“Dương Phong, không nên nói”. Dạ Nguyệt ở bên cạnh vội vàng kéo lấy cánh tay của hắn nhỏ giọng nói.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là xuất phát từ quan tâm, cũng không mang theo tình cảm gì.
Họ mới nhận biết bao lâu chứ?!
Dương Phong bất đắc dĩ thở dài, mặc dù nói hắn tức giận, nhưng mà hắn biết Tôn lão quái chắc chắn cũng không dám làm gì hắn, chẳng qua chỉ là đang doạ Hàn lão mà thôi.
Bị đánh trọng thương, cũng xem như trừng phạt đúng tội.
Về phần Hàn lão, ông ta chỉ là người không liên quan, không cần thiết vì chút chuyện này mà làm lớn lên.
“Thiếu gia, thật muốn bỏ qua cho họ sao?”. Vị Dương đại nhân kia thấp giọng hỏi, âm thanh rất nhỏ, cũng chỉ có Dạ Nguyệt cùng Hàn lão nghe được.
Chính vì nghe được cho nên hai người họ sắc mặt mới hiện lên vẻ kinh hãi vô cùng.
Hàn lão còn dễ nói, dù sao ông ta cũng sớm đã biết được thân phận của Dương Phong, nhưng mà Dạ Nguyệt thì khác biệt. Nàng vô cùng hiểu rõ ngọc bội Hắc Dạ Phi Ưng đại biểu cho cái gì.
Đây không chỉ là liên quan tới thân phận, còn là người đại diện cho hoàng đế.
Hiện tại vị Dương đại nhân này lại gọi Dương Phong là thiếu gia, thái độ còn cung kính như vậy, điểm này làm nàng không cách nào bình tĩnh được.
Nhưng mà nàng nhớ kỹ, hoàng thất cũng không phải họ Dương. Vì cái gì vị Dương đại nhân kia lại đối với Dương Phong cung kính như vậy? Nếu như nói là con cháu, dù sao Dương Phong cũng là họ Dương, vị Dương đại nhân kia chiếu cố hắn một chút cũng có thể hiểu.
Nhưng mà thái độ này…
Chờ đã.
Dạ Nguyệt giống như nhớ tới cái gì, cách đây không lâu nàng có nghe qua vị nữ đế kia phong Dương tướng quân thành vương tộc khác họ. Như vậy chẳng lẽ…
Người này chính là vị thế tử duy nhất của Dương gia Thiên Không Thành?!
Hắn đã có bối cảnh khủng bố như vậy, tại sao lại phải dựa vào phủ quận chủ để điều tra nàng?!
“Không cần thiết làm lớn chuyện. Nhập gia tuỳ tục, lão đầu kia đã nhận giáo huấn, cũng không nên tăng thêm phiền phức không đáng có, ta không muốn mẹ ta khó xử”. Dương Phong nhẹ giọng nói.
Hắn hiểu rất rõ vị Dương đại nhân này.
Người này từng là thủ hạ của cha hắn, tên là Dương Vệ. Cách đây ba năm, người này đã xuất hiện bên cạnh hắn, âm thầm bảo vệ hắn. Không cần nghĩ cũng biết, đây hẳn là cha hắn an bài.
Hắn chỉ là hơi kinh ngạc thân phận của Dương Vệ lại lớn như vậy.
Hắc Dạ Phi Ưng, chậc chậc, đây chính là người đứng thứ hai Ám Vệ nha. Người như vậy lại một mực âm thầm bảo vệ hắn, thực sự là phí của.
Bất quá…
Cảm giác này thực đúng là không tệ.
Nghe vậy, Dương Vệ nhẹ gật đầu, hắn cũng không muốn quản quá rộng. Dù sao phu nhân, cũng chính là Phong Nguyệt, hắn đắc tội không nổi. Nếu như vì chuyện này ảnh hưởng tới Phong Nguyệt, hắn kết cục sợ rằng sẽ rất thảm.
Dù sao ngay cả vương gia cũng phải nhún nhường bảy phần, nói gì tới người dưới như hắn.
Dương Vệ ánh mắt nhìn quanh đám người, sau đó âm thanh tăng cao như cố ý nói cho đám người nghe.
“Đã người trong cuộc không muốn truy cứu, chuyện hôm nay liền dừng ở đây. Bất quá, Hàn Dược, ngươi tốt nhất nên chỉnh đốn lại học viện, nếu có sơ sót gì, cũng đừng trách bản quan vô tình”.
“Đạ tạ Dương đại nhân rộng lượng”. Hàn lão âm thầm thở phào một hơi rồi nói.
Dương Vệ nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Tôn lão quái cùng Tôn Vũ hừ lạnh một tiếng, doạ cho hai người kia sắc mặt đại biến, sau đó mới hài lòng biến mất tại chỗ.
“Người… người đâu?”.
“Ngu xuẩn. Dương đại nhân là Nguyên Huyền cảnh cường giả, thủ đoạn của Nguyên Huyền cảnh ngươi có thể nhìn ra? Cho ta đem Tôn Vũ đưa vào chấp pháp điện dựa theo nội quy học viện xử phạt”.
“Tôn lão quái, lúc này ngươi hẳn là không có ý kiến gì chứ?”. Hàn lão đắc ý nhìn Tôn lão quái hỏi.
Nói hai người có thù, thực tế cũng không hẳn. Chẳng qua chỉ là lúc trẻ tuổi có chút xích mích, mâu thuẫn cứ như vậy kéo dài cho tới bây giờ. Có điều mâu thuẫn này cũng không phải là thù sinh tử, lại thêm hai người đã già, cho nên vì mặt mũi liền cứ như vậy tranh đua đến bây giờ.
Hai người ông ta như lửa với nước, khắp nơi đối đầu, kỳ thực hai người ông ta sớm đã là bằng hữu nhiều năm, chỉ là không ai nguyện ý xé xuống mặt nạ trước mà thôi.
“Hừ, Hàn lão đầu, đừng đắc ý. Ngươi chẳng qua chỉ là may mắn mà thôi, lần sau nhất định là ta thắng”. Tôn lão quái hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía Tôn Vũ nói.
“Cháu ngoan, ngươi ở trong chấp pháp viện, tốt nhất ngoan ngoãn một chút, hiểu không?”.
Mặc dù âm thanh rất nhu hoà, nhưng mà Tôn Vũ biết rõ, dùng giọng điệu này nói ra, ông nội hắn chính là đang cảnh cáo hắn nên biết điều một chút. Nếu không ngay cả ông ta cũng không bảo vệ được hắn.
“Vâng”.
Tôn Vũ ủ rũ cúi đầu đáp, hắn lúc này có chút hối hận vì cái gì lại đi khiêu khích Dương Phong.
Đang yên đang lành ngươi nổi tham niệm làm gì? Hiện tại tốt, chẳng những bản thân bị bắt vào chấp pháp viện, ông nội hắn còn bị thương không nhẹ.
Nghĩ tới lần sau trở về gia tộc, e rằng sẽ bị cha hắn đánh gẫy chân.
Nghĩ tới điểm này, Tôn Vũ khóc không ra nước mắt.
Rất nhanh, Tôn Vũ liền bị người của chấp pháp điện mang đi. Tôn lão quái cũng được Hàn lão cho người đưa đi trị thương, với thương thế này, e rằng không có mấy tháng là không khỏi được.
Sự việc tại nơi này được giải quyết êm đẹp, Hàn lão liền lập tức rời đi. Ông ta muốn đem chuyện nơi này nói cho viện trưởng biết, dù sao nếu như để chuyện này tiếp tục xảy ra, e rằng lúc đó toàn bộ Thiên Nam Học Viện đều phải xong đời.
Đám người xung quanh cũng dần tản đi.
Họ không phải người ngu, đều có thể đi vào nơi này, thiên phú lẫn trí tuệ đều hơn người thường rất nhiều. Nếu như họ còn không nhìn ra được thân phận Dương Phong không đơn giản, quả thực là tìm một miếng đậu hũ đập đầu tự sát cho xong.
Trước khi làm rõ được thân phận của Dương Phong, họ không muốn tuỳ tiện tiếp xúc hắn, nếu như chẳng may chọc ra phiền phức, lúc đó liền xong đời.
“Nhìn không ra, thân phận của ngươi còn rất lớn”. Dạ Nguyệt nhìn Dương Phong nói.
“Ngươi giúp ta giữ bí mật một chút, ta không muốn quá rêu rao, ảnh hưởng không tốt”. Dương Phong ánh mắt có chút khẩn cầu nói.
“Vì cái gì? Chẳng lẽ ngươi không biết nếu như bộc lộ ra thân phận của mình, sẽ có rất nhiều người nguyện ý đi theo ngươi sao? Mặc dù nói nơi này thực lực mạnh mới là đạo lý, nhưng mà đi ra ngoài, không có bối cảnh hậu thuẫn thì nửa bước khó đi”.
“Ngươi không lợi dụng thân phận của mình đánh xuống cơ sở, dù cho chỉ là để người khác biết cũng là chuyện tốt. Chẳng lẽ ngươi muốn chơi trò giả heo ăn thịt hổ?”. Dạ Nguyệt khó hiểu hỏi.
“Đương nhiên không phải. Ta chẳng qua chỉ là không muốn để mẹ ta gặp phiền phức mà thôi. Chuyện của ta khá phức tạp, nếu như bộc ra thân phận sẽ có chút phiền toái không cần thiết”. Dương Phong đáp.
“Chẳng lẽ mẹ ngươi chính là quận chủ?”. Dạ Nguyệt dò hỏi.
Dương Phong nghe vậy nhẹ gật đầu.
Dạ Nguyệt nhất thời kinh ngạc nói không ra lời.
Đương nhiên, cũng không phải là đang kinh ngạc vì thân phận của Phong Nguyệt, mà là kinh ngạc rằng, đường đường vương phi, lại uỷ khuất đi làm một vị quận chủ?!
Dù cho làm thành chủ cũng không có người ý kiến mới đúng.
Chẳng lẽ…
“Mẹ ngươi chẳng lẽ là…”.
Nhìn vẻ mặt đầy vẻ bát quái của Dạ Nguyệt. Dương Phong không cần nghĩ cũng đoán ra được nàng đang nghĩ cái gì.
“Cha ta chỉ lấy một người, càng không có nạp thiếp, ngươi nói xem?”. Dương Phong có chút im lặng nói.
“Ha ha, là ta đường đột. Yên tâm, ta nhất định không đem chuyện này nói ra”. Dạ Nguyệt xấu hổ cười nói.
“Đa tạ”.
Mặc dù không tin tưởng lắm, nhưng mà cũng không có cách nào. Ai bảo hiện tại hắn cần Dạ Nguyệt giữ bí mật đâu.
“Đi thôi, ta mang ngươi đi xem những nơi khác. Dù sao nhiệm vụ của ta là đem nơi này giới thiệu cặn kẽ cho ngươi biết, đây là lần đầu ta nhận nhiệm vụ kiểu này, tận năm điểm đâu”. Dạ Nguyệt mỉm cười nói.
Dương Phong: …
Ban đầu hắn còn tưởng rằng Dạ Nguyệt là có lòng tốt đâu, là hắn nghĩ nhiều.
Cổ nhân có câu: chân tướng, thường thường khiến người tuyệt vọng.
Trước đó hắn không tin, hiện tại hắn tin.
Là hắn tự đa tình, hoá ra hắn so với 5 điểm còn không bằng.
“Ha ha, đi thôi”.
Dạ Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Dương Phong liền bật cười nói.
Rất nhanh, dưới sự giúp đỡ của Dạ Nguyệt, Dương Phong liền biết được tất cả những toà cung điện này. Mỗi nơi có tác dụng gì, mọi quy tắc nơi này hiện tại xem như hắn đã nắm rõ toàn bộ.