“Ngươi làm sao tới được đây?”. Dương Phong nhìn Phong Điêu đậu trên vai mình, hắn kinh ngạc hỏi.
“Ngươi làm sao có được Phong Điêu?”. Dạ Nguyệt cau mày hỏi.
“Ta không thể sở hữu nguyên thú?”. Dương Phong nhìn Dạ Nguyệt dò hỏi.
“Không, ta không phải có ý đó. Nhưng mà Phong Điêu, ngươi làm sao cùng nó nhận chủ?”. Dạ Nguyệt hỏi.
“Huynh đệ, ngươi không biết muốn để cho Phong Điêu nhận chủ, cần rất nhiều thứ sao?”.
Lúc này, có mấy người đi tới gần, một trong số đó lên tiếng hỏi.
“Điều kiện?”.
“Không sai, muốn để Phong Điêu nhận chủ, yêu cầu rất nghiêm khắc. Đầu tiên chính là chưa từng cùng bất kỳ nguyên thú nào khác tiếp xúc, điểm này ta nghĩ đại đa số người đều làm được”.
“Thứ hai chính là phải yêu quý nó, cái này coi như xong, đổi lại là ai cũng có thể làm được, dù sao sở hữu được nguyên thú là một may mắn khó thể có”.
“Quan trọng nhất chính là điều thứ ba, đó chính là phải có một trái tim thuần khiết, ta nghĩ về điểm này, trên đời này có thể dùng một bàn tay để đếm ra”. Tên kia lên tiếng nói.
“Chờ một chút, ngươi nói có chút mơ hồ, trái tim thuần khiết? Như thế nào mới được xem là thuần khiết?”. Dương Phong dò hỏi.
Nghĩ đến hai từ này, hắn chỉ nghĩ đến nữ nhân mới có thể xứng. Dù sao không có bất kỳ ai dùng hai từ này đi đánh giá một tên nam nhân cả.
Hiện tại họ nói như vậy làm hắn có chút không hiểu được.
“Ta không rõ ràng lắm, bởi vì từng có người nếm thử qua. Cho dù là trẻ mới sinh, hay là nữ tử nhân hậu, chưa từng có người có thể để cho Phong Điêu nhận chủ”.
“Hiện tại toàn bộ đại lục, theo ta được biết người sở hữu Phong Điêu hết thảy chỉ có ba người. Hơn nữa, những người này đều là trong một số trường hợp đặc biệt mới có thể để Phong Điêu nhận chủ”.
“Nhưng mà có thể xác định, Phong Điêu nhận chủ cần có tư cách, ta rất hiếu kỳ, ngươi đến cùng làm sao làm được”. Tên kia nhìn Dương Phong hỏi.
Dương Phong nghe vậy hơi cau mày, sau đó đáp.
“Ta không biết, chính là nhận chủ như bao nguyên thú khác”.
“Ngươi muốn che giấu cái gì? Chúng ta cũng không phải ép ngươi giao ra Phong Điêu, chỉ là muốn biết ngươi làm thế nào mà thôi. Điều này đối với toàn nhân loại tới nói là một cống hiến to lớn”.
“Ta nói, ta nhận chủ rất bình thường, ngươi không tin?”. Dương Phong híp mắt lại hỏi.
Hắn bắt đầu cảm thấy khó chịu với mấy người này.
“Đã ngươi không muốn nói coi như xong. Bất quá, ngươi cũng không thể cả đời ở lại học viện, đến lúc đó nói hay không cũng không phải do ngươi quyết định”. Tên kia lạnh lùng nói.
“Ngươi uy hiếp ta?”. Dương Phong cười khẩy hỏi.
“Uy hiếp? Một tên tiểu tử chỉ mới đạt tới Nguyên Đồ cảnh nhất trọng cũng xứng để ta uy hiếp?”. Tên kia cười lạnh nói.
“Ngậm miệng, các ngươi cút xa một chút. Không nghe được hắn nói? Ỷ vào có chút thân phận liền cho rằng tại học viện muốn làm gì thì làm sao?”. Dạ Nguyệt nhịn không được lên tiếng.
“Hắc, tuổi còn nhỏ đã biết dựa vào nữ nhân, tương lai có tiềm chất nha”. Tên kia thấy vậy nhìn Dương Phong châm chọc nói.
Phanh!
Dạ Nguyệt đã nhịn không được, nàng trực tiếp đánh ra một chưởng đem tên kia đánh lui ra vài mét.
“Ngươi lập lại lần nữa?”. Dạ Nguyệt sắc mặt đầy phẫn nộ nói.
Xoạt!
Tên kia tức giận muốn lao lên cùng Dạ Nguyệt đánh nhau, nhưng mà bị mấy người bên cạnh kéo lại.
“Chuyện gì xảy ra?”.
Ngay lúc này, một âm thanh đầy uy nghiêm vang lên.
Dương Phong nhìn qua, là Hàn lão.
Đám người thấy Hàn lão tới, cả đám đều câm như hến.
“Ta đang hỏi các ngươi đâu, đều câm cả sao?”. Hàn lão quát lớn.
“Hàn lão, chuyện là như thế này”.
Một tên quần chúng đứng xem đi tới đem mọi chuyện nói ra.
“Tôn Vũ, hắn nói là thật?”. Hàn lão nhìn về phía tên vừa mới uy hiếp Dương Phong hỏi.
“Hàn lão, ta chỉ là muốn vì nhân loại cống hiến chút sức lực mà thôi”. Tôn Vũ nhún vai đáp.
“Hoang đường! Ai cho ngươi lá gan? Là người nào cho ngươi quyền lợi dám làm như vậy?”. Hàn lão nhịn không được phẫn nộ quát.
“Ta làm sai cái gì?”. Tôn Vũ cứng miệng nói.
“Không biết hối cải đúng hay không? Chấp pháp viện ở đâu? Đem Tôn Vũ cho ta bắt lại”. Hàn lão quát lớn.
Lập tức liền có hai tên mặc quần áo chấp pháp viện đi tới muốn đem Tôn Vũ mang đi.
“Dừng tay!”.
Lúc này, một âm thanh khác vang lên.
“Hàn lão đầu, ngươi muốn đánh nhau đúng không?”.
Một lão giả xuất hiện, sắc mặt tức giận nhìn Hàn lão nói.
“Tôn lão quái, đây không phải chuyện ân oán giữa chúng ta. Hắn làm trái quy tắc học viện, ta để cho chấp pháp viện mang hắn đi xử phạt mà thôi. Nếu ngươi nhúng tay, đây chính là tội bao che”. Hàn lão trầm giọng nói.
“Làm trái quy tắc? Hắn nói có gì sai sao? Chẳng lẽ nói sự thật lại không được?”.
“Đầu tiên, bất kể là nguyên nhân gì, học viên nếu sở hữu nguyên thú, cho dù là viện trưởng cũng không có quyền can thiệp. Đây là quy tắc do bệ hạ đặt ra. Thứ hai, Tôn Vũ mở miệng uy hiếp người sở hữu nguyên thú, càng đặc biệt nghiêm trọng”.
“Hơn nữa, Tôn lão quái, viện trưởng sớm đã thông báo. Chẳng lẽ ngươi muốn kháng lệnh?”. Hàn lão híp mắt nói.
“Ta bất kể. Nếu ngươi dám mang Tôn Vũ đi, ta liền dám để hắn bước không ra khỏi chỗ này”. Tôn lão quái cười lạnh đáp.
Dứt lời, thân ảnh ông loé lên, xuất hiện sau lưng Dương Phong, nguyên năng tràn ra ngoài đem Dương Phong giữ chặt tại chỗ.
“Ngươi dám?!”. Hàn lão sắc mặt tái mét, nếu như Dương Phong xảy ra chuyện, Thiên Nam Học Viện cũng đừng nghĩ tồn tại.
“Ngươi có thể thử xem ta dám hay không?”. Tôn lão quái khiêu khích nói.
“Thả người!”. Hàn lão ra lệnh cho người của chấp pháp viện, sau đó nhìn về phía Tôn lão quái nói.
“Người ta đã thả, buông hắn ra!”.
“Hắc, xem ra thân phận tiểu tử này không đơn giản, nếu không ngươi cũng sẽ không thả người nhanh như vậy”.
Dương Phong lúc này nội tâm tràn đầy phẫn nộ.
Vô duyên vô cớ bị người uy hiếp, vô duyên vô cớ bị người khống chế, loại cảm giác này làm hắn rất khó chịu.
“Ta nói, thả người!”. Hàn lão cau mày quát.
“Vậy nếu ta không thả đâu?!”. Tôn lão quái nhếch miệng khiêu khích nói.
Ngay khi Tôn lão quái đang đắc ý thì ông ta nhận ra đám người nhìn mình với ánh mắt rất kỳ quái.
Không đúng, không phải nhìn ông ta.
Tôn lão quái lúc này mới phát hiện, ánh mắt đám người nhìn về phía sau mình chứ không phải nhìn mình. Nhất thời, mồ hôi lạnh trên trán ông ta đổ xuống.
Phanh!
Một tiếng vang lớn vang lên, đám người còn chưa nhìn rõ cái gì thì Tôn lão quái đã bị đánh bay xa vài chục mét, thân thể đập vào vách tường sau đó ngã xuống đất phun ra máu tươi.
Phốc!
Tôn lão quái ôm ngực, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Dương Phong, không, hẳn là nhìn về phía người đứng sau Dương Phong mới đúng.
Nơi đó lúc này không biết từ lúc nào đang đứng lấy một người mặc đồ đen, nhìn qua đã có tuổi, gương mặt kiên nghị, ánh mắt lạnh như băng đang nhìn lấy ông ta.
Xoạt!. Cập nhật truyện nhanh tại || ТгumTruу eЛ.VN ||
Đám người chấp pháp viện giật mình rút kiếm cảnh giác nhìn về phía người đứng sau lưng Dương Phong, có thể dùng một chiêu đem Tôn lão quái đánh trọng thương, đủ để biết thực lực người này khủng bố tới mức nào.
Phải biết Tôn lão quái thực lực đã đạt tới cấp độ Nguyên Huyền cảnh. Mặc dù chỉ là Nguyên Huyền cảnh nhất trọng, nhưng đó cũng là Nguyên Huyền cảnh. Là cường giả có thể đứng đầu một phương, thực lực không kém quận chủ là bao nhiêu.
Vậy mà dưới tay người áo đen này lại không chịu nổi một chiêu.
“Thu vũ khí lại”. Hàn lão biến sắc khẽ quát.
“Hàn lão, nhưng mà…”.
“Thu lại!”. Hàn lão phẫn nộ quát lớn.
“Hàn Dược, bái kiến Dương đại nhân”. Dứt lời, Hàn lão liền vội vàng quỳ xuống một chân kêu lên.
“Bái kiến Dương đại nhân”.
Đám người chấp pháp viện nghe được Hàn lão nói, họ lúc này mới chú ý tới bên hông vị Dương đại nhân kia đang đeo một cái ngọc bội hình đầu chim ưng màu đen, hơn nữa còn có hình khắc ám nguyên tố.
Cả đám đồng loạt biến sắc vội vàng quỳ xuống kêu lớn.
“Bái kiến Dương đại nhân”.
Chấp pháp viện tất cả đều là người của đế quốc, cũng không phải ai cũng có thể gia nhập vào chấp pháp viện. Chỉ có thông qua quận chủ mới có thể được điều vào chấp pháp viện.
Đương nhiên, đây cũng không phải tượng trưng cho thân phận hay gì, mà là họ là người của đế quốc, hiển nhiên biết được miếng ngọc bội kia đại biểu cho cái gì.
Đó chính là thứ tượng trung cho thân phận.
Ngọc bội Hắc Dạ Phi Ưng, đây chính là phó thống lĩnh của Ám Vệ.
Ám Vệ chỉ nghe lệnh của bệ hạ, ở trong bóng tối quan sát mọi thứ trong đế quốc sau đó truyền lại. Hay nói chính xác hơn, Ám Vệ chính là thế lực tình báo của Bình Minh Đế Quốc.
“Đứng lên cả đi. Xem ra Thiên Nam Học Viện có rất nhiều thứ trái quy tắc, có lẽ ta cần phải hướng bệ hạ trình báo”. Người áo đen lạnh nhạt lên tiếng.
“Dương đại nhân thứ tội, đây chỉ là ngoài ý muốn, không phải bản ý của học viện”. Hàn lão vội vàng lên tiếng giải thích.
“Hàn Dược, ngươi cho rằng bản quan mắt mù?”. Người áo đen lạnh nhạt hỏi.
“Hàn Dược không dám, nhưng mà…”.
“Không cần nói nữa, ta sẽ đem chuyện này trình báo lên cho bệ hạ, lúc đó giải quyết thế nào sẽ do bệ hạ quyết định”.
“Được rồi, không cần làm khó Hàn lão”. Dương Phong lúc này đột nhiên lên tiếng.
Tĩnh!
Toàn bộ không gian lúc này an tĩnh đến đáng sợ, ngay cả tiếng hít thở cũng không có.
Những học viên khác mặc dù không biết “Dương đại nhân” này là ai, nhưng mà từ thái độ của Hàn lão có thể nhìn ra, người này thân phận cực kỳ cao.
Hàn lão là ai, đó là dược sư cao cấp nhất của toàn bộ Thiên Hoa Thành. Dù là thành chủ gặp cũng muốn nhún nhường một ít. Mà vị Dương đại nhân này hoàn toàn không đem Hàn lão để vào mắt.
Hiện tại, Dương Phong lại dám ngăn cản quyết định của người này, hắn đang tìm chết sao?!