Nguyên Linh Đại Lục

Chương 18: Chương 18: Tức giận




“Ta hiểu được”. Dương Phong nghe vậy cũng hiểu ra.

Đồ án nguyên tố mỗi người đều không giống nhau, trải qua toàn bộ cảnh giới từ Nguyên Đồ cảnh nhất trong đến Nguyên Đồ cảnh bát trọng sẽ hoàn thiện hình thái đồ án nguyên tố, trải qua bát trọng hoàn thiện đồ án nguyên tố. Đây chính là Nguyên Đồ.

“Hiểu được thì tốt, ngươi vừa mới hình thành đồ án nguyên tố, cho nên đừng vội tăng lên nguyên năng, tốt nhất nên hoàn thiện lại hình thái nguyên tố, nhớ kỹ, một khi nguyên năng xây dựng nguyên đồ có dấu hiệu sụp đổ, tuyệt đối không nên tiếp tục hấp thu nguyên năng, hiểu không”. Nhan Tử Huyên dặn dò nói.

“Vì cái gì?”. Dương Phong khó hiểu hỏi.

“Bởi vì một khi có hiện tượng đó, là do nguyên năng ngươi hấp thu gây ảnh hưởng tới thân thể. Thân thể không theo kịp tốc độ hấp thu nguyên năng thường sẽ dẫn tới tình trạng này”.

“Cho nên ngươi tốt nhất cẩn thận một chút, đừng có giống như lúc luyện võ liều mạng như vậy, hiểu không”. Nhan Tử Huyên đáp.

“Ta hiểu được, đa tạ Nhan nguyên giáo nhắc nhở”. Dương Phong bình tỉnh, sau đó chân thành đáp.

“Không cần khách sáo, ta là nguyên giáo của ngươi, chỉ dạy ngươi là chuyện đương nhiên. Hiện tại cũng không còn sớm, ngươi vừa mới đột phá, trở về củng cố lại nguyên đồ đi”. Nhan Tử Huyên cười nói.

“Tốt, vậy ta đi trước”. Dương Phong hơi cúi người chào, sau đó liền đi.

Nhan Tử Huyên thở dài một hơi, ánh mắt lén lút nhìn về phía Triệu Huyền, liền thấy được ông ta đang trợn mắt nhìn mình.

“Ngươi cố ý đúng không?”. Triệu Huyền trừng mắt hỏi.

“Viện trưởng, ngài nói gì ta không hiểu”. Nhan Tử Huyên lựa chọn giả ngu.

“Không hiểu? Vậy ngươi vì cái gì nói nhảm nhiều như vậy? Cố ý không để ta lên tiếng? Còn cố ý để hắn rời đi?”. Triệu Huyền híp mắt hỏi.

“Viện trưởng, ta thật không hiểu ngài đang nói gì”. Nhan Tử Huyên nghiêm túc nói.

“Phải không? Cái gì mà tôn trọng tiền bối, yếu mến người tàn tật? Hắn không phải là đang mắng ta sao? Ngươi cho rằng ta già rồi nên lẩm cẩm?”.

“Không có, tuyệt đối không có. Viện trưởng, là ngài nghĩ nhiều, Dương Phong tuyệt đối không có ý đó”.

“Ha ha”.

Nhan Tử Huyên nội tâm run lên một cái, ánh mắt đảo qua đảo lại, sau đó chỉ về phía sau hét lên.

“Có người!”.

Hàn lão cùng Triệu Huyền vô thức nhìn qua, nhưng mà nơi đó cũng không có người nào. Khi quay lại, Nhan Tử Huyên liền đã sớm chạy mất dấu.

“Ha ha, nha đầu này”. Triệu Huyền bật cười lắc đầu nói.

Hàn lão cũng lắc đầu cười. Hai người họ đều đã đến độ tuổi này, sao có thể không nhìn ra được chút mánh khóe của nàng.

“Được rồi, ngươi trở về chuẩn bị đi. Ngày mai đem tên trộm kia giao cho tiểu tử này xử lý. Cũng đừng đem chuyện làm lớn, ta đã hỏi ý kiến quận chủ, hắn muốn xử lý thế nào thì cứ làm theo như vậy là được”. Triệu Huyền nhìn Hàn lão nói.

“Vâng, viện trưởng”. Hàn lão cúi đầu đáp.



Sáng hôm sau, Dương Phong cả đêm qua cũng không có ngủ, sau khi trở về hắn liền bắt đầu ổn định lại cảnh giới. Trước kia hắn không cho rằng tu luyện sẽ khiến thời gian trôi nhanh, nhưng mà hiện tại hắn tin.

Chỉ mới ngồi xuống một lúc, chớp mắt liền đã tới 8h sáng.

“Phong ca, ngươi tu luyện cả đêm sao?”.

Vừa mở mắt ra liền thấy được Phong Thiên đang nhìn hắn chằm chằm.

“Ngươi làm gì?”. Dương Phong bị dọa phát sợ, con hàng này sẽ không phải có đam mê đặc biệt chứ?!

“… Phong ca, ngươi phản ứng cũng có chút thái quá đi chứ? Ta thật muốn làm gì cũng không cần chờ tới bây giờ”. Phong Thiên im lặng nói.

“Làm ta sợ muốn chết. Ngươi ngồi đó làm gì?”.

“Phong ca, vừa mới Nhan nguyên giáo tới nói, nếu ngươi tỉnh liền tới phòng viện trưởng. Phong ca, đêm qua ngươi sẽ không phải làm chuyện gì không để ngươi biết chứ? Nói đi, là nhắm tới nữ sinh nào? Ta giúp ngươi thăm dò lai lịch”. Phong Thiên cười nói.

“Ngươi bị hoang tưởng sao? Nếu có chuyện như vậy ta còn có thể ở đây? Là chuyện về Phong Điêu. Được rồi, ngươi giúp ta chăm sóc Phong Điêu một chút, ta đi xem xem, đến cùng là tên dám trộm Phong Điêu của ta”.

Dương Phong nói xong liền đứng dậy, đổi quần áo rồi đi ra ngoài.

Rất nhanh hắn liền tới được phòng viện trưởng. Từ bên ngoài liền thấy được viện trưởng cùng Hàn lão, còn có cả Nhan Tử Huyền. Hơn nữa bên trong còn có hai người, trong đó một người mặc quần áo học viên, người kia nhìn giống như là gia trưởng, hai người này hắn cũng không biết là ai.

“Viện trưởng, Hàn lão, Nhan nguyên giáo, sáng sớm tốt lành”. Dương Phong đi vào cười nói.

“Ngươi đến rồi, ngồi đi, chúng ta đem chuyện hôm qua giải quyết”. Triệu Huyền thấy Dương Phòng tới, ông ta liền chỉ vào chiếc ghế đối diện nói.

Dương Phong nghe vậy ngồi xuống, nhưng mà lúc này, hai người hắn không quen biết kia đột nhiên đi tới gần, sau đó người gia trưởng kia đột nhiên quỳ xuống, đồng thời còn dùng tay lôi kéo tên kia cũng quỳ xuống theo.

“Dương thiếu gia, ta là…”.

“Không cần nói. Cũng đừng có quỳ, nếu ta thật muốn làm gì, ngươi quỳ đến chết cũng không có tác dụng”. Dương Phong cắt đứt lời ông ta, hắn cũng không cho rằng trộm lấy Phong Điêu, quy một cái liền có thể giải quyết.

Phải biết, Phong Điêu là nguyên thú hiếm hoi cỡ nào, phóng nhãn toàn bộ Bình Minh Đế Quốc cũng không tập hợp đủ ba con. Càng đừng nói tới người này trộm lấy là của hắn.

Con trai của quận chủ, thế tử vương phủ.

Bất kỳ thân phận nào cũng đủ để cho người này chết chứ đừng nói là những chuyện khác.

“Dương thiếu gia, là ta mắt mù nổi lòng tham, ngươi xử phạt ta thế nào ta cũng nhận, cầu ngươi đừng đổ lửa giận lên đầu cha ta, cha ta thật không biết chuyện này”.

Tên nam tử ở bên cạnh liên tục dập đầu nói.

“Lời của ta nói các ngươi điếc sao?”. Dương Phong cau mày khẽ quát.

Hắn ghét nhất loại người muốn lợi dụng lòng thương hại của ngươi khác để lấy được sự thông cảm.

Tội chính là tội, công chính là công, hai thứ này không nhập lại làm một được. Dù cho gia cảnh bần hàn cỡ nào, trộm cắp chính là trộm cắp, không có lý do nào để giải thích cả.

“Các ngươi đứng lên đi”. Viện trưởng phất tay nói.

Hai người kia vốn không muốn đứng lên, nhưng mà Viện Trưởng thực lực bậc nào, không phải hai người họ có thể phản kháng. Một cái phất tay, nguyên năng phát ra, hai người họ không muốn đứng cũng phải đứng.

“Viện trưởng, ta muốn biết nguyên nhân”. Dương Phong nhìn qua Triệu Huyền hỏi.

“Nguyên nhân gì?”. Triệu Huyền giả ngu nói.

“Đường đường là viện trưởng Thiên Nam Học Viện, bắt một tên trộm cắp, cũng có thể để hắn thông báo cho người thân, còn có thể trong đêm chạy tới học viện. Ngươi không muốn giải thích một chút sao?”. Dương Phong lạnh lùng hỏi.

“Cái này…”. Triệu Huyền ngẩn ra, không nghĩ tới một chút tâm tư của ông ta lại bị Dương Phong phát hiện.

“Ta cũng không phải người tuyệt tình gì, nhưng ta cần lý do”. Dương Phong nói.

“… Hắn bị người khác xui khiến, hắn cần tiền cho mẹ hắn chưa bệnh. Cho nên…”.

“Cho nên hắn liền dám trộm lấy Phong Điêu của ta? Mạng hắn đủ lớn để hưởng dụng số tiền đó sao?”.

“Dương Phong, ngươi bình tĩnh một chút”. Nhan Tử Huyên nhịn không được lên tiếng khuyên can.

“Nhan nguyên giáo, nếu như ta không đủ bình tĩnh, lúc này người của phủ quận chủ đã bao vây học viện rồi. Chẳng lẽ thành ý của ta còn chưa đủ sao?”. Dương Phong khó hiểu hỏi.

“Ta biết ngươi lúc này đang tức giận, ta cũng biết Phong Điêu là quận chủ tặng cho ngươi, nhưng ngươi có thể nghe lão phu nói mấy lời sao? Sau khi nghe xong, ngươi muốn xử lý thế nào ta đều đáp ứng”. Triệu Huyền lên tiếng.

“Có thể, ngài nói”. Dương Phong gật đầu đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.