Nguyên Linh Đại Lục

Chương 49: Chương 49: Nghi ngờ




“Bái kiến thế tử”. Dương Vệ lúc này hiện thân, hắn hơi khom người nói.

Dương Phong cũng không có nhiều kinh ngạc, dù sao Dương Vệ bảo vệ hắn, xuất hiện ở đây cũng không có gì lạ.

“Ta hôn mê bao lâu?”. Dương Phong dò hỏi. truyện kiếm hiệp hay

“Thế tử, ngài đã hôn mê ba ngày rồi”. Dương Vệ đáp.

“Ba ngày? Ngày đó sau khi ta ra khỏi Ma Tháp, đến cùng có chuyện gì xảy ra?”.

“Cái này… ta cũng không rõ. Nguồn sức mạnh kia biến mất quá nhanh, ta không thể tra ra dấu vết gì”.

“Là như vậy sao?”.

Dương Phong nghe được lời của Dương Vệ, hắn càng dám khẳng định Ma Tháp có vấn đề.

Chỉ là…

Cái hình ảnh kia, đến cùng là cái gì? Hắn chỉ nhớ được hắn đã thấy một người nào đó, nhưng mà lại không có cách nào nhìn rõ được người kia là ai.

“Thế tử không cần lo lắng, khả năng cao là do Ma Tháp xảy ra vấn đề. Dù sao Ma Tháp tồn tại đã rất lâu, trước kia cũng từng xảy ra một số tình huống tương tự”.

“Nếu thật có người động thủ, có thể qua mặt được ta, thực lực tuyệt đối cực cao”. Dương Vệ thấy bộ dáng của Dương Phong như vậy liền cho rằng hắn lo lắng có người ám sát, liền lập tức giải thích.

Dương Phong nghe vậy liếc hắn một cái, cũng không có nói thêm lời nào.

Từ khi hắn tỉnh lại, nhìn thấy được Cẩm Nam, hắn liền biết chuyện này không phải do người làm ra. Bởi vì bản thân hắn là thế tử, một khi có người tiến hành ám sát, như vậy toàn bộ Thiên Nam Học Viện lúc này tuyệt đối đã bị bắt lại.

Dù cho người không liên quan cũng sẽ bị giam giữ cẩn mật, không có khả năng Cẩm Nam có thể đi vào nơi này.

Hơn nữa, người xuất hiện cũng sẽ không phải là Dương Vệ, mà là Dương Tuyết.

“Có kinh động tới người khác không?”. Dương Phong dò hỏi.

“Ý thế tử là…”.

“Người khác có biết thân phận của ta hay không?”.

“Cái đó không có”.

“Vậy thì tốt. Được rồi, ngươi lui ra đi, một lát nữa Hàn lão tới, ta cần cùng Hàn lão nói một ít chuyện”.

“Vâng, thế tử”.

Dứt lời, Dương Vệ liền biến mất tại chỗ. Một lát sau, Hàn lão từ bên ngoài đi vào.

“Ngươi cuối cùng cũng tỉnh, ta xem như an tâm”. Hàn lão đi vào, thấy Dương Phong đã tỉnh lại, sắc mặt cũng không tệ lắm, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc Dương Phong được mang tới đây, xung quanh có tới tận mấy trăm vị Ám Vệ hiện thân, lúc đó quả thực là đem viện trưởng doạ cho kinh hồn táng đảm.

May mắn là sau khi điều tra, nguyên nhân gây ra là do Ma Tháp, nếu không lúc đó Ám Vệ mà động thủ, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ người nào chống lại được.

Đây chính là lực lượng ngầm khủng bố nhất Bình Minh Đế Quốc, nghĩ thôi cũng khiến người khác run người rồi.

“Hàn lão, tại sao Cẩm Nam lại vào đây?”. Dương Phong dò hỏi.

“Ngươi cùng nàng có mâu thuẫn? Không đúng chứ, lúc đó bộ dáng của nha đầu kia rất lo lắng, ta còn tưởng ngươi cùng nàng có quan hệ thân mật đâu. Cho nên liền để nha đầu kia đi vào”. Hàn lão ngẩn ra nói.

“Không có mâu thuẫn, chỉ là vì cái gì chỉ có một mình nàng tới?”. Dương Phong khó hiểu hỏi.

Hắn cũng không tin Phong Thiên cùng Doanh Thiến không tới.

“Là chuyện này? Ta còn tưởng cái gì. Cẩm Nam sở dĩ được đi vào, là do thân phận của nàng rất trong sạch. Những người khác muốn vào nhưng không được, bởi vì thân phận của họ có chút mẫn cảm trong trường hợp này”.

“Đây là do Dương đại nhân đích thân hạ lệnh, cũng không phải nhắm vào mấy người họ. Ngươi không cần lo lắng”. Hàn lão đáp.

Dương Phong nghe vậy nhẹ gật đầu, suy nghĩ một lúc hắn mới hỏi.

“Nói như vậy, chuyện này là do Ma Tháp xuất hiện vấn đề phải không? Đến cùng là nguyên nhân gì?”.

“Cái này ta cũng không rõ. Bất quá người của đế quốc đã tới, sẽ có người xử lý vấn đề. Khả năng trong vài ngày tới là có thể tìm ra nguyên nhân, sau đó tiến hành sửa chữa”.

“Đúng, ngươi muốn gặp ta chỉ là vì hỏi mấy vấn đề này?”. Hàn lão khó hiểu hỏi.

“Không phải. Chỉ là… Hàn lão, đã từng xảy ra vấn đề khi ở trong Ma Tháp bị thương, nhưng sau khi ra khỏi, tình trạng thân thể vẫn giống như bị thương trong Ma Tháp không?”.

“Cái gì? Chẳng lẽ ngươi…”.

“Không có, ta liền tò mò hỏi một chút mà thôi. Lúc đó khi ta đi ra ngoài, liền cảm thấy đầu có chút đau, cho nên mới muốn hỏi một chút”.

Dương Phong đương nhiên sẽ không nói ra mấy thứ kia. Trước tiên đem vấn đề làm rõ rồi mới tính.

“Cái này ta còn thật chưa nghe nói qua. Dù sao Ma Tháp cũng chỉ là mô phỏng lại nguyên ma trên Nguyên Linh đại lục, mà không phải triệu hồi nó tới”.

“Hơn nữa nói theo một cách khác, Ma Tháp giống như là một giấc mơ, ngươi đi vào bên trong, có thể tiến hành chiến đấu, huấn luyện, những kinh nghiệm lấy được, nó sẽ truyền lại trên thân thể ngươi”.

“Mà đại giới chính là tinh thần của ngươi sẽ rơi vào mệt mỏi. Dù sao mấy ngàn năm qua, Ma Tháp chính là như vậy, cũng không từng có xảy ra tình trạng như ngươi hỏi”. Hàn lão lắc đầu nói.

“Vậy sao? Vậy đa tạ Hàn lão giải hoặc”. Dương Phong nhẹ gật đầu nói.

“Nếu không còn chuyện gì khác, ta liền đi trước. Ngươi nghỉ ngơi đi, lấy tình trạng thân thể của ngươi, ngày mai liền có thể xuất viện. Đúng, nhớ kỹ đem thuốc uống”. Hàn lão chỉ vào chén thuốc trên bàn nhắc nhở nói.

“… Có thể không nói tới thuốc được sao? Ta mẹ nó hiện tại nghĩ tới nó liền muốn nôn”. Dương Phong im lặng nói.

“Ha ha, yên tâm đi, lần này là thuốc bổ, không phải chữa thương. Có vị ngọt, ngươi không cần sợ”.

Hàn lão phá lên cười, sau đó liền đứng dậy rời đi.

Đây mới là biểu hiện của học viên năm nhất chứ. Dù sao bất kể học viên năm nào, đối với “thuốc chữa thương” đều cực kỳ sợ hãi. Thứ kia chẳng những khó uống, còn khiến người khác cảm thấy rất sợ hãi.

Phẳng phất như thể đem toàn bộ dịch thể của một đống côn trùng trộn lẫn với nhau lại, mùi vị kia, không cần nghĩ cũng biết.

Dương Phong nghi ngơ một lát, hắn cảm thấy lời của Hàn lão cũng có lý. Dù sao chén thuốc kia để đó đã rất lâu, hắn không có chú ý tới. Lúc này hắn mới nhớ, nếu thật là thuốc chữa thương, mùi vị kia sớm đã lan ra đầy phòng.

Mà hiện tại cái gì cũng không nghe thấy, hẳn là thuốc bổ như Hàn lão nói.

Do dự trong giây lát, Dương Phong cầm lên chén thuốc đưa lên mũi ngửi ngửi, không thấy có mùi vị gì, Dương Phong liền nhấp nhẹ một ngụm.

Quả nhiên, thật đúng là ngọt.

Ừm?!

Ngay lúc này, Dương Phong đột nhiên chú ý tới trên bàn còn một tờ giấy. Hắn cầm nó lên xem, chỉ thấy bên trên viết:

“Đêm mai đến tượng Nguyệt Thần gặp ta, ta ở đó chờ ngươi. Dạ Nguyệt”.

Xem xong, Dương Phong có chút ngẩn ra.

Dạ Nguyệt tìm hắn làm gì? Hơn nữa còn là ban đêm?!

Nhất thời hắn cũng không nghĩ ra được cái gì, liền dứt khoát đem nó ném ra khỏi đầu. Đêm mai tới liền sẽ biết, cũng không cần tốn tế bào não suy nghĩ làm gì.



“Quận chủ, kết quả điều tra đã có. Là do Ma Tháp xảy ra vấn đề, năng lượng bị dội ngược, dẫn tới tình trạng xảy ra với thế tử”. Dương Tuyết cúi đầu nói.

“Thật sự là do Ma Tháp?”. Phong Nguyệt dò hỏi.

“Đúng vậy, quận chủ”.

“Vậy thì tốt. Đem chuyện còn lại giao cho người của đế quốc đi”.

“Vâng, quận chủ”.

Dương Tuyết rời đi, lúc này, một bóng người từ phía sau đi ra. Người này chính là Dương Quân.

“Phong nhi không có sao chứ?”. Dương Quân đi ra, sau đó đi tới ngồi xuống bên cạnh Phong Nguyệt hỏi.

“Thay vì ở đây hỏi, ngươi hẳn là nên đến đó xem con trai ngươi thế nào”. Phong Nguyệt cười nhạt liếc mắt nhìn hắn nói.

“Hắn là con trai ta, là thế tử, tương lai sẽ thừa kế vương vị. Nếu như chỉ vì chịu chút thương tổn này cũng không được, như vậy cũng không xứng làm con trai ta”. Dương Quận bình tĩnh nói.

Dù sao Dương Phong xuất thân là người của phủ tướng quân, từ nhỏ liền đã được bồi dưỡng đủ loại kỹ xảo chiến đấu, rèn luyện tự thân. Dương Quân chỉ cần biết Dương Phong không có nguy hiểm tới tính mạng, không bị lưu lại di chứng gì là được.

“Ha ha, ta cuối cùng cũng minh bạch vì cái gì Phong nhi lại bỏ nhà ra đi. Có loại cha như ngươi, thật sự là bất hạnh của hắn”. Phong Nguyệt cười lạnh nói.

Mặc dù nàng chấp nhận để cho Dương Quân ở lại đây, nhưng không có nghĩa nàng tha thứ cho hắn.

May mắn là Dương Quân không có mang Phong Khinh Vũ tới, nếu không nàng nhất định phải cho hắn một trận. Mặc dù nàng đối với Phong Khinh Vũ không có quá phản cảm gì, dù sao nha đầu kia cũng chỉ là một đứa bé.

Nhưng mà nàng có ranh giới của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.