Nguyên Linh Đại Lục

Chương 19: Chương 19: Người sai khiến




Nghe Dương Phong đáp ứng, Triệu Huyền mới thở nhẹ ra một hơi, ông ta nhìn Dương Phong rồi nói.

“Hắn là Lâm Vũ, là học viên năm hai, thiên phú của hắn vô cùng tốt, chỉ mới 16 tuổi liền đã đạt tới Nguyên Đồ ngũ trọng, có thể nói tiền đồ bất khả hạn lượng”. Đam Mỹ Hay

“Nhưng mà…”.

“Chờ một chút, viện trưởng. Ta không quan tâm hắn thiên phú thế nào, cố gắng ra sao. Ta chỉ muốn biết ngươi muốn nói gì”. Dương Phong cắt ngang lời Triệu Huyền rồi nói.

“Cái này… ta chính là muốn hi vọng ngươi bỏ qua cho hắn. Thiên phú hắn tốt như vậy, hơn nữa cũng biết được cảm ân. Nếu như vì chuyện này mà chết, như vậy đối với toàn bộ học viện, toàn bộ nhân loại đều là một tổn thất lớn”. Triệu Huyền nói.

“Ha ha, viện trưởng, ngài cảm thấy ta rất dễ lừa gạt sao? Thiên hạ này, người có thiên phú cao không thiếu, ngay tại Thiên Nam quận, muốn cùng hắn so sánh thiên phú, có thể lấy ra một bó to. Ngài không cảm thấy lý do này quá mức gượng ép sao?”. Dương Phong cười nhạt nói.

Mặc dù hắn dùng tôn xưng, rất cung kính. Nhưng mà Triệu Huyền có thể cảm nhận được lửa giận của hắn.

Muốn giữ lại Lâm Vũ, e rằng… rất khó.

“Dương Phong, ngươi muốn làm thế nào?”. Triệu Huyền do dự một lúc rồi hỏi.

Dương Phong nghe vậy không có đáp, hắn nhìn về phía Lâm Vũ rồi nói.

“Ai sai khiến ngươi trộm Phong Điêu?”.

“Ta… ta…”.

“Ta chỉ cho ngươi một cơ hội. Trộm cắp nguyên thú vốn là tội chết, càng đừng nói tới ngươi trộm là đồ của ta. Ngươi nghĩ, ai có thể bảo đảm được ngươi? Người sai khiến ngươi, vẫn là viện trưởng?”.

“Vũ nhi, đến lúc nào rồi còn không chịu nói?”. Cha của Lâm Vũ ở bên cạnh tức giận khẽ quát.

“Ta… ta không thể nói. Nếu ta nói ra, mẹ sẽ chết. Hắn nhất định sẽ giết mẹ, ta không muốn, cầu Dương thiếu gia bỏ qua cho người nhà ta, ta chấp nhận gánh chịu tất cả hậu quả”. Lâm Vũ hai mắt đỏ bừng, hắn lần nữa quỳ xuống nói.

“Ngươi nếu nói ra, người sai khiến ngươi có lẽ sẽ giết mẹ ngươi, nhưng ngươi không nói ra, như vậy đừng nói mẹ ngươi, toàn bộ gia đình ngươi đều sẽ vì ngươi mà chết. Đây là lựa chọn của ngươi?”. Dương Phong lạnh lùng hỏi.

“Không phải. Ta… ta không phải có ý đó, ta…”.

“Lâm Vũ, đã đến lúc nào rồi ngươi còn sợ đầu sợ đuôi? Chẳng lẽ ngươi quên lúc ngươi tiến vào học viện, mẹ ngươi đã nói những gì sao? Ngươi hiện tại không nói, đừng nói là mạng của ngươi, cha mẹ ngươi cũng sẽ bị liên lụy. Ngươi muốn nhìn thấy cảnh đó sao?”. Hàn lão ở bên cạnh cao giọng quát.

Lâm Vũ là người ông ta rất thưởng thức, ông ta không muốn vì chuyện này mà phá hủy tương lai của một đứa bé thiên phú tốt như vậy.

Không đáng.

“Nhưng mà… nhưng mà mẹ ta đang trong tay hắn. Ta… ta không dám. Hu hu”. Lâm Vũ khóc lên nói.

Dương Phong: …

“Ngậm miệng cho ta!”. Dương Phong tức giận quát.

“Dương thiếu gia, ta…”.

Phanh!

“Ta bảo ngươi ngậm miệng! Điếc sao?”.

Dương Phong tức giận vỗ bàn một cái khiến đám người giật nảy mình.

Lâm Vũ vội vừng bưng kín miệng không để phát ra tiếng, hắn thật sợ nếu mình tiếp tục khóc, Dương Phong sẽ giết hắn cùng cha hắn.

“Nhu nhược, ngu xuẩn, không chịu trách nhiệm. Ngươi nghĩ chỉ cần ngươi không nói ra, mẹ ngươi sẽ an toàn? Chỉ cần ngươi vừa chết, hắn nhất định sẽ giết mẹ ngươi để diệt khẩu”.

“Lúc đó, toàn gia của ngươi cũng đừng nghĩ sống. Thứ ngu xuẩn, ngươi cũng có tư cách khóc?”. Dương Phong nhịn không được đạp hắn một cước.

“Dương Phong…”.

Nhan Tử Huyên giật mình vội vàng chạy tới kéo lại Dương Phong. Mặc dù nàng cùng Dương Phong không phải rất quen thuộc, nhưng mà nàng từng được nghe Dương Quân kể về hắn.

Nhiều năm qua, Dương Phong chỉ có một lần tức giận duy nhất là vào ngày Phong Nguyệt rời đi. Kể từ đó đến nay, hắn chưa từng tức giận thêm một lần nào. Chỉ là không cho người khác sắc mặt tốt mà thôi, không đến mức động thủ như này.

Dương Phong bị Nhan Tử Huyên kéo lại, hắn mới giật mình phát hiện, hắn vậy mà thất thố tới mức này. Hắn hít sâu một hơi, sau đó ngồi xuống, sắc mặt trở lại vẻ bình tĩnh trước đó rồi lên tiếng.

“Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, nói ra người đứng sau lưng ngươi là ai, hoặc là ta để cho toàn gia ngươi đoàn tụ dưới hoàng tuyền”.

Đám người Triệu Huyền nghe vậy giật mình, nhưng mà họ lại không nói được lời nào.

Trộm lấy nguyên thú của ngươi khác, đây chính là tội chết. Hôm nay để Dương Phong đến đây, chính là vì muốn cầu tình, để cho Dương Phong buông tha Lâm Vũ.

Nhưng chuyện đi tới bước này, họ cũng không có cách nào.

“Hắn… hắn họ Ngô”. Lâm Vũ cúi đầu lên tiếng.

Nội tâm của hắn bắt đầu nổi lên một tia hận ý với Dương Phong. Dù sao, ép hắn nói ra lời này, chẳng khác nào bức tử mẹ của hắn. Nhưng mà… hắn không nói, cha hắn cũng sẽ chết.

Hắn bắt buộc phải làm ra lựa chọn.

“Họ Ngô? Ngô gia?!”. Dương Phong híp mắt hỏi.

“Ta không biết, ta chỉ biết rằng hắn họ Ngô, lớn hơn ta một tuổi. Mẹ ta bị bệnh, muốn chữa khỏi cần một số tiền rất lớn, ta từng hướng về học viện xin trợ cấp, nhưng mà nhiêu đó không đủ”.

“Hắn tìm tới ta, để cho ta đi trộm Phong Điêu, chỉ cần thành công, hắn liền cho ta số tiền đủ cho mẹ ta chưa bệnh. Ta… ta không có lựa chọn”. Lâm Vũ cắn răng nói.

“Hiện tại ngươi đã làm ra lựa chọn, cũng đừng có ở đây bày sắc mặt với ta. Chờ ta xử lý xong Ngô gia, lúc đó lại xử lý ngươi. Hiện tại cho ta cút ra ngoài”. Dương Phong quát lớn.

“Đa tạ Dương thiếu gia, đa tạ Dương thiếu gia”.

Lâm Vũ còn đang quỳ ở đó, cha hắn liền lập tức cúi đầu liên tục cảm ơn, sau đó liền kéo Lâm Vũ lôi ra ngoài.

“Đạ tạ”. Hàn lão thấy vậy thở ra một hơi, ông ta do dự một chút, sau đó đến trước mặt Dương Phong, hơi khom người nói.

“Hàn lão, ngươi đây là…”. Dương Phong ngẩn ra, khó hiểu hỏi.

“Lâm Vũ là người có thiên phú chế dược rất cao. Ta cả đời chưa từng nhận đồ đệ, hắn là người ta ưng ý nhất. Chờ hắn tốt nghiệp, ta sẽ thu hắn làm đồ đệ”.

“Thế tử có thể bỏ qua cho hắn, lão phu rất cảm kích”. Hàn lão nghiêm túc nói.

“Không cần cám ơn. Ta cũng không phải người máu lạnh, cũng không làm được chuyện tuyệt tình tới mức đó. Nhưng mà, tội chết có thể tha, tội sống khó thoát. Ngài xem rồi xử lý, về chuyện Ngô gia, ta sẽ nói cho mẹ ta biết, cứ như vậy đi”. Dương Phong phất tay nói.

Nói xong, hắn liền đứng dậy, hướng về phía Triệu Huyền cùng Nhan Tử Huyên hơi cúi người, sau đó liền đi ra ngoài.

“Bỏ qua cho hắn? Cái đó… Hàn lão, ngươi nói gì ta không hiểu? Dương Phong không phải đuổi hắn ra ngoài sao?”. Nhan Tử Huyên sửng sốt hỏi.

“Nha đầu ngốc. nếu như Dương Phong hắn muốn giết Lâm Vũ, hắn cũng sẽ không nói nhiều như vậy. Trong lòng hắn, có lẽ địa vị của quận chủ cực kỳ cao, cao tới mức người nào động vào, người đó chết”.

“Cho nên vừa mới hắn mới mất khống chế như vậy. Nhưng sau đó đá ra một cước kia, nộ khí cũng đã tiêu tan, sao sẽ đi làm khó dễ một tên tiểu tử đáng thương đâu”.

“Dương Phong, không có khó gần như ngươi nghĩ, chỉ cần không nên chạm vào ranh giới của hắn là được”. Triệu Huyền mỉm cười nói.

Nhan Tử Huyên gãi gãi đầu, nàng có cái hiểu cái không, nhưng đã viện trưởng nói như vậy, nàng cũng sẽ không quan tâm nhiều, chỉ là, vừa mới nàng thấy được trong mắt Lâm Vũ có một tia hận ý, không biết sau này sẽ thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.