Nguyên Nhược Ngữ

Chương 30: Chương 30




CHƯƠNG 48-49

“A… làm sao đây?”

Nhìn Nhược Ngữ hoảng hốt xoay đủ bốn phương tám hướng, Thất Dạ cảm thấy buồn cười, vội kéo hắn lại, hí hoáy viết: “Yên tâm đi. Diện cụ còn có thể làm cái khác. Mà người kia hẳn sẽ không làm hại ngươi, phải không? Thôi, giờ đi tắm trước đã, cẩn thận bị cảm lạnh.”

Nhược Ngữ bình tĩnh ngẫm lại sự việc đã xảy ra. Thời điểm Lý Nhứ Ca nhìn thấy khuôn mặt thật của ta, hắn không hề có phản ứng quá khích nào, không những vậy hắn còn lột bỏ chính diện cụ của hắn. Vậy chắc không có việc gì. Nhưng về sau phải đối mặt thế nào đây?! Hình như hắn vẫn còn nhớ ta, vừa rồi… vừa rồi…

Lần này thấy con người trước mặt lại thả hồn đi đâu mất, thần tình thì đỏ bừng, Thất Dạ vẫn thúc giục hắn đi thay quần áo.

Lúc Nhược Ngữ tắm rửa xong, quay trở về phòng đã thấy hành lý của Thất Dạ được đặt sắp xếp gọn gàng. Hắn thắc mắc thì được Thất Dạ đưa cho một phong thư,

Thực xin lỗi, ta có việc phải đi.

Trước khi mất, sư phó dặn ta nếu có cơ hội xuất cốc thì nhất định phải mang vật này tới cho sư đệ của người. Hiện tại, người kia đang ở kinh thành nên ta muốn đi tìm hắn. Hơn nữa, sư phó còn hi vọng ta sẽ trợ giúp hắn khi hắn cần.

Ta không định mang ngươi theo vì ta không muốn ngươi gặp nguy hiểm. Vài ngày nữa ta sẽ quay về nên ngươi hãy an tâm.

Ngươi nhớ phải cẩn thận đấy.

……

“Ta không thể theo ngươi sao?”

Dường như Thất Dạ biết sẽ bị hỏi vậy, hắn chỉ cười rồi khẽ xoa đầu Nhược Ngữ. Mà đọc ánh mắt đó, Nhược Ngữ biết hắn đã quyết.

Mọi chuyện bỗng dưng ập đến khiến Nhược Ngữ cảm thấy hoang mang và sợ hãi. Thất Dạ phải đi sao? Phải tách nhau ra sao?

Thấy biểu tình bất an, Thất Dạ mỉm cười ôm con người bé nhỏ vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng hắn. Ánh mắt càng thêm kiên định như đang nói, không phải lo lắng, ta sẽ nhanh chóng trở về.

Nhược Ngữ mệt mỏi tựa hẳn vào ***g ngực ấm áp. Gần đây phát sinh quá nhiều chuyện nên có chút giật mình. Hắn phải đi… Ta…

Thất Dạ nhẹ nhàng đẩy Nhược Ngữ ra, từ từ tháo diện cụ của mình xuống. Dưới ánh trăng, một khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra.

Bất giác, Nhược Ngữ đưa tay lên xoa nhẹ khuôn mặt khuynh đảo chúng sinh. Ta thừa nhận, mình bị đôi mắt xinh đẹp kia hấp hẫn, thừa nhận con tim đột nhiên đập loạn nhịp, thừa nhận mình đã thích hắn. Ta không muốn hắn rời mình đi cho dù là một giây… Giật mình! Chẳng nhẽ ta đã ỷ lại đến thế sao? Thích đến thế…

Nhận được ánh mắt nồng nàn ấy, cái nhìn của Thất Dạ càng thêm thâm thúy. Cơ hồ, có ngọn lửa dấy lên trong đôi mắt xinh đẹp. Hai người cứ vậy, say mê nhìn đối phương, như quên mất không gian xung quanh mà chỉ biết rằng giây phút biệt ly sắp đến. (gớm, như kiểu anh Lào Cai em Cà Mau không bằng)

Thất Dạ mở miệng, đôi môi chậm rãi vẽ nên lời muốn bày tỏ,

Ta thích ngươi. (tình cảm mẫu giáo, dừng lại ở từ “thích” thôi)

Không hiểu sao, dù không được nghe câu mình muốn nghe nhưng nước mắt vẫn bất ngờ rơi. Hắn thích ta… thích ta…

“Ta cũng thích ngươi…”

Chỉ vẻn vẹn bốn chữ bởi không có đủ dũng khí, Nhược Ngữ không đủ dũng khí để nói rõ, rằng hắn tin tưởng Thất Dạ, hắn thích Thất Dạ, hắn không muốn Thất Dạ rời đi.

Dứt lời, hai cặp môi phấn hồng chực mở tìm đến nhau, quấn quýt nhau.

Hương vị của nụ hôn.

Cảm nhận được tiếng tim đập vui sướng của đối phương.

Từ từ tan chảy… Một loại hạnh phúc khiến người ta xúc động, muốn khóc.

Nhược Ngữ chậm rãi bám lấy áo của Thất Dạ, đầu lưỡi càng lúc càng tiến sâu vào, gặp nhau và giao hòa. Hai con tim cũng chung nhịp.

Một cảm giác ấm áp chẳng gì sánh nổi.

Sau khi hai đôi môi luyến tiếc rời nhau ra, cả hai đều thở hồng hộc, màu đỏ lựng xâm chiếm toàn bộ khuôn mặt. Nhược Ngữ có thể cảm nhận được tâm trạng hiện giờ của Thất Dạ, sung sướng và thỏa mãn. Vậy còn ta, không phải cũng thế sao?

Thích…

Nhưng…

Lúc ngẩng đầu lên, nhìn ngang qua vai của Thất Dạ, hắn bất ngờ thấy Lý Nhứ Ca đã đứng ở đó tự bao giờ. Sắc mặt đột ngột chuyển màu trắng bệch.

Vì sao lại cảm thấy giật mình? Hắn lúng túng đẩy Thất Dạ ra, không biết phải hành động thế nào cho đúng. Thất Dạ cũng xoay về phía sau nhìn Lý Nhứ Ca rồi quay lại nhìn Nhược Ngữ với vẻ mặt kỳ quái.

Vẫn giữ bộ dạng toàn thân ướt đẫm, Lý Nhứ Ca đứng như tượng ở cửa, dùng ánh mắt phi thường băng lãnh chiếu thẳng vào Nhược Ngữ.

Nhược Ngữ muốn dời tầm mắt đi hướng khác nhưng không dời nổi, muốn nói chuyện nhưng không làm cách nào mở miệng được bởi đã bị ánh mắt băng lãnh trấn giữ. Hắn thấy trong đó có sự phẫn nộ, lãnh khốc và bi thương.

Tim như bị đâm một nhát thật sâu, cảm giác không thở nổi.

Ba người lẳng lặng nhìn nhau, không một ai mở miệng.

Thời gian tựa hồ ngưng lại.

Nhược Ngữ cảm thấy cơ mình tê liệt hoàn toàn. Giải thích đi… Nhưng phải giải thích thế nào? Nói rằng, mình thích Thất Dạ. Đúng, mình thích song…

Cuối cùng, Lý Nhứ Ca là người phá vỡ bầu không khí ngột thở. Hắn không nói lời nào, cứ vậy xoay người rời đi.

Thất Dạ nhanh tay đỡ lấy Nhược Ngữ như muốn khụy xuống.

“Vì sao khi bị hắn nhìn, tim ta lại có cảm giác ngừng đập, hít thở vô cùng khó khăn…”

Bởi ngươi thích hắn.

Hả? Bởi ta thích hắn?

“Vì sao?” Nhược Ngữ không giải thích được. Hiện tại hắn thấy rất khó chịu! Thời điểm nghe được câu “Bởi vì ngươi thích hắn” nhịp tim hắn như dừng lại, biểu tình như không tin nổi.

Thất Dạ lôi bút lông ra viết, “Ta nghĩ ngươi thích người kia.”

“Nhưng… Không phải ta…” Nhược Ngữ lắp bắp không đầu không cuối. Mọi suy nghĩ trong đầu hắn do sự việc vừa xảy ra mà lung tung hết cả.

“Tình cảm ngươi dành cho hắn giống như dành cho ta.” Thất Dạ mỉm cười bao dung, “Ngươi không thể buông hắn, phải không? Ngươi có thể từ chối lời mời của hắn nhưng cuối cùng, ngươi vẫn đồng ý. Ta biết tâm tư của ngươi vì hắn mà loạn. Tiểu Ngữ, ngươi nên nói với hắn đi.” (Chẹp, cao thượng quá hóa dở hơi. Mình không vì bản thân trời tru đất diệt, em Dạ nên học câu này)

 “Nói với hắn?” Nhược Ngữ kinh ngạc hỏi. Kỳ thực, hắn không rõ mình nghĩ gì, mình muốn gì. Cảm giác ấm áp này, cảm giác ngọt ngào của tình yêu này đang dằng xé mãnh liệt với nội tâm. “Ta… không thể ích kỷ… Như vậy ta… Rất không được… Ta không thể…”

“Tiểu Ngữ, hãy tin ta. Ngươi xứng đáng được hạnh phúc, và đó cũng là nguyện vọng lớn nhất của ta. Ngươi phải tin tưởng bản thân, không được có suy nghĩ rằng mình ích kỷ. Kẻ ích kỷ kỳ thực là ta. Ta muốn khóa chặt ngươi bên người, không để ngươi rời đi nhưng ta hiểu, ngươi đang trốn tránh. Ta nguyện ý chờ ngươi, chờ người hoàn toàn tiếp nhận ta mà ta không phải cảm thấy bất an. Chỉ cần là điều ngươi muốn, ta sẽ luôn ủng hộ ngươi.”

“Nhưng… ngươi không tức giận ư?”

“Sẽ không, bởi ngươi cũng thích ta mà, đúng không? Miễn là ngươi thích ta, ta đều đồng ý để ngươi thích người khác. Bởi có được tình cảm của ngươi đã là điều ta hạnh phúc nhất. Nếu không,  ta đã quá ích kỷ rồi. Vậy nên, Tiểu Ngữ, chỉ cần ngươi cười vui vẻ thì trên đời này không còn gì khiến ta mong hơn nữa.” (dài dòng)

“Thất Dạ…” Nhược Ngữ ôm lấy bờ vai vững chãi, nhẹ nhàng nói: “Ta vẫn chưa thể xác định rõ tâm tư của mình nhưng ta chắc chắn, ta thích hắn và cũng thích ngươi. Hạnh phúc của ngươi chính là hạnh phúc của ta.” (lại dài dòng)

Nhược Ngữ hạ quyết tâm đi tìm Lý Nhứ Ca nói chuyện nhưng đối phương đã biến mất.

Ngày hôm sau, tiễn Thất Dạ lên đường, Nhược Ngữ có cảm giác hụt hẫng khó chịu nhưng hắn tin Thất Dạ sẽ quay trở về. Đúng thế, hắn nên học cách tin tưởng, học cách có đủ dũng khí đối đầu với mọi chuyện. Lý Nhứ Ca đã đi rồi, đã không có cơ hội nói rõ tình cảm của mình nữa.

Tiêu Mộc Dao vỗ nhẹ vào vai hắn như muốn an ủi. Nhược Ngữ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, trong lòng hiểu, nàng thích Lý Nhứ Ca.

Giữa trưa, Lý Nhứ Ca xuất hiện, đi theo sao là một đám hạ nhân. Dù sao vương gia vẫn là vương gia, phô trương danh thế tất không bình thường. Hắn chỉ mời Tiêu Mộc Dao đến phủ, còn với Nhược Ngữ lại không nói năng gì. Tiêu Mộc Dao đang suy nghĩ không biết phải giải thích chuyện Lý Ba là Lý Nhứ Ca thế nào thì bỗng nhận ra bầu không khí là lạ giữa hai người này. Nhất định không phải vì việc thân phận bởi thái độ của Nhược Ngữ như có điều muốn nói, còn Lý Nhứ Ca lại làm bộ không quen biết.

Rốt cuộc, vẫn là Tiêu Mộc Dao lên tiếng phá vỡ bầu không khí, hơn nữa còn mời Nhược Ngữ đến vương phủ.

Nhược Ngữ không thể rời kinh thành vì đã hẹn với Thất Dạ thành ra hiện tại, hắn đang đứng trước phủ đệ tráng lệ của thiên hạ đệ nhất vương gia. Trong lòng không khỏi cảm khái, quả nhiên đã được mở mắt. Hắn há hốc mồm nhìn ngọn núi ở xa xa, nghe bảo nơi ấy cũng thuộc phạm vi của vương phủ. Thiên a! Không biết cái phủ này rộng tới đâu nữa! Họ không thấy quá xa xỉ sao?

Nhưng hình như nhân vật chính của chúng ta quên rằng, đối với kẻ thống trị thiên hạ thì đây cũng chẳng xa xỉ chút nào. Hiện tại, hoàng đế bị giật dây bởi Liễu gia mà Lý Nhứ Ca lại là nhiếp chính vương, coi như hai gia tộc nhưng thực chất là một. Hắn không thể thoát khỏi Liễu gia vậy còn mỗi cách lợi dụng thật tốt.

Đáng tiếc, vẫn tồn tại ít phiền toái.

Một, giang hồ. Ma giáo hùng mạnh hơn bao giờ hết và Bạch giáo chính nghĩa mới nổi lên, hai lực lượng chống đối nhau này đang gây rối loạn khắp thiên hạ.

Hai, Thần Long giáo, tàn dư của một phe phái rất lâu trước đây, hiện vẫn tồn tại. Đây là một mối họa lớn ở bên ngoài, đồng thời là vấn đề khiến hắn đau đầu nhất.

Và cả nền kinh kế quốc gia nữa. Cho dù thế lực của Liễu gia lớn mạnh, sở hữu lượng kim tiền của toàn thiên hạ nhưng trước sau cũng chỉ là nhóm thương nhân nhỏ. Đệ nhất thủ phủ từ xưa tới nay vẫn thuộc về Mộc gia nhưng hiện giờ đang ngày càng suy yếu do sự cạnh tranh của phần tử mới nổi lên, Tiêu thị từ Giang Nam. Trong vài năm ngắn ngủi, Tiêu thị đã thâu tóm toàn bộ thị trường Giang Nam rồi phát triển tới kinh thành, thậm chí mở rộng đến ngoại thương. Có người đã tiên đoán, tương lai thị trường nhất định sẽ nằm trong tay họ Tiêu. Bởi thế mà ai ai cũng đều biết kẻ đứng đầu Mộc gia cố ý đem nữ nhi của mình, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, Mộc Kiều Dung gả cho chủ nhân của Tiêu gia. Như vậy, chắc chắn Tiêu thị sẽ nắm giữ huyết mạch kinh tế.

Song kỳ lạ nhất ở điểm Ma giáo bị đối địch khắp nơi. Từ Bạch giáo, triều đình, Thần Long giáo đến Tiêu thị đều tìm Ma giáo gây rối. Thế nên, nhìn qua thế cục tưởng thái bình nhưng thực chất lại vô cùng phức tạp khiến người ta không thể đoán nổi. (xàm, ta đây đoán được này)

Chính là, hiện tại Nhược không có hứng thú quan tâm. Hắn muốn đi tìm Lý Nhứ Ca để giải thích. Hình ảnh của buổi tối hôm đó luôn quanh quẩn trong đầu hắn, thôi thúc hắn. Nhưng phải nói thế nào đây? Hắn thích Thất Dạ, hôn Thất Dạ… Nhưng cũng thích cả Lý Nhứ Ca. Chẳng nhẽ lại nói tình cảm của ta đối với Thất Dạ giống như đối với ngươi? Mà cũng chẳng có cơ hội nói. Từ khi vào phủ đến giờ, hắn không thấy bóng dáng Lý Nhứ Ca đâu, và cả Tiêu Mộc Dao nữa.

Là trốn tránh hay căn bản không thèm quan tâm?

Mỗi ngày, Nhược Ngữ đều nhàm chán đi dạo quanh phủ. Hôm nay, hắn lại tới nơi này, Tụ Bạch đình viện. Quản gia đã cố ý dặn, vương gia cho phép hắn có thể tùy ý tới bất cứ nơi nào nhưng Tụ Bạch đình viện ở đây và Y Hồng đình viện ở phía đông thì tốt nhất không nên đến.

Không cần nói rõ hắn cũng hiểu, bên này là của nam sủng, bên kia là của thị thiếp.

Kỳ thực, chuyện rất vô cùng bình thường nhưng tại sao hắn lại cảm thấy khó chịu vậy. Thôi, không nghĩ nữa… Nên đi khỏi chỗ này, tránh gây thêm rắc rối.

Ngay lúc Nhược Ngữ định xoay người rời đi, cánh cửa của Tụ Bạch đình viện bỗng dưng bật mở, sau đó tức khắc có một người bị đẩy ra ngoài.

“Mụ nhà nó, các ngươi dám?” Nam tử bị đẩy ngã lồm cồm bò dậy. Hắn vận một bộ y phục màu nước biển, trên điểm những bông hoa được làm khá tinh xảo, mang tới cho người khác cảm giác xinh đẹp tươi mát.

“Ha ha, hắn cũng muốn biểu diễn sao? Không phải là muốn phá hỏng à?” Trong đình truyền ra tiếng cười nhạo của một đám người.

‘Đúng vậy! Đúng vậy!”

“Trông hắn giống hệt một con chó bẩn thỉu!”

Lục y nam tử nghe được những lời phỉ báng đó hiển nhiên vô cùng tức giận. Toàn thân hắn run lên.

Người này… là nam sủng ở Tụ Bạch đình viện?

Trừ bỏ y phục có phần lả lướt cùng đám trang sức rối rắm trên người, Nhược Ngữ phát hiện bộ dạng của nam tử này nom cũng được, nhất là khuôn mặt xinh đẹp kia.

“Một đám kỹ nữ! Này! Ngươi!”

Đang gọi ta? Nhược Ngữ nhìn nam tử với vẻ kỳ quái rồi lấy tay chỉ vào mình, trên đầu xuất hiện dấu chấm hỏi.

‘Chính ngươi đấy! Ngươi ở phòng nào? Mù hay sao mà còn đứng đực ra đây?” Nam tử ngạo mạn nói, cơ hồ chuyển hết bực tức sang người Nhược Ngữ.

Hắn coi ta là hạ nhân. Bất quá, ăn mặc như thế này thì bị coi là vậy cũng không có gì lạ.

“Ta chỉ…”

“Không nói nữa! Bọn chúng muốn gây khó dễ ta! Mụ nhà nó, ta liền cho bọn chúng ngẩng mặt lên xem! Ngươi! Theo ta!!!”

“Hả?” Còn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra thì Nhược Ngữ đã bị nam tử nọ kéo vào trong.

……

Rốt cuộc đã thông suốt.

Chuyện là theo lệ thường, cứ nửa tháng sẽ có buổi biểu diễn văn nghệ quần chúng không chuyên giữa Tụ Bạch đình viện và Y Hồng đình viện, đồng thời mang tính chất đấu tranh giành những ngày tháng tươi đẹp. Và cũng xem như là một trò tiêu khiển trong vương phủ.

Bởi lâu lắm rồi vương gia mới trở về nên đại nhạc hội lần này sẽ được tổ chức rất long trọng, thêm lời đồn lần này vương gia sẽ chọn ra vương phi nên mọi người càng hưng phấn.

Vương phi? Là Tiêu Mộc Dao sao?

“Ai ui! Ngươi muốn vặt trụi tóc ta à?” Lục y nam tử tên La Hằng, là cống phẩm dâng lên vương phủ. Nghe nói, hầu hết người ở đây đều là của các nịnh thần dâng tặng, rất ít người do đích thân vương gia mang về.

Đôi môi của La Hằng rất đẹp. Hắn bảo, trước đây chính nhờ đôi môi này là hắn được sủng ái. Đáng tiếc, không được bao lâu hắn liền thất sủng nhưng hắn không cam tâm. Hắn đã đánh cuộc với các nam sủng khác, rằng trong buổi biểu diễn nay sẽ lấy lại được vị trí của mình.

Thật ra, La Hằng chỉ mạnh mồm nói thế, ai ngờ đám người xấu xa đó thay hắn đi báo danh để khiến hắn bị bẽ mặt bởi ai cũng biết, hắn cầm kỳ thi họa đều hỏng, trừ bỏ chút công phu mèo cào thì cũng chỉ là đồ mặt dầy vô tích sự. Mà tính hắn lại ương ngạnh thành ra hiện tại, Nhược Ngữ đang giúp hắn chải tóc, nhìn thấy bộ dạng mèo con hung hăng qua gương nên không khỏi cảm thấy buồn cười.

Nhược Ngữ nhìn quanh căn phòng, nhận ra chỉ mình La Hằng sống ở đây. Một nam nhân thất sủng… Làm tanhớ tới những ngày tháng trước đây, khi còn ở lãnh cung… Nhược Ngữ bỗng thấy có cảm tình với nam sủng tuy kiêu ngạo nhưng vô cùng đáng yêu này.

“Phải làm thế nào đây? Hát, không ổn! Múa, càng không xong! Không đi, a cái này được… Không được! Chẳng bằng giết ta đi! Phải làm sao bây giờ?”

“Hay là múa kiếm đi.” Nhược Ngữ hảo tâm đề xuất ý kiến.

La Hằng quay đầu lại, vẻ mặt hưng phấn, hỏi: “Múa kiếm là cái gì?”

Việc này quyết định vậy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.