Nguyên Linh Đại Lục

Chương 48: Chương 48: Ma Tháp quỷ dị




“Ta thích, ngươi có ý kiến?”. Nhan Tử Huyên liếc mắt hỏi.

Dương Phong: …

Người thực lực mạnh, ngươi nói tính toán.

“Đã ngươi không có ý kiến liền cứ quyết định như vậy. Hai tháng nữa là đến tết, sau đó ta sẽ đến phủ quận chủ tìm ngươi. Cứ như vậy đi”.

Nhan Tử Huyên nói xong liền quay người rời đi.

“Phong ca, ngươi cùng Nhan nguyên giáo…”. Phong Thiên đi tới dò hỏi.

“Ngươi từ lúc nào trở lên tò mò như vậy?”. Dương Phong liếc mắt hỏi.

“Khụ khụ, ta đây không phải là lo lắng gọi sai sao?”. Phong Thiên lúng túng nói.

“Đừng cho ta không nhìn ra được ý nghĩ của ngươi. Ngươi nếu muốn tiếp cận nàng thì cứ việc, nhưng nàng thực lực còn ở đó. Nghĩ kỹ rồi hãy làm”.

Phong Thiên há mồm nói không ra lời. Lần này hắn thật đúng là không có ý này. Bất quá nhìn thấy ánh mắt của Dương Phong, hắn liền biết mình đi quá đà.

Dương Phong đương nhiên biết, dù sao lấy sự hiểu biết của hắn về Phong Thiên, con hàng này không dám có ý đồ với Nhan Tử Huyên. Hỏi ra câu kia đơn thuần là muốn biết quan hệ giữa hắn và Nhan Tử Huyên là như thế nào, tiện cho sau này bấu víu quan hệ mà thôi.

Tiểu tử này tâm tư còn không ít đâu, không gõ hắn một cái không được.

Dương Phong không để ý tới Phong Thiên. Hắn đưa tay vuốt ve lấy Phong Điêu, Phong Điêu lúc này toàn thân là một màu xanh lục cực kỳ bắt mắt.

Bộ dáng của nó quả thực rất oai vệ, dù cho mới chỉ là mấy tháng tuổi, nhưng cũng đủ để nhìn thấy bộ dáng bá chủ thiên không của nó lúc này rồi. Hắn có chút không dám nghĩ, khi Phong Điêu hoàn toàn trưởng thành, đạt tới độ cao gần 2m, lúc đó sẽ là cảnh tượng gì.



Chớp mắt liền trôi qua một tháng.

Lúc này, bên trong Ma Tháp.

Dương Phong hôm nay đã là lần thứ sáu trong tháng bước vào nơi này. Bình thường một học viên mỗi tháng cũng chỉ tiến vào Ma Tháp có bốn lần, nhưng Dương Phong là khác biệt, tốc độ khôi phục của hắn rất nhanh.

Hoàn toàn có thể tiếp nhận phụ tải mà Ma Tháp mang tới.

Hơn nữa, so với cùng người khác chiến đấu, hắn càng muốn cùng nguyên ma liều mạng.

Cùng người khác đánh nhau sẽ có rất nhiều cố kỵ, nhưng cùng nguyên ma chiến đấu lại khác biệt. Hắn có thể thoả thích thi triển toàn bộ thực lực, không lưu lại bất kỳ thứ gì.

Chỉ làm như vậy hắn mới tìm ra được điểm yếu cũng như sơ hở trong chiến đấu của mình.

Sau khi dùng hết toàn bộ sức lực, hai cánh tay đều bị xé nát, hắn cuối cùng mới đem nguyên ma giết chết. Chỉ là sau khi sau khi ra khỏi Ma Tháp, đột nhiên bàn tay hắn cảm nhận được một tia đau đớn.

Dương Phong đưa tay lên xem, con ngươi hơi hắn rụt lại. Trên mu bàn tay có một vết chém do móng vuốt nguyên ma để lại vô cùng mờ nhạt. Nhưng rất rõ ràng, đạo vết chém này là vừa nãy hắn bị nguyên ma chém trúng.

Nhưng mà làm sao…

Xẹt!

Ngay tại lúc này, một đạo quang mang loé lên mà không ai phát hiện được, ngoại trừ Dương Phong. Bởi vì đạo quang mang kia rơi vào trên mu bàn tay của hắn, sau đó vết sẹo kia liền biến mất không thấy gì nữa, phẳng phất như thể vừa rồi hắn bị hoa mắt nên nhìn nhầm.

Không đúng!

Tuyệt đối không đúng!

Hắn dám khẳng định mình không phải hoa mắt.

Cảm giác kia, vết sẹo kia, nhất định không phải do ảo giác tạo ra.

Dương Phong quay người, lúc này cổng Ma Tháp vẫn còn đang mở. Nhìn một mảnh đen như mực, Dương Phong không biết vì lí do gì, hắn đưa tay lần. Bàn tay hơi xoè ra như thể muốn chạm vào bức tường.

Con ngươi co rụt lại, hắn có thể cảm nhận được bàn tay mình như thể đang chạm vào một bức tường vô hình.

Nhưng mà ngay sau đó…

Phanh!

Một lực lượng thần bí bán ra, đem ca thể hắn đánh bay ra ngoài.

Phốc!

Lực lượng mạnh mẽ kia đem hắn đánh trọng thương. Dương Phong chỉ cảm thấy hai mắt nặng trĩu, sau đó liền ngất đi.

Có điều, trước khi ngất đi, hắn như thể thấy được một thân ảnh tuyệt mỹ đang nằm trên đất, trên thân phát ra khí tức vô cùng thần thánh. Cả cơ thể nàng như thể đang phát ra nguyệt quang cực kỳ xinh đẹp.

Biến cổ xảy ra đem toàn bộ đám người xung quanh chú ý tới. Nhìn thấy Dương Phong nằm trên đất, trên miệng còn lưu lấy vết máu, cả đám đều hoảng hồn.

“Phong ca!”. Phong Thiên kinh hãi kêu lên, sau đó vội vàng chạy tới. Kiểm tra một chút, thấy hắn vẫn còn thở, chỉ là hơi thở rất yếu, Phong Thiên mới nhẹ thở ra.

“Giúp đỡ một chút!”. Phong Thiên nhìn Doanh Thiến vội nói.

Doanh Thiến nghe vậy hiểu ý, lập tức nàng kéo lấy Dương Phong lên, sau đó đặt lên lưng Phong Thiên. Phong Thiên cõng lấy Dương Phong, rồi chạy một mạch về phía Y Viện.

Hàn lão lúc này đang ở trong y viện, thấy được Phong Thiên mang Dương Phong đến, ông ta vội vàng kiểm tra tình huống. Sau khi xác nhận Dương Phong chỉ là bị thương không nặng, lúc này ông ta mới nhẹ thở ra.

An bài một ít người của y viện chuẩn bị dược thảo các thứ, ông ta mới quay về phía mấy người Phong Thiên cau mày hỏi.

“Đến cùng là chuyện thế nào?”.

“Hàn lão, chúng ta không rõ ràng. Lúc đó Phong ca vừa từ Ma Tháp đi ra, sau đó liền thành như này”. Phong Thiên vội đáp.

“Từ trong Ma Tháp đi ra? Cái này sao có thể?”. Hàn lão khó tin nói.

“Hàn lão, nhưng đây là sự thật. Ban đầu ta có chú ý một chút, Phong ca đi ra cũng không có vấn đề gì, nhưng mà vài giây sau liền như thể có người ở phía sau đánh lén hắn”.

“Sau đó chính là thành bộ dáng hiện tại. Về phần là do bị người khác đánh lén, hay là do Ma Tháp, cái này ta thật không biết”. Phong Thiên đáp.

“Ta đã biết, ta sẽ điều tra kỹ càng chuyện này”. Hàn lão nheo mắt nói.

Nếu như vấn đề là từ Ma Tháp, như vậy hẳn có thể điều tra ra. Chuyện này cũng không tính là vấn đề gì, dù sao Ma Tháp tồn tại lâu như vậy, xảy ra chút vấn đề cũng không phải không thể.

Nhưng nếu như là có người giờ trò…

Lúc đó đừng nói là ông ta, toàn bộ học viện đều sẽ gặp tai ương.

Hành thích thế tử, chuyện này không ai có thể chịu nổi.



Dương Phong cảm thấy đầu đột nhiên đau nhói, hắn vô thức đưa tay lên sờ đầu, nhưng khi mở mắt ra, hắn liền thấy mình nằm ở một nơi quen thuộc.

Đây là y viện!

Không sai, hắn đều đã trở thành khách quen của nơi này. Dù sao danh hiệu tu luyện cuồng nhân cũng không phải chỉ ở trong phòng tu luyện nâng cao nguyên năng.

Dương Phong còn không ngừng rèn luyện kỹ xảo chiến đấu, tốc độ phản ứng cùng sức mạnh. Có thể nói một tuần không vào y viện 2-3 lần là không có khả năng.

Chỉ là hắn lúc này không hiểu rõ, mình tại sao lại ở trong y viện?!

“Phong ca, ngươi tỉnh rồi”.

Ngay tại lúc này, một âm thanh mềm mại kinh hỉ vang lên.

Dương Phong giật mình nhìn qua, chỉ thấy Cẩm Nam đang đứng ở ngoài cửa nhìn lấy hắn, sau đó mừng rỡ chạy tới.

“Phong ca, ngươi làm ta lo lắng muốn chết”. Cẩm Nam cắn môi, tay nắm lấy tay của hắn nức nở nói.

Dương Phong im lặng rút lại tay, sau đó dò hỏi.

“Tại sao ta lại ở đây?”.

“Phong ca, ngươi không nhớ gì sao?”. Cẩm Nam mặc dù có chút buồn bã với động tác của hắn, nhưng vẫn nghiêm túc hỏi.

“Nhớ cái gì?”.

“Phong ca, ngươi ở trong Ma Tháp gặp cái gì? Vì cái gì vừa đi ra liền bất tỉnh?”.

Dương Phong nghe vậy, đang muốn nói gì đó thì đột nhiên ôm lấy đầu, lúc đột nhiên cảm thấy trong đầu hiện lên một đạo hình ảnh, nhưng mà hắn không nhìn rõ được đó là cái gì.

“Phong ca, ngươi thế nào?”. Cẩm Nam sợ hãi kêu lên.

“Không… không sao. Cẩm Nam, ngươi ra ngoài đi, ta cần yên tĩnh một chút, lúc này trong đầu ta có chút loạn, không nghĩ được cái gì”. Dương Phong cắn răng nói.

“Nhưng mà…”.

“Ra ngoài!”. Dương Phong đột nhiên quát lớn.

Cẩm Nam bị tiếng rống của hắn doạ sợ, nàng vội vàng đứng lên, sau đó mới nhỏ giọng nói.

“Ta… ta ra”.

“Xin lỗi. Vừa mới đầu ta có chút đau, không kiềm chế được cảm xúc của mình. Ngươi ra ngoài một chút, thuận tiện giúp ta gọi Hàn lão tới. Ta cần xác nhận một ít chuyện”. Dương Phong biết mình thái độ có chút quá, hắn liền nhẹ giọng an ủi nói.

“Ta đã biết”. Cẩm Nam nghe vậy tươi tỉnh hơn không ít, sau khi nói xong liền lập tức đi ra ngoài.

Hô!

Dương Phong nhẹ thở ra một hơi. Hai hàng lông mày của hắn khẽ nhăn lại, vừa mới Cẩm Nam làm hắn nhớ tới khi đó, hắn có cảm giác, Ma Tháp tuyệt đối có vấn đề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.