Thiếu niên tên Trì Nhạc nhìn qua 17-18 tuổi, có một đầu tóc ngắn màu vàng và gương mặt bồng bột tinh thần phấn chấn, tính cách cậu ta rất hoạt bát, tuy là lần đầu tiên gặp mặt lại không có chút xa cách nào, lôi kéo Tiêu Ngô Đồng đi tới cổng trường: “Cậu chuẩn bị tới báo danh đúng không? Tôi cũng là tân sinh, mới vừa báo danh xong, để tôi mang cậu qua.”
Tiêu Ngô Đồng nhanh chóng bắt được trọng điểm.
“Anh cũng là tân sinh?”
Nếu là tân sinh, vậy thì tính chân thật của cái câu 'tân sinh mạnh nhất hệ' kia còn phải xem xét lại, rốt cuộc thì một tân sinh có thể có bao nhiêu hiểu biết với trường học này chứ.
Tiêu Ngô Đồng càng nghĩ càng thấy có lý, bước chân cũng tức khắc nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bộ dáng rộng rãi lại tò mò, hơn nữa khuôn mặt tinh xảo kia càng khiến cho học sinh đi ngang qua bất giác chú ý tới.
Toàn bộ hành trình, Trì Nhạc cũng rất hưng phấn.
Nơi báo danh của tân sinh Hệ Điện Ảnh là ở lầu chính Hệ Điện Ảnh, tương đối xa xôi, Trì Nhạc đảm đương trách nhiệm dẫn đường, lôi kéo giao thông công cộng trong trường, hứng thú bừng bừng giới thiệu toàn bộ vườn trường.
Học Viện Tổng Hợp Thủ đô tuyệt đối không thẹn với danh hiệu học phủ đỉnh cấp số một toàn Liên Minh, toàn bộ học viện lớn kinh người, giao thông công cộng trong trường tùy ý có thể thấy được, người đi trên đường rất nhiều. Cũng không biết Trì Nhạc đến đây đã bao lâu, cậu ta chỉ vào một đám kiến trúc chung quanh, thế mà cũng có thể nói ra chuẩn xác không nhầm tên nơi đó.
Đây là việc mà rất nhiều sinh viên đã tốt nghiệp của trường đều không làm được.
Tốc độ nói chuyện của Trì Nhạc rất nhanh, nhưng tổng thể lại làm người nghe thấy thoải mái, khi giao thông công cộng ngừng lại ở trường học nghệ thuật, Tiêu Ngô Đồng nghe đến là thỏa mãn, y cho rằng đây là một cơ hội du lịch cực tốt, bởi vậy quyết định báo đáp người tận tâm tận lực dẫn đường kia một chút.
“Bạn học Trì, cảm ơn anh đã dẫn tôi tới đây.” Thiếu niên tuấn tiếu trên mặt tràn đầy cảm xúc sung sướng, đôi mắt màu nâu tựa hồ tỏa sáng lấp lánh, môi mỏng hồng nhạt nở một nụ cười tươi: “Dọc theo đường đi thật là làm phiền anh rồi, cái này……”
Y sờ sờ nhẫn trữ vật, đang suy nghĩ nên lấy cái gì để báo đáp vị bạn học nhiệt tình này đã thấy Trì Nhạc hung hăng vỗ vai y, cười nói: “Khách khí cái gì, tôi cũng ở Hệ Điện Ảnh, đều là bạn học mà!”
“Hở?”
Tiêu Ngô Đồng chớp chớp mắt, từ cánh môi phun ra một chữ.
Nhưng không đợi y tự hỏi xong, Trì Nhạc lại lôi kéo y đi về phía trước: “Đến đây đi, tôi giới thiệu cho cậu địa bàn Hệ Điện Ảnh của chúng ta.”
Loại trường học nghệ thuật từ lúc mới xây đã được quy hoạch ở bên nhau, ước chừng là bởi vì người xây dựng có tình cảm nghệ thuật dồi dào, bởi vậy so với trường học khác càng nhiều cảm giác thiết kế hơn một chút. Tiêu Ngô Đồng nhìn theo ngón tay Trì Nhạc chỉ qua, tức khắc thấy được kiến trúc hoa mỹ ở trung tâm như sao vây quanh trăng.
Hình như bốn góc ban công thời cổ có điêu khắc dị thú kỳ quỷ, mỗi một tầng đồ án điêu khắc tinh tế kéo dài một đường đến đỉnh, sau đó là thuốc màu sắc thái phong phú được các vị đại sư vẽ thành bức hoạ cuộn tròn nồng đậm phong cách cổ, khắc phía trên nóc nhà.
Tiêu Ngô Đồng vẫn là lần đầu tiên ở thế giới tương lai nhìn thấy kiến trúc cổ phong tinh mỹ như thế, nhịn không được than thở nói: “Cái này thật đúng là nằm ngoài dự kiến của tôi.”
“Cậu đang nói cái gì thế?” Trì Nhạc chớp chớp mắt, cậu ta theo ánh mắt Tiêu Ngô Đồng dừng trên kiến trúc đồ sộ hoa lệ phía trước, tựa hồ hiểu ra cái gì, vỗ tay một cái nói: “Đúng vậy, lầu chính Hệ Chiến Ca luôn luôn đẹp như vậy! Nếu không phải không có thiên phú kia thì tôi cũng muốn vào Hệ Chiến Ca!”
Hả?
“Cái kia…… Không phải Hệ Điện Ảnh?” Tiêu Ngô Đồng cứng đờ xoay đầu qua.
“Đùa cái gì vậy.” Trì Nhạc cười, xoay đầu y đến một hướng khác: “Hệ Điện ảnh ở bên kia.”
Tiêu Ngô Đồng rất nhanh ở chung quanh lầu chính Hệ Chiến Ca tìm được nơi theo lời Trì Nhạc nói, thật lòng mà nói, chỗ kia cũng không kém, nhưng bởi vì có lầu chính Hệ Chiến Ca châu ngọc ở trước, lại nhìn lại có vẻ rất nhạt nhẽo.
Trì Nhạc hiển nhiên rất hiểu phản ứng này của y, đẩy đối phương đi về phía trước: “Đừng uể oải, Hệ Điện Ảnh của chúng ta cách nơi này rất gần, cậu tùy thời có thể tới đây.”
Tiêu Ngô Đồng nhướng mày, y nhìn cái lầu kia thân thiết như vậy chẳng qua cũng là bởi vì lâu rồi không thấy kiến trúc cổ phong xa hoa như thế, muốn nói là thích…… Thì chính là gác mái hẻo lánh nhất Thiên Kiếm Môn, so với lầu chính Hệ Chiến Ca càng làm y thích hơn.
Nhưng những lời này bị y chôn thật sâu dưới đáy lòng, y thân thiết giữ chặt Trì Nhạc, trong ánh mắt hiện lên ánh sáng hưng phấn: “Vậy thì thật tốt!”
Như lời Trì Nhạc nói, Hệ Điện Ảnh cách nơi này cũng không xa, bọn họ rất nhanh đã đến lầu chính, xử lý xong thủ tục báo danh, Tiêu Ngô Đồng lấy được chìa khoá ký túc xá của y.
“Phòng 534 tầng 24……”
Y mở bản đồ học viện ra, tìm kiếm vị trí ký túc xá, Trì Nhạc ở một bên vui vẻ nói: “Tôi cũng ở 534!”
Tiêu Ngô Đồng tay cứng lại giữa không trung.
“Tới tới tới, về sau chúng ta chính là bạn cùng phòng! Tôi mang cậu đi!”
“Hệ thống, ngươi cảm thấy hiện tại xin đổi ký túc xá được không?” Tiêu Ngô Đồng thở ra một hơi thật dài.
“Vì sao? Ngươi không phải rất thích đứa nhỏ này à?” Hệ thống hoang mang hỏi.
“Nhóc con này…… Vừa nhìn đã thấy không giống người sẽ an phận thủ thường!”
~~~~~~~~
Tiêu Kỳ Thụ ở trong phòng đứng ngồi không yên, mãi đến khi hoàng hôn lặn xuống hắn mới rời khỏi cảng tinh tế, đây cũng là lần đầu tiên hắn ta kháng lại mệnh lệnh của gia chủ, không tới Tề gia bái phỏng Tề phu nhân trước.
Lữ hành lần này đối hắn mà nói thực sự quá mức gian nan, mặc kệ là tàu bay đột nhiên tăng tốc trong trùng động hay là sự kiện Trùng tộc xâm lấn phát sinh gần trong gang tấc trên tàu bay.
Sự kiện Chuyến Bay Tử Vong 816 đã làm hắn hai ngày đêm không thể ngủ.
“Kỳ Thụ thiếu gia, gia chủ tới thăm ngài.” Cửa phòng bị gõ vang, Tiêu Kỳ Thụ nghe được hai chữ gia chủ, vội vàng đi ra mở cửa, nói với người đàn ông trung niên mặc âu phục ngoài cửa: “Gia chủ, sao ngài tới đây?”
“Ta nghe nói cậu từ chối lời mời của Tề phu nhân.” Tiêu Mặc Tức rũ mi mắt xuống, nhìn thiếu niên trước mặt.
Tiêu Kỳ Thụ quá tự theo ý mình, không những tự theo ý mình, còn ẩn ẩn có tư thái kháng cự hắn, đây không phải là chuyện tốt, xem ra mấy ngày này cần liên hệ với tinh cầu Frost bên kia.
“Vì sao không đi.”
Tiêu Kỳ Thụ cúi đầu thật thấp: “Tôi…… Tôi quá mệt mỏi.”
“Đây không phải lý do.” Tiêu Mặc Tức nhíu mày: “Cậu cần phải rõ ràng thân phận hiện tại của câu, nó không chỉ đơn thuần là việc của cá nhân cậu mà còn quan hệ đến tương lai toàn bộ gia tộc.”
“Ồ, là cái dạng tương lai sẽ ép một đứa trẻ vào một cuộc hôn nhân.” Tiêu Kỳ Thụ nghĩ như vậy vài ngày, lo lắng hãi hùng lại không có một người tới an ủi hắn, mọi người nhìn thấy hắn cũng chỉ có một câu, nhớ kỹ thân phận của cậu, cậu phải suy nghĩ cho Tiêu gia.
Dựa vào cái gì! Không có Tiêu gia, hắn ta hiện tại vẫn là vị hôn phu của Tề Sâm! Hẳn là Tiêu gia phải tới lấy lòng hắn mới đúng.
Huống chi hắn mới 18 tuổi, Tiêu Kỳ Mân được cha xem trọng kia đến cái tuổi này cũng không nhất định có thể gánh vác toàn bộ Tiêu gia tinh cầu Frost đâu.
Hắn chẳng qua chỉ lớn hơn nó có một tuổi, tại sao nhất định phải chịu gánh nặng gánh vác toàn bộ Tiêu gia này!
Trong lòng nghĩ như thế nhưng rốt cuộc vẫn không có lá gan nói ra, Tiêu Kỳ Thụ nói một nửa liền nuốt trở lại trong bụng, nâng cao thanh âm trả lời: “Tôi về sau sẽ chú ý! Ngày mai đi thăm phu nhân được chứ, tôi thật sự rất mệt.”
Ánh mắt Tiêu Mặc Tức dừng lại thật sâu trên người hắn, sau một lúc lâu mới dời đi: “Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, lát nữa ta sẽ phái người đưa lịch trình ngày mai tới cho cậu.”
Cửa phòng đóng lại, Tiêu Mặc Tức đi tới thư phòng, sắc mặt hắn vẫn như thường nhưng trong lòng đã có kết luận.
Tiêu Kỳ Thụ là người không hề quan tâm tới gia tộc, nhiệm vụ nói chuyện cùng Tề gia không thể giao cho nó.
Thân phận của nó Tiêu gia không thể vứt bỏ, vậy thì phải tăng mạnh khống chế đối với nó.
Bên này, Tiêu Kỳ Thụ ở trong phòng không biết gì, hắn ta thậm chí bởi vì mình tranh thủ được một buổi tối tự do mà đắc ý ở trong phòng tùy ý chơi đùa.
Tiêu gia tinh cầu Frost sẽ vứt bỏ hắn mà lựa chọn Tiêu Kỳ Mân, đều không phải là không có nguyên nhân.
~~~~~~~~~
Khi Tiêu Ngô Đồng tới ký túc xá, có thiếu niên tóc nâu đậm vừa vặn từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy hai người liền hòa khí chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành.”
Trì Nhạc thân thiết đi tới, giới thiệu cho Tiêu Ngô Đồng: “Đây là Lance, lão tiền bối có tư chất cao nhất Hệ Điện Ảnh chúng ta, khi cậu còn nhỏ nhất định đã xem qua phim điện ảnh mà hắn diễn.”
“À……” Tiêu Ngô Đồng liều mạng nhớ lại một chút, xin lỗi nói: “Tôi khi còn nhỏ hình như chưa từng xem phim điện ảnh.”
“Không sao.” Thiếu niên tên Lance ôn hòa cười nói: “Tôi cũng không nghĩ là còn có người biết tôi đấy.”
“Hả? Anh không biết Trì Nhạc sao?” Tiêu Ngô Đồng giật mình nhìn sang.
Lance lắc lắc đầu: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ấy.”
“Các cậu không biết tôi.” Trì Nhạc đắc ý bật cười: “Nhưng tôi lại biết các cậu là ai, trong trường học này không có việc gì mà tôi không biết!”
“Vậy ngoài trường học thì sao?” Lance rất có hứng thú hỏi.
“Phàm là lấy thân phận của tôi, có thể biết đều biết, không thể biết cũng có thể tận lực biết!” Trì Nhạc biểu cảm lộ ra kiêu ngạo: “Tuy rằng đang ở Hệ Điện Ảnh, nhưng tôi muốn trở thành người đàn ông bách khoa toàn thư giới giải trí!”
Nói đến bách khoa toàn thư, Tiêu Ngô Đồng đột nhiên nghĩ tới một việc, y vội vàng hỏi: “Vậy nếu tôi cho anh xem bức vẽ một người, anh có thể nhận ra hắn là ai không?”
“Đương nhiên có thể, đây chính là kỹ năng cơ bản nhất!” Trì Nhạc nói.
“Vậy thì, có thể giúp tôi tìm một người không!?” Tiêu Ngô Đồng trước mắt sáng ngời: “Tuy rằng hoàn toàn không biết thân phận của đối phương, nhưng tuyệt đối không phải nhân vật nhỏ!”
“Cái này rất đơn giản!” Trì Nhạc vỗ ngực nói: “Không có danh nhân nào mà tôi không biết!”
Tiêu Ngô Đồng vui mừng quá đỗi, quay đầu tìm trong nhẫn trữ vật của mình.
Hệ thống đột nhiên có loại dự cảm không tốt: “Từ từ đã ký chủ, ngươi nói cái bức họa kia không phải là……”
Nhưng nó nói đã quá muộn, Tiêu Ngô Đồng đã rút ra bức họa được bảo tồn tỉ mỉ trên diện rộng.
“Chính là người này!”
Y đầy mặt chờ mong mở bức họa ra cho Trì Nhạc xem.
Trên bức họa kia, đình đài lầu các, núi xa cây rừng trùng điệp xanh mướt, ở giữa tầng lớn mây trắng, một người đàn ông trường thân ngọc lập ôm một đứa trẻ, biểu cảm dịu dàng tựa như ngay tức khắc từ trên giấy nhảy ra.
Hệ thống từ trong cổ họng phát ra một tiếng thở dài.
Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều việc, nó đã quên mất bức vẽ rác rưởi của ký chủ rác rưởi.
“A! Bức họa này!”
Trì Nhạc khuôn mặt nghiêm túc dí sát vào xem, sau một lúc lâu mới bừng tỉnh đại ngộ kêu lên.
Chẳng lẽ người này thật sự nhìn ra ký chủ rác rưởi vẽ ai!?
Tiêu Ngô Đồng đôi mắt đều sáng lên.
“Tuy rằng tôi không biết, nhưng bức họa này vừa thấy đã biết rất quý! Giáo sư Hệ Quốc Họa nhất định biết!” Trì Nhạc mạnh mẽ vỗ vỗ bả vai Tiêu Ngô Đồng, cười ha ha: “Yên tâm đi, giáo sư học viện chúng ta đều là đứng đầu, nhất định có thể tìm ra tác giả của bức họa này!”
Thì ra là…… Tác giả vẽ……
Tiêu Ngô Đồng cảm thấy mình đã bị lừa một cú lớn.
“Thôi…… Không cần……” Y một tay kéo rương hành lý đi, giống như u hồn phiêu du về phòng ngủ: “Tôi muốn nghỉ ngơi, nghỉ ngơi……”
Phía sau y, Trì Nhạc hoang mang gãi gãi cái đầu.
Sao cứ cảm giác đối phương lập tức héo?
“Tôi nói sai lời nào sao?” Cậu ta hỏi Lance.
Lance cẩn thận nghĩ nghĩ: “Chắc là không có.”
Trì Nhạc chớp chớp mắt.
Hẳn là không liên quan đến cậu ta…… Đúng không?