CHƯƠNG 46-47
Trong xe ngựa, một bên Tiêu Mộc Dao hăng say nói, một bên Thất Dạ chăm chú ngồi nghe, còn lại là Nhược Ngữ và Lý Nhứ Ca ngồi tận trong cùng thì trầm mặc không nói năng gì.
Nhược Ngữ đang có chút không thoải mái. Suốt dọc đường đi, luôn có ánh mắt dõi theo hắn nhưng khi hắn quay sang thì chỉ thấy đối phương đang gà gật. Ai… thật là quá không thoải mái.
“Nữ nhân kia a, mất cả buổi sáng để trang điểm mà chẳng đâu ra đâu. Nàng ta đắp phấn lên mặt nhiều đến mức cả bàn tay trắng xóa như kiểu đang đắp tượng ấy. Chết cười! Mà kể cho ngươi nghe, ta còn sờ hẳn hoi nha! Tay thì khỏi nói, đầy phấn còn mặt thì thật vô cùng ấn tượng! Ha ha ha”
Thất Dạ nghe kể chuyện vui cũng bật cười theo. Mà Tiêu Mộc Dao bất ngờ được chiêm ngưỡng nụ cười thuẩn khiết liền ngẩn ngơ một hồi. Người nàng đang nhắc tới chính là nữ nhân trong lời đồn của của ca ca nàng.
“Mộc Dao, không được nói lung tung. Nàng là tẩu tử của ngươi.” Hiếm khi thấy Lý Nhứ Ca mở miệng, tưởng hắn đang ngủ chứ!
“Ca sẽ không thú nàng. Căn bản nàng không xứng với ca! Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cái quái gì chứ! Tất cả đều là giả dối! Ta tuyệt đối sẽ không gọi nàng hai tiếng tẩu tử đâu!!!”
Nhìn Tiêu Mộc Dao đột nhiên bị kích động, Nhược Ngữ không khỏi ngây người nên bất giác thốt ra: “Ngươi… uống nhầm thuốc à?”
……
Không khí trong xe khôi phục vẻ yên tĩnh. Tự dưng trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn, Nhược Ngữ cảm thấy hơi lúng túng nhưng vẫn kịp nhận ra khuôn mặt của Tiêu Mộc Dao đang ửng đỏ. Nàng rất quan tâm tới ca ca của nàng?
“Nói gì vậy! Ta sao lại vì tên siêu cấp gian thương kia mà uống nhầm thuốc! Ha ha ha ha ha”
“Ha ngươi nói hắn là gian thương vậy ngươi phải biết đối với hắn, Mộc Kiều Dung thực chất là gì. Nên theo ta, hắn nhất định sẽ thú nàng.”
“… Còn không phải cái mác gia tộc giàu nhất thiên hạ thì ca ta mới không thèm để ý. Nhưng… Quên đi. Cho dù là đại tiểu thư của Mộc gia, hắn cũng không thú đâu vì hắn đã có ái nhân.” Tiêu Mộc Dao khẳng định như đinh đóng cột. Nàng vô cùng ghét vị tiểu thư này.
“Ngươi chắc chắn? Ngươi chưa từng quen ái nhân của hắn, sao ngươi có thể biết hắn sẽ từ chối?” Lý Nhứ Ca giễu cợt hỏi lại. Nhược Ngữ cảm thấy hắn có chút khó chịu, nhất là khi Tiêu Mộc Dao nói đến ái nhân của ca nàng.
“…Ta chưa từng gặp nhưng ta biết ca thực lòng yêu hắn. Nếu không…”
“Nếu không?” Lý Nhứ Ca làm ra bộ hứng thú.
“Không có gì! Không có gì! A, đi lâu như vậy chắc sắp tới kinh thành rồi! Thất Dạ, ta đưa ngươi đi ăn bánh bao ở phía đông thành! Ngon lắm!”
Thất Dạ cao hứng gật đầu, ánh mắt nhìn đám người náo nhiệt bên ngoài với vẻ háo hức.
Có lẽ nên chú ý tới kinh thành, về phần ánh mắt như muốn soi thấu kia thì.. Thôi, quên đi. Nhược Ngữ quyết định.
Cuối cùng, tất cả dừng lại trước một quán có tên “Túy Tiên lâu” (cổ đại, quán rượu nào cũng tên vầy hết). Tiêu Mộc Dao bảo, nơi này trên danh nghĩa là của ca nàng, là kinh thành đệ nhất tửu lâu. Song tiền thì vẫn phải trả.
May, đồ ăn ở đây rất ngon, nhất là rượu. Khác với những nơi khác, không gắt, hương thanh và quan trọng nhất là có vị của Giang Nam. Giang Nam… nơi ta sinh, một nơi giống như trong mộng ảo. Có nhà, có người thân, còn có cả Tiêu Nam… Tiêu Nam, ta điên cuồng nhớ ngươi. (có hai anh bên cạnh rồi còn nhớ giai nhà bạn, tham)
Thấy Nhược Ngữ lại xuất thần đi đâu, Thất Dạ cũng không lập tức động đũa như thường lệ mà chỉ lặng lẽ đưa ánh nhìn cô đơn. Lý Như Ca thì tự rót đầy rượu uống nhưng đôi mắt vẫn hướng về con người đang ngẩn ngơ kia.
Kết quả, Tiêu Mộc Dao là người phá vỡ bầu không khí như băng, “Mau mau nếm thử đi! Gà rừng hầm rượu ở đây là đệ nhất đây! Không ăn sẽ hối hận a!”
Nàng cố ý nói lớn để kéo hồn Nhược Ngữ về, lại khiến toàn bộ khách trong quán đều quay sang. Thật là muốn có một cái hố để chui xuống quá! Tiêu Mộc Dao u oán nhìn Nhược Ngữ. Ai, nữ tử này lâu ngày ở cạnh ngốc Thất Dạ nên biểu tình cũng đôi chút giống Thất Dạ rồi.
Nhắc tới Thất Dạ, hắn mới phát hiện ra vị đại vương dạ dày bên cạnh vẫn chưa hề động đũa. Thắc mắc ngẩng đầu lên… Ai, đừng trưng bày bộ dạng bi thương quyến rũ này chứ. Thật khéo làm cho người ta có cảm giác tội lỗi.
Nhược Ngữ tự nhiên vươn tay xoa đầu đứa nhỏ. Lập tức, biểu tình bi thương quyến rũ được thay thế bằng khuôn mặt bánh bao hồng. Ngay lúc Nhược Ngữ còn chưa kịp tiếp thu thì Thất Dạ, cùng thân thủ rất nhanh, liền áp sát và hôn lên mặt hắn một cái… và âm thanh lại rất to nữa.
Bên này, tất cả thực khách đang chứng kiến đồng loạt kinh hô.
Ôi trời ơi! Hãy cho ta biến mất luôn đi. Độ nóng của mặt của Nhược Ngữ có thể đem gà rừng ra hấp với rượu được. Hắn hoàn toàn không dám ngẩng lên xem xét tình hình nữa. Đồng dạng đó còn có Tiêu Mộc Dao. Về Lý Nhứ Ca… tại sao hắn nhìn mình như kiểu muốn chém cho mình một nhát chết luôn a?
Giờ thì toàn bộ người ở đây, chỉ mỗi Thất Dạ là ngon lành ăn cơm. Hơn nữa, vì bầu không khí quá tĩnh lặng dẫn đến tiếng ăn rất lớn.
“… Khách quan muốn nghe hát không?”
Một lão già tay cầm đàn nhị dắt theo một tiểu cô nương khoảng chừng 15, 16 tuổi đi đến trước bàn của bọn họ, phá vỡ thế cục đang đóng băng lần thứ hai trong ngày. Theo kinh nghiệm đọc truyện và xem phim từ kiếp trước, Nhược Ngữ liền nghĩ, hẳn sẽ có nhân vật ác bá đến cường đoạt tiểu cô nương này về làm thiếp.
Tiêu Mộc Dao đồng ý để cho hát. Thất Dạ cũng ngừng ăn, tò mò quan sát hai người.
Thực ra, giọng hát của tiểu cô nương không phải là hay, lời cũng không đặc sắc song tiếng đàn của lão nhân gia lại vô cùng rung động. Dần dần, tất cả mọi người đều thả mình vào khúc nhạc du dương.
Tựa hồ, đâu đây thoang thoảng mùi mưa bụi Giang Nam.
Tựa hồ, có thể thấy được cầu đỏ, sóng xanh, quạt giấy, ô lụa.
Nhớ tới giai nhân tuyệt sắc, tới lầu các đỏ son.
Nhớ tới ngón tay của những cô nương bán hoa ven đường, tới âm thanh đánh bắt cá trên sông của những ông lão đánh cá.
Nhược Ngữ bất giác khẽ ngâm:
“Xử thế nhược đại mộng,
Hồ vi lao kỳ sinh?
Sở dĩ chung nhật túy,
Đồi nhiên ngọa tiền doanh.
Giác lai miện đình tiền,
Nhất điểu hoa gian minh.
Tá vấn thử hà thì?
Xuân phong ngữ lưu oanh.
Cảm chi dục thán tức,
Đối tửu hoàn tự khuynh.
Hạo ca đãi minh nguyệt,
Khúc tận dĩ vong tình.”
(Xuân nhật túy khởi ngôn chí – Lý Bạch)
[Dịch nghĩa: Nếu biết cuộc đời như giấc mộng lớn,
Hà cớ chi phải nhọc lòng khổ thân?
Vậy nên cả ngày ta say lướt khướt,
Ngủ lăn lóc dưới cột nhà ngoài hiên.
Khi tỉnh dậy ngó ra ngoài sân vắng,
Giữa khóm hoa tiếng chim hót véo von.
Tự hỏi mình bây giờ là lúc nào,
Mà chim oanh hót trong gió xuân về.
Thở dài rằng tức cảnh thì sinh tình,
Nghiêng bầu rượu, ta tự rót cho ta.
Nghêu ngao khúc ca đợi khi trăng sáng,
Hát xong chẳng nhớ ta đã lảm nhảm gì.
(Ngày xuân giữa cơn say rượu ngẫm về mình – Lý Bạch)]
Tất cả đều gật gù, ý thơ quả hợp với tiếng đàn.
Ngước mắt lên nhìn lão nhân gia, nhận thấy sự tán thưởng trong mắt lão, Nhược Ngữ không khỏi cười ngượng ngùng.
Cầm bạc thưởng trong tay, lão định rời đi nhưng có lẽ bị tê chân do ngồi quá lâu nên vừa khi đứng lên lão liền lảo đảo người, chuẩn bị ngã. May mắn, Tiêu Mộc Dao bên cạnh đã kịp thời đỡ lấy. Lão cảm kích cám ơn nàng. Không hiểu lão đã nói thêm gì mà quay trở về chỗ nàng lại lộ ra nụ cười khó hiểu.
Đáng tiếc, ác bá không xuất hiện. Nhược Ngữ thất vọng nghĩ. Song thất vọng nhanh chóng thay thế bằng sự đau đầu khi hắn đưa mắt nhìn đám người đồng hành. Buổi tối, Tiêu Mộc Dao kéo Thất Dạ đi dạo chợ đêm, mà Lý Nhứ Ca lại không có ý định về vương phủ cũng đi theo nên Nhược Ngữ không còn cách nào khác là đồng ý cùng đi.
Bất quá, chợ đêm của kinh thành thực sự náo nhiệt a! Nhưng Nhược Ngữ không còn tâm trí thưởng thức bởi hai kẻ ham vui kia đã sớm không thấy bóng dáng đâu, bỏ mặc hắn đang phải đối diện với hai rắc rối.
Một, lạc đường rồi!
Hai, gặp đám lưu manh rồi!
Nhược Ngữ thật muốn hét to, gặp lưu manh cũng được nhưng là ta không mang tiền a! Xoay người định chạy trốn, ai dè phía sau cũng bị chặn. Vậy phải làm sao bây giờ?
“Mau! Ngoan ngoãn giao bạc ra đây!” Một kẻ nhìn không rõ mặt, hình như là trùm sò, lên tiếng dọa nạt, tay lăm lăm cầm thanh đao dài. Người đông như thế này, sao có khả năng chạy thoát!
“Ta… Ta chỉ là một thư đồng, làm gì có bạc… Các ngươi tha cho ta, ta sẽ mang thiếu gia tới đây.” Nhược Ngữ làm bộ khúm núm, thân thể cũng giả vờ run rẩy thể hiện sự sợ hãi và còn cật lực dốc túi tiền không của mình để chứng minh, “Ta thực sự không có bạc a. Các ngươi tha cho ta đi.”
“Lão Đại, xem bộ dạng của hắn thật không có bạc, không bằng…” Một nhân vật bên cạnh giống như tiểu đệ do dự nói.
“Không được! Hắn đã thấy mặt ta! Đừng nghĩ tới chuyện cứ thế rời đi!” Tên trùm sò bắt đầu tỏa ra sát khí.
Nhớ rồi! Tiêu Mộc Dao đã từng nói, có tên tội phạm giết người đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Hình như có hậu thuẫn gì đó nên đến giờ vẫn không bị bắt, mà ngay tới cả hình truy nã cũng không có. Nhược Ngữ không khỏi cảm thán, số mình quả đen đủi.
Thấy kẻ được gọi là lão Đại dần dần tiến đến, Nhược Ngữ có cảm giác sợ hãi thật sự. Hắn lùi lại, đảo mắt quan sát xung quanh, định dùng khinh công chạy trốn thì đột nhiên thấy Lý Nhứ Ca đang đứng đối diện ở bên kia đường!
“Thiếu gia!” Nhược Ngữ quyết định nhanh. Nếu là hắn, nhất định sẽ cứu mình và không chừng còn trừ được hậu họa nữa.
Đám lưu manh cũng nhìn về phía đối diện. Lý Nhứ Ca phát hiện ra Nhược Ngữ, tuy sắc mặt hơi khó coi nhưng vẫn tiến đến gần.
.
.
.
Tình hình hiện giờ là cả hai đều bị quây bởi Nhược Ngữ không hề nghĩ đến Lý Nhứ Ca lại thản nhiên phát biểu câu xanh rờn,
“Ta không có bạc. Nhìn đi.”
Giờ thì cả Nhược Ngữ và đám lưu manh đều muốn chém chết kẻ đang mang biểu tình nắng mưa gió bão cũng chẳng liên quan gì đến ta kia.
Bầu không khí ngưng đọng.
Đọng.
Đọng.
“Dám đùa giỡn chúng ta! Các huynh đệ! Chém! Chém chết bọn chúng!!!” Nút âm thanh của tên trùm sò được đẩy lên mức cao nhất. Đám lưu manh dường như đã nhịn lâu, vừa nghe khẩu lệnh, lập tức tuốt ra đao nhọn, chém tới tấp.
Thực tình, Nhược Ngữ cũng muốn gia nhập hội tấn công! Đùa! Ngươi đường đường là vương gia mà không có tiền?!!! Không mang tiền, vậy võ công của ngươi đâu? Sao lại lôi ta chạy trốn thế này? Rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái quái gì thế?!!!
“Rốt cuộc ngươi định làm gì?”
“… Đương nhiên là chạy trốn a!” Lý Nhứ Ca dùng ánh mắt si mê liếc lướt qua con người bé nhỏ phía sau.
Bị kéo chạy bạt mạng, tới khi Nhược Ngữ tưởng mình tắc thở tới nơi thì cuối cùng, Lý Nhứ Ca cũng dừng lại ở một nơi thưa thớt người. Bọn họ đã thoát khỏi sự truy sát của đám lưu manh. Trong lòng bỗng cảm thẩy bất an. Vì sao hắn lại lôi mình cùng chạy? Vì sao hắn lại vui vẻ đến vậy? Vì là bọn họ đang cùng nhau chạy trốn ư?
Nhược Ngữ dừng lại, bực bội hất tay Lý Nhứ Ca ra, “Rốt cuộc ngươi định làm gì…”
Còn chưa có nói xong, bỗng cảm giác cả người hẫng đi…
“Cẩn thận!!!”
……
“Phù phù—–” Bởi ban nãy mải nói chuyện, thêm nơi này không có ánh đèn nên liền rơi xuống nước, cả hai người.
“Ộc… Ộc…” May mắn nước sông không sâu nên có thể đứng chạm đáy nhưng toàn thân ướt đẫm, mặt dính đầy nước khiến Nhược Ngữ cảm thấy khó chịu, liền dùng tay vuốt sạch nước trên mặt đi. (chú ý từ vuốt sạch)
Lý Nhứ Ca cũng đứng lên, tay vẫn ôm chặt Nhược Ngữ như từ lúc cả hai cùng rơi xuống. Khắc tiếp theo, hành động của hắn khiến Nhược Ngữ vạn phần kinh ngạc. Hắn… Hắn… sao có thể tự xé diện cụ của mình!
Lý Nhứ Ca đứng giữa dòng nước, ánh trăng nhẹ nhàng trải dài trên vai hắn. Dưới trăng sáng, khuôn mặt anh tuấn mị hoặc hiện ra, cặp mắt phượng quyến rũ với đồng tử nâu sâu hút, hai hàng lông mày kiếm cương nghị cùng đôi môi bạc khẽ mở và hơn hết là hơi thở cao quý không dấu được đang tỏa ra mạnh mẽ. Người hoàng thất phải chăng đều hoàn mỹ như vậy? Là nhờ gien di truyền sao?
Tuy rằng Nhược Ngữ đã ở bên cạnh Thất Dạ lâu nhưng đối với khuôn mặt của Lý Nhứ Ca, màng phòng ngự vẫn vô lực chống đỡ vài phần. Vì cái gì mà cả một đám đều khiến cho người ta mặt đỏ tim đập? (vì cái đẹp chứ sao ==)
A! Hiện tại không thích hợp đến nói về vấn đề này! Giờ ta phải làm bộ kinh ngạc! Nhưng ta không có làm được bởi ta đã biết hắn là Lý Nhứ Ca rồi! Nguyên nhân nào khiến hắn tự vạch trần gương mặt thật của mình? Để ta phát hiện không việc gì chứ? Vì sao lại nhìn ta như vậy?
“Ừm… Chúng ta lên bờ đi!” Nhược Ngữ lúng túng nói, vừa định quay người đi lên liền bị đối phương kéo lại gần.
Do sự quấn quýt của nước sông nên quần áo của Lý Nhứ Ca ướt đẫm và tất nhiên là cảnh xuân lồ lộ. Lồng ngực rắn chắc này, thân thể cường tráng này, quan trọng là nửa thân dưới phản ứng minh minh bạch bạch luôn! Nhược Ngữ cắn răng cầu mong hắn buông tha cho mình.
Tình trạng của Nhược Ngữ cũng không khá hơn. Quần áo dính chặt vào người, đường cong tuyệt mỹ phô ra, hai điểm đứng song song ở đôi ngực thấy rõ mồn một. Hoàn toàn thu hút sự chú ý của Lý Nhứ Ca. May mắn, Lý Nhứ Ca không được chiêm ngưỡng độ cong khêu gợi của cặp thất nguyệt làm người ta muốn phun máu (cặp thất nguyệt là để nói cho văn hoa, còn từ gốc là […], gợi ý: chúng nó là một đôi ở mặt sau, thuộc hạ thân và có 4 chữ, chị gái nào có chúng nó căng tròn thì mặc váy đẹp lắm). Nếu không chỉ sợ hắn lập tức nhảy bổ vào ăn sạch…
Cảnh vật xung quanh vô cùng thanh bình. Tiếng gió khẽ chạm vào nhành cỏ nghe lào xào, sóng nước lăn tăn nhờ ánh trắng mà trở nên lấp lánh huyền ảo và trọng điểm là có hai con người đang ở trong bầu không khí cực kỳ mờ ám! Thấy ngọn lửa từ từ bốc lên trong đôi mắt của Lý Nhứ Ca, Nhược Ngữ cảm thấy có chút tức giận đồng thời bối rối không biết phải xử sự ra sao.
Lý Nhứ Ca chậm rãi nghiêng đầu, đưa đôi môi bạc tới gần… gần… Thậm chí, Nhược Ngữ có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực đang phả vào mặt mình.
Từ từ! Vấn đề ở đây là ta là Ngôn Ngũ!
Kẻ này muốn hôn một con người mà hắn chưa gặp được bao lâu?!!! Người hắn muốn hôn không phải là Nguyên Nhược Ngữ mà là Ngôn Ngũ a!
Sao có thể?!!!
Không hiểu sao Nhược Ngữ bỗng cảm thấy vô cùng tức giận. Hắn cật lực đẩy đối phương ra rồi nhanh chóng dùng khinh công chạy trốn khỏi hiện trường, hoàn toàn không để ý tới phản ứng của Lý Nhứ Ca.
“Đinh Châu, đi ra.”
“Có thuộc hạ” Vị ảnh vệ tên Đinh Châu đột nhiên xuất hiện một mình trên bãi cỏ.
“Báo cho bọn họ, không cần tìm.”
“Tuân lệnh.” Biết chủ nhân đang nói về chuyện nào, Đinh Châu cung kính đáp.
“… Còn nữa, đem đám người vừa nãy giải quyết hết đi. Ta không muốn gặp lại bọn chúng.”
“Tuân lệnh.”
Đinh Châu rời đi, Lý Nhứ Ca cũng không lập tức lên bờ. Hắn nhìn ánh trăng cười, âm điệu phi thường sung sướng.
(chết em Ngữ dồi)
Bên kia, Nhược Ngữ hấp tấp chạy về phòng định thay quần áo. Hắn vừa vào phòng, lập tức phát hiện Thất Dạ đang ngồi ở trong phòng mình.
“Sao nguơi lại ở đây?”
Thấy người trở về, Thất Dạ mừng rỡ như điên. Nhìn bộ dạng ướt sũng nọ, đứa nhỏ lập tức lấy khăn lau giúp rồi gọi tiểu nhị mang nước ấm đến.
Thất Dạ ngăn Nhược Ngữ đi thay quần áo, sau đó lấy từ trong người tờ giấy ra viết.
“Diện cụ của ngươi đâu?”
……
Diện cụ?! Không thể!
Nhược Ngữ vội vàng lao đến soi gương. Diện cụ trên mặt không biết từ khi nào đã biến mất.
Vậy chẳng nhẽ… Lý Nhứ Ca…
Sao có thể như vậy được?!