậy. Ngươi thích đi hay không, bản cô nãi nãi còn không hầu hạ đâu.”
Tự đi chấp hành nhiệm vụ.
Bên này rời khỏi Dạ Mị, Tô Trầm tự đi hướng Thiên Trân Các.
Tô Trầm ở Thiên Trân Các có mức tiêu phí năm vạn hạ phẩm nguyên thạch, lần trước chỉ mua một món dong kim chiến giáp, còn có hơn bốn vạn hạn độ tiêu phí.
Nhưng một lần này, tiền hắn cần tiêu là không ít.
Sau nửa canh giờ, Tô Trầm từ Thiên Trân Các đi ra, hạn độ bốn vạn hai ngàn năm trăm đã bị hắn tiêu chỉ còn một vạn năm ngàn.
Mang theo Cương Nham, Tô Trầm lại đi hướng Âm Sơn.
Lúc này Âm Sơn trại vừa trải qua giết chóc, không ai phát hiện, tất cả đều như đêm qua.
Trong sơn trại khắp nơi đều là thi thể, máu tươi chảy đầy mặt đất, đám đạo phỉ tên nào cũng mở to mắt, trên mặt tràn ngập hoảng sợ.
Tô Trầm coi như không thấy, một lần nữa tới căn phòng bí mật phía sau núi kia, vây quanh căn phòng bí mật xoay vòng vòng, thỉnh thoảng còn gõ vách tường một phát, nghe một chút có động tĩnh gì. Cương Nham không hiểu hắn đang làm gì, nhưng hắn người này có chỗ tốt, chính là xem không hiểu thì không lên tiếng lung tung, chỉ là lặng lẽ chấp hành.
Một lát sau, Tô Trầm thất vọng lắc lắc đầu, từ trên người lấy ra một cái vòng tròn màu bạc. Trên vòng tròn đó dày đặc nguyên cấm phù văn, nhìn qua đã biết không phải vật phàm, chính là một vật trân quý Tô Trầm từ Thiên Trân Các mua được.
Đem vòng tròn này đặt vào trong lòng đất, phủ lên bùn đất, một gợn sóng vô hình liền rải ở trong không gian này.
Tô Trầm lúc này mới mang theo Cương Nham rời khỏi căn phòng bí mật, tìm một chỗ góc âm u ngủ đông.
Thời gian cứ như vậy ở trong chờ đợi dần dần trôi đi.
Từ ban ngày đến đêm tối.
Thời gian cả ngày cứ như vậy qua đi, Tô Trầm lại như một khối đá cứng, chưa hiện ra chút nào không kiên nhẫn.
Thời gian bị mù trước đây, hắn từng ngồi khô khốc như vậy vô số thời gian.
Đoạn thời gian đó, hắn trừ ngồi không, cái gì cũng không thể làm, thẳng đến khi hắn một lần nữa phấn chấn tinh thần.
Từng trải qua năm tháng thống khổ dài lâu, Tô Trầm sớm đã có sự kiên nhẫn người trẻ tuổi tầm tuổi này của hắn không có.
Bóng đêm dần sâu.
Trăng lạnh như nước.
Đảo mắt đã đến nửa đêm.
Âm Sơn trại vẫn như cũ không khí trầm lặng, trừ thi thể khắp nơi, không có bất cứ tồn tại nào nữa.
Đúng lúc này.
“Rắc!”
Một tiếng vang khẽ.
Đó là tiếng cành cây bị đạp gãy.
Cương Nham đang ngủ say chợt mở mắt ra, lại bị một bàn tay bịt miệng lại.
Hắn nhìn thấy Tô Trầm đưa ngón tay đặt ở ngoài miệng, làm cái động tác tay chớ có lên tiếng.
Cương Nham hiểu ý.
Phương xa, tiếng bước chân dần dần rõ ràng.
Theo tiếng bước chân càng lúc càng gần, một bóng người màu đen xuất hiện ở phía trước hai người.
Người nọ trực tiếp tới trước hòn giả sơn, đầu tiên là nhìn xung quanh một phen, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, lúc này mới tiến vào căn phòng bí mật.
Sau khi vào căn phòng bí mật, lập tức tới một góc đông nam, sau đó bắt đầu vỗ ở trên tường. Cũng không biết hắn làm như thế nào, một lát sau chỉ nghe ‘Rầm’ một tiếng, một bức tường của căn phòng bí mật kia thế mà lại tự động mở ra, lộ ra lại một gian phòng bí mật tối om.
Quả nhiên như thế!
Ở phía sau căn phòng bí mật này, thế mà còn có một gian phòng bí mật.
Tuy sớm có chuẩn bị tâm lý, ở một khắc nhìn thấy cửa bí mật mở ra, Cương Nham vẫn không kiềm chế được phát ra một tiếng kinh hô.
Tiếng kinh hô không lớn, nhưng rơi vào trong tai người áo đen lại không thua tiếng sét.
Toàn thân hắn run lên, đột nhiên xoay người, quát: “Người nào, đi ra!”
Trong thanh âm mang theo một tia sợ hãi không đè nén được.
Tô Trầm thấy thế, cũng dứt khoát không ẩn nấp nữa, lập tức từ chỗ bóng tối đi ra.
Người nọ nhìn thấy là hắn, rõ ràng chấn kinh: “Là ngươi?”
“Nhìn thấy ta rất bất ngờ sao?” Tô Trầm trả lời, trong khẩu khí mang theo trào phúng nhàn nhạt: “Lê đại nhân.”