Mặc kệ trong lòng hệ thống có bao nhiêu cái đmm muốn nói, Tiêu Ngô Đồng hành động vẫn đơn giản thô bạo như vậy đưa tới mấy binh lính, đối phương cũng dứt khoát lưu loát xử lý sâu.
Người cầm đầu kia đi một đôi giày da bóng loáng, quay đầu nhìn về phía Tiêu Ngô Đồng, nhướng mày hỏi: “Tiêu Ngô Đồng?”
Tiêu Ngô Đồng rúc ở trong góc ngoan ngoãn gật gật đầu, dùng thanh âm run rẩy trả lời: “Là…… Là tôi.”
“Đi theo tôi, nguyên soái hẳn là đã trở lại, tôi mang cậu đi gặp hắn.” Quân nhân kia nói: “Yên tâm, anh trai cậu hiện tại là vị hôn thê của nguyên soái, chúng tôi cũng sẽ chiếu cố cậu.”
Nguyên soái? Vị nào thế?
À, đúng rồi, chính là vị xui xẻo có hôn nhân xứng đôi với Tiêu Kỳ Thụ kia.
Hừ, không muốn thấy tên kia.
Tiêu Ngô Đồng chớp chớp đôi mắt ướt nước dinh dính, ngực dồn dập phập phồng một lát, nhẹ giọng lại thấp thỏm hỏi: “Tôi…… Tôi có thể không đi gặp nguyên soái không?”
“Ca ca không phải rất thích tôi, tôi không nên gây cho anh ấy thêm phiền toái.”
Quân nhân kia hiển nhiên không nghĩ tới mình sẽ được đáp lại như vậy, hắn kinh ngạc nhìn nhau với người bên cạnh một cái, nói: “Cậu thật sự nghĩ kỹ chưa, chỗ nguyên soái không có sâu, rất an toàn.”
Tiêu Ngô Đồng thoáng không thích ứng, rụt rụt về sau, sau đó cưỡng ép mình tươi cười: “Không…… Không sao, một mình tôi cũng rất an toàn. Vẫn là…… Vẫn là không nên quấy rầy ca ca với nguyên soái.”
Cho dù là người lãnh tâm lãnh phổi cỡ nào, khi đối mặt với một đứa trẻ lớn lên đáng yêu lại ngoan ngoãn như vậy đều sẽ mềm lòng một chút, huống chi có thể đánh cược tính mạng của mình để bảo vệ người dân, vốn dĩ không phải người lãnh tâm lãnh phổi.
Ngữ khí của phó quan đã mềm xuống rõ ràng, hắn ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn cậu thiếu niên co người thành một đoàn: “Được rồi, nếu cậu đã kiên trì như vậy, để chúng tôi mang cậu về phòng nghỉ ngơi trước, được không?”
Tiêu Ngô Đồng nắm vạt áo, mím chặt cánh môi hoa anh đào, ngẩng đầu nhìn phó quan, do dự lại cẩn thận hỏi: “Có làm phiền ngài không?”
Thanh âm cậu tinh tế lại mềm mại, phảng phất như con mèo nhỏ thò móng tay lông xù từ trong ổ nhỏ của mình ra, cẩn thận thu hồi móng vuốt sắc bén lại, dùng thịt lót phấn nộn thử sờ sờ người bên ngoài.
Có nguy hiểm hay không? Có thể làm thương tổn mình không?
“Tuyệt đối không phiền.” Phó quan chỉ cảm thấy nơi nội tâm mềm mại nhất đều bị đứa nhỏ này đánh trúng, người đàn ông cao lớn dám cầm dao một mình đấu với Trùng tộc này lại tận lực làm thanh âm của mình mềm mại hết sức, một chút cũng không dám dọa đến đứa nhỏ trước mắt này: “Chúng tôi rất vui lòng vì cậu phục vụ.”
Đứa nhỏ này so với anh trai của cậu, quả thực chính là thiên sứ đối lập với ma quỷ!
Ôi, nếu vị hôn phu của nguyên soái là đứa nhỏ này thì tốt rồi!
Phó quan lòng tràn đầy tiếc nuối.
Tiêu Ngô Đồng vui sướng hài lòng nói với hệ thống: “Xem đi, cuộc sống đúng là cần có kỹ thuật diễn.”
“Ồ, vậy ngươi đi diễn kịch cho ta!”
Tiêu Ngô Đồng làm bộ không nghe được hệ thống nói, y đang giả vờ hình tượng thiếu niên tinh tế yếu ớt theo sau lưng phó quan, thấp thỏm trở về phòng.
Khi Tề Sâm mang theo người đàn ông kia trở lại khu hành khách, vừa lúc thấy phó quan từ một khác sườn đi vào, hắn hỏi: “Cậu đi làm gì.”
“Tiêu Ngô Đồng vừa lúc cũng ở trên tàu bay, tôi thấy cậu ta bị sợ hãi, để người trở về nghỉ ngơi trước.” Phó quan trả lời: “Nguyên soái, đứa trẻ kia với anh trai cậu ta thật sự là hoàn toàn không giống nhau.”
Tề Sâm lãnh đạm gật đầu, hắn đối với toàn bộ gia tộc vị hôn phu kia của hắn đều không có bất cứ hứng thú gì, lại hỏi: “Kiểm kê người chưa?”
“712 hành khách tử vong, nhân viên đội bay gần như toàn bộ tử vong, chúng tôi còn chưa tới tầng dưới chót xem, khu hành khách tạm thời là tình huống này.”
“Có người rời đi thật lâu vừa mới quay trở về không?”
“Có một người.” Phó quan nói, hắn chỉ một người đàn ông mặc âu phục ôm một bao công văn, nói: “Chính là hắn, nói là được người cứu.”
Ánh mắt nguyên soái đảo qua người nọ, nhanh chóng phán đoán.
Đây không phải người hắn muốn tìm.
“Trấn an quần chúng, thông báo cho Liên Minh phái chi viện tới đây, hai tầng kho để hàng hoá chuyên chở phía dưới đã không còn người sống, cậu phái vài người bảo vệ cửa kho hàng hoá chuyên chở……”
Nhanh chóng đưa ra nhiệm vụ, Tề Sâm nhìn lướt qua đám người đứng ở chỗ này, trực giác của hắn cảm thấy người kia hẳn là vẫn ở chỗ này, nhưng xem qua từng gương mặt lại đều không phải là y.
“Những người khác tiếp tục tuần tra bên trong tàu bay.”
Hắn nói xong, định tạm thời quay trở lại tàu bay Tiêu gia, khoảng cách tới Thủ Đô Tinh nhiều nhất còn hai ngày thời gian, hắn cần mau chóng hội báo tình huống cho Liên Minh.
Tới trùng động gần Thủ Đô Tinh xuất hiện lượng lớn Trùng tộc, đây là tình huống vô cùng cực đoan nguy hiểm đối với Liên Minh.
Trong hai ngày này, Tiêu Ngô Đồng an tĩnh rúc trong phòng của mình, phụ trách hình tượng từ thiếu niên nhỏ chấn kinh quá độ chuyển hóa thành thiếu niên ánh mặt trời đáng yêu. Thêm vào kỹ thuật diễn được đạo diễn Kern khen ngợi, ánh mắt phó quan thay nguyên soái cầm đầu Quân Đệ Cửu nhìn y càng ngày càng dịu dàng.
Lữ trình phập phồng gợn sóng lần này rốt cuộc cũng tới cuối cùng.
Tiêu Ngô Đồng mang theo hành lý của mình ra khỏi cảng tinh tế, lúc này cảng tinh tế đã biển người tấp nập, thảm án Trùng tộc xâm lấn trên quang võng đã truyền khắp toàn bộ Liên Minh, thêm vào sự xuất hiện như thần minh của nguyên soái Tề Sâm trở thành đề tài câu chuyện mà ai cũng thích.
Tụ tập ở chỗ này chờ đợi hai chiếc tàu bay đáp xuống, trừ bạn bè thân thích của người bị hại, nhiều hơn chính là phóng viên cùng chính phủ Liên Minh, Tiêu gia, nhân thủ Tề gia, bọn họ đều tới đón tiếp những người sống sót.
Tiêu Ngô Đồng dưới sự trợ giúp phó quan từ cửa hông chạy ra, y nhìn bộ dáng người nọ ở phía sau, thở dài: “Đây thật đúng là một chuyến bay tử vong danh xứng với thực.”
Những người sống sót lục tục đi ra tức khắc bị đám người chen chúc tới vây quanh, xuyên qua cửa sổ sát đất thật lớn, Tiêu Ngô Đồng nhìn thấy tàu bay Tiêu gia theo sát đằng sau đang chậm rãi đáp xuống.
“Được rồi.” Y quay đầu, bước chân nhẹ nhàng đi tới cửa ra: “Trước khi bị đám người kia vây quanh, rời khỏi nơi này trước đã!”
Phạm vi lệnh đuổi đi của Tiêu gia tinh cầu Frost không tới được Thủ Đô Tinh, mà gia chủ Tiêu gia cũng sẽ không cho phép Tiêu Kỳ Thụ gây rối, lệnh cấm rốt cuộc cũng bị hoá giải, Tiêu Ngô Đồng giống như chim én vui mừng, nhẹ nhàng phi hành trên đường phố xa lạ.
“Haizz, nếu không phải Tiêu Kỳ Thụ gây ra việc này, ta mới không ngoan ngoãn đi học.” Xe taxi tự động giúp mình đặt điểm đến Học Viện Tổng Hợp Thủ Đô Tinh, Tiêu Ngô Đồng cả người đều bổ nhào lên cửa sổ xe, hứng thú bừng bừng nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ: “Ngươi xem việc hắn làm ra đi, hiện tại danh khí của ta lớn như vậy mà không muốn đi học, chỉ sợ sẽ thành tin tức đầu đề báo chí tinh cầu Thủ Đô.”
“Ngươi lấy đâu ra lực ảnh hưởng lớn như vậy.” Hệ thống mắt trợn trắng.
Nó cảm thấy động tác mình thuần thục nhất chính là trợn trắng mắt, đặc biệt là đối với ký chủ rác rưởi nhà nó.
Tiêu Ngô Đồng không cho là đúng, thuận tay ấn mở TV bên trong xe, thanh âm ồn ào tức khắc tràn ngập toàn không gian, cảnh tượng nhảy ra đúng là hình ảnh phát sóng trực tiếp cảng tinh tế lúc này của Thủ Đô Tinh.
“May mắn ta chạy sớm.” Thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, đắc ý bắt chéo chân, Tiêu Ngô Đồng khoe với hệ thống: “Ngươi xem, hiện tại nếu như bị vây quanh đã khó ra được.”
“Đúng vậy! Ta thấy được!” Đúng lúc này, hình ảnh chuyển hướng về phía một người người đàn ông, hắn kích động lớn tiếng nói, không ngừng triển lãm đồ vật sáng lấp lánh trong tay cùng một thanh trùng đao đen nhánh.
“Người kia hình như có chút quen mắt.” Tiêu Ngô Đồng vuốt cằm trầm tư.
“Tất cả đều là Phượng tiên sinh làm! Phượng tiên sinh cứu vớt mọi người!”
“*Ôi đệt!”
(*Gốc: ngoạ tào)
Tiêu Ngô Đồng run tay một cái, màn hình chợt tắt, bốn phía trở về yên lặng.
Y nghĩ ra rồi! Đây là người y cứu ở tầng dưới chót kho để hàng hoá chuyên chở!
Trời ơi! Kế hoạch trẫm khiêm tốn làm người!
Hệ thống: A, đmm
~~~~~~~~~
Cùng lúc đó, tất cả camera đều chuyển về phía cửa ra, dàn quân nhân khí chất lãnh ngạnh nối đuôi nhau mà ra, ở trong đám người, người sáng lập đi ra nói vài lời.
Sau đó bên trong ánh mắt chăm chú của toàn dân, một người đàn ông anh tuấn mà lạnh băng đi ra, quân trang anh đĩnh khiến hắn sắc bén mà bén nhọn, giống như vũ khí sắc bén ra khỏi vỏ, che không được phong tư.
Cảng tinh tế ầm ĩ chốc lát đã yên tĩnh lại.
Sau đó mọi người như bị điên vây quanh người kia.
Tề Sâm, đây là chúa cứu thế trong chuyến bay tử vong.
Trên thực tế, hắn có thể thông qua đường khác rời đi trước, nhưng Liên Minh xảy ra chuyện lớn như vậy, lòng người lung lay, hắn làm công thần chủ yếu của sự việc lần này cần phải ra mặt.
Đây là trách nhiệm của nguyên soái.
“Chính phủ Liên Minh rất tức giận với sự việc lần này, Trùng tộc……”
~~~~~~~~
“A! Tới rồi!” Tiêu Ngô Đồng kéo rương hành lý từ trên xe nhảy xuống, y lấy tay che khuất ánh mặt trời chói mắt, đứng đối diện với tấm bia đá thật lớn ở cổng trường, đọc từng câu từng chữ: “Học Viện Tổng Hợp Thủ đô.”
“Ta tới đây!”
Bắt đầu từ nơi này, y tiếp tục cuộc sống hoàn toàn mới!
Làm một học sinh bình thường như mọi người bình thường!
“Vị bạn học này……” Một thanh âm ở sau lưng vang lên: “Xin hỏi…… Ngài là Tiêu Ngô Đồng sao?”
Y xoay người, nam sinh thanh tuấn mỉm cười nhìn chằm chằm vào y.
“Không, tôi không ——”
“Quả nhiên chính là cậu! Tân sinh mạnh nhất lần này!” Nam sinh kia lại căn bản không nghe lời y nói, cười xong đi ôm y: “Tôi tên là Trì Nhạc! Xin chào! Bạn học Tiêu!”
“Cái gì mà tân sinh mạnh nhất!?” Trọng điểm của Tiêu Ngô Đồng lại hoàn toàn đặt trên một việc khác.
Y dự cảm đã có vài thứ vượt qua tưởng tượng của mình.
“Tân sinh mạnh nhất của hệ! Cậu chính là người đã tham diễn chế tác lớn của đạo diễn Kern, lại là người duy nhất làm chủ nhiệm giáo dục của học viện tự mình đi xin lỗi! Người trong hệ không có ai không biết cậu!”
Kế hoạch hoàn toàn bị phá hỏng! Quăng ngã!
Tiêu Ngô Đồng thần sắc hoảng hốt, y há miệng như có thể nhìn thấy u linh màu trắng từ giữa phiêu ra.
Tôi…… Cuộc sống vườn trường…… Yên tĩnh ……